*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày sẽ không cho rằng, một fan hâm mộ không liên chút nào đến mày, có thể vì mày bất chấp gian nguy muôn lần chết không chối từ cũng không mở miệng khai ra khẩu cung?”
Cho tới bây giờ, Kiều Diệp Ngọc mới hiểu được, Kiều Phương Hạ không còn giống năm xưa, có thể mặc cho bọn họ nhào nặn thành quả hồng mềm nhũn vô dụng.
Cô ta ở trên mạng chọn một fan cuồng luôn luôn nói tốt cho cô, liên hệ anh ta, bỏ ra sáu mươi triệu, để cho đối phương đi đụng Kiều Phương Hạ, nếu như đụng bị thương, chẳng qua cùng lắm cũng phán mấy năm là có thể ra.
Cô cam đoan với anh ta, chắc chắn nghĩ biện pháp mau chóng đưa anh ra.
Đâu biết người này không chịu nổi thẩm vấn, vậy mà nhanh như thế liền nhận tội!
“Qua đây, quỳ xuống.” Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt Kiều Diệp Ngọc dần dần trắng bệch, lại lặp lại một lần.
“Tính nhẫn nại của tao có hạn.”
“Hoặc để mẹ mày thay thế mày dập đầu cũng được.”
“Mày nói cái gì?” Kiều Đông Phương ở bên cạnh tức giận đến chỉ về phía cô tay cũng run rẩy: “Mày lặp lại lần nữa xem?”.
“Lặp lại lần nữa, vẫn như thế” Kiều Phương Hạ chuyển sang Kiều Đông Phượng, mỗi chữ mỗi câu, chắc như định đóng cột nói: “Kiều Diệp Ngọc không quỳ xuống cho tôi, vậy thì đổi thành Tổng Vân Lan quỳ! Nếu không, cả nhà các người đợi giấy gọi từ tòa án đi!”
Kiều Phương Hạ vẫn nhớ rõ, năm ba tuổi, cô đẩy cửa phòng ba mẹ, nhìn thấy hình ảnh người đàn bà người trần như nhộng nằm trên người Kiều Đông Phương.
Lúc ấy cô còn không hiểu rõ, như vậy có nghĩa là gì.
Nhưng cô nhớ rất rõ, người đàn bà không mặc quần áo kia, cũng chính là bà Kiều hiện tại, Tổng Vân Lan, xé miệng của cô như thế nào, đánh vào mặt cô đến đỏ bừng, uy hiếp cô không được phép nói cho mẹ chuyện này.
Năm đó ly hôn hoàn toàn là An Phương Diệp sại sao? Kiều Phương Hạ chưa từng cho rằng như vậy.
Ít nhất, An Phương Diệp là đưa cô từ địa ngục này đến một địa ngục khác.
Một người phụ nữ đã ly hôn mang theo một đứa con vướng víu để tái hôn là rất khó, nhưng dù vậy, An Phương Diệp cũng không vứt bỏ cô.
An Phương Diệp từ trước đến nay chưa từng nợ nần Kiều Đông Phương, Kiều Phương Hạ cũng vậy.
Thậm chí cô bị tai nạn nằm ở bệnh viện mất nhiều máu, lúc nguy kịch cần tiền phẫu thuật,
Kiều Đông Phương cũng không cho cô một đồng, không đến xem có một chút, lúc đó còn nói không có đứa con như cô, lập tức đưa số điện thoại của cô vào danh sách đen.
Gia đình này, trong mắt Kiều Phương Hạ, thật sự là vô cùng ghê tởm.
“Ba…” Tống Vân Lan bên cạnh còn đang khổ sở cầu xin ông cụ Kiều.
“Đừng gọi tôi là ba!” Ông cụ Kiều bên cạnh, vẻ mặt chán nản đau lòng nhìn bọn họ, đời này fi của ông ta sai lầm lớn nhất, chính là giáo dục ra một đứa con trai vô dụng suốt ngày chỉ ăn chơi đàn đúm, khiến một ngôi nhà êm ấm trở thành như thế này.
Kiều Diệp Ngọc có thể thuê người đến đụng Kiều Phương Hạ, Tống Vân Lan chắc chắn có trách nhiệm, đều là Kiều Đông Phương dung túng mà thôi. Cho nên bất kể như thế nào để bọn họ xin lỗi, đều không đủ.
Tổng Vân Lan không còn cách nào, lại đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Kiều Đông Phương.
Kiều Phương Hạ nói đến mức này, muốn để người cả nhà bọn họ ngồi tù, Kiều Đông Phương cũng không còn cách nào.
Ông càng không nỡ để Tổng Vân Lan phải chịu uất ức hi sinh vì ông nhiều như vậy.
Ông ta cắn răng, nhắm mắt quay người “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Kiều Phương Hạ nói: “Để tạo quỳ, được chưa! Để tạo quỳ xuống xin lỗi mày!”
Dứt lời, cúi lạy Kiều Phương Hạ.
Tiếp theo, cái thứ hai, cái thứ ba.