Lệ Diễn căn bản không hề phản kích, chỉ liên tục phòng thủ. Cô tức giận trong lòng, tên sát thần đáng chết kia có ý gì vậy?
Cô tung nấm đấm về phía trước, lần này là muốn nhắm vào ngực của Lệ Diễn. Anh đang muốn tránh thì Mục Ảnh Sanh lại làm hư chiêu, nhảy lên thật cao rồi đá ngang quét qua ngực Lệ Diễn. Lần này, cô đã thành công.
Cô biết mình có thể không phải là đối thủ của Lệ Diễn, cho nên chỉ có thể lấy tấn công nhanh và liên tục để giành phần thắng.
Lệ Diễn bị đá một cú, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Ban đầu chỉ đơn giản là đùa bỡn, thử xem trình độ của cô bé kia như thế nào, bây giờ mới chính thức có ý muốn ứng chiến.
“Ra đòn đi.” Mục Ảnh Sanh phát hiện anh lại phòng thủ liền hét to một tiếng: “Sao vậy? Thủ trưởng Lệ như vậy là muốn khinh thường người khác đúng không?”
Lại một cú đá ngang nữa tạt qua, lần này là nhắm đến hạ bàn của Lệ Diễn. Lệ Diễn nhìn gương mặt giận dữ của cô, liền nhảy bật lên, nhảy bật lên trong không trung, vừa tránh khỏi đòn công kích của cô đồng thời vòng ra phía sau người cô, ra tay phía sau lưng cô.
Mục Ảnh Sanh nghe phía sau có động thái liền nhanh chóng thu cước, nhảy về phía trước, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công của Lệ Diễn. Đối phương toàn lực ứng chiến, cô tất nhiên không có lý nào lại trốn.
Trên sân đấu, một nam một nữ đánh đến hăng say. Anh tiến tôi lùi, đòn tung loang loáng, đánh đến người ta khó phân biệt được.
Mục Ảnh Sanh đúng là dùng toàn lực, nhưng Lệ Diễn vẫn chỉ dùng một tay. Không nói đến chuyện anh đã huấn luyện lâu năm hơn cô, chỉ nói đến kinh nghiệm chiến đấu vào sinh ra tử của anh không biết là nhiều hơn Mục Ảnh Sanh đến bao nhiêu. Nếu anh dùng toàn lực thì chẳng phải là không công bằng. Nhưng cho dù vậy thì cũng đủ để anh thấy được thực lực của cô bé kia.
Ánh mắt anh có vui vẻ, có khen ngợi lại có cả chút đau lòng. Chỉ hai năm mà luyện được thân thủ như vậy phải cố gắng đến như thế nào anh đều biết. Hai năm qua, cô bé kia sống thế nào anh cũng biết. Bởi anh đã từng như thế.
Nghĩ đến đó, đột nhiên anh không muốn đánh tiếp nữa. Anh không muốn đánh, nhưng cô bé kia vẫn rất cố chấp muốn phân rõ thắng thua. Đòn nào cũng ra thật mạnh thật tàn nhẫn, lại còn nhắm thẳng vào những chỗ hiểm.
Chậc. Lệ Diễn nhìn Mục Ảnh Sanh ra đòn không hiểu sao lại thấy yên tâm. Với thân thủ này của cô, Nhiếp Trạch kia chỉ có thể xách dép chạy theo, thực sự không phải là đối thủ của Mục Ảnh Sanh.
Trong lúc anh thất thần, nấm đấm của Mục Ảnh Sanh lại tiến tới. Lần này suýt chút là đánh trúng chóp mũi anh, Lệ Diễn lập tức bắt lấy tay cô, thuận thế nắm chặt mà kéo. Sức của anh không nhỏ, lực đấm của Mục Ảnh Sanh bị anh phá đến bảy tám phần, tính dùng tay kia để tấn công thì cũng bị anh dùng tay còn lại bắt lấy.
Nắm chặt hai tay cô trong lòng bàn tay, anh liền kéo cô xoay một vòng. Hai tay cô bị bắt chéo lại ở đằng sau, cơ thể theo phản xạ lại nhào về phía trước. Lệ Diễn thấy động tác nhìn như muốn nhào tới ôm anh của Mục Ảnh Sanh, ý cười trong mắt lại càng sâu. Anh một tay tóm lấy hai tay cô, tay kia thì vòng quanh eo cô. Anh nhìn cô, vẻ mặt tươi cười.
“Cô thua rồi nhé.”
Mục Ảnh Sanh cắn răng, thử vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thoát khỏi tay Lệ Diễn. Cô lại giơ chân lên.
“Chiêu đó hai năm trước cô cũng dùng rồi.”
Lệ Diễn dễ dàng khống chế chân cô, đến đây thì cả người Mục Ảnh Sanh đều bị anh nhốt vào trong lòng. Cô cắn răng, trong lòng biết rõ là mình đã thua. Đã biết là sẽ có kết quả thế này nhưng không cố gắng một lần cô sẽ không thể cam lòng. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lệ Diễn. Sát thần đúng là sát thần, thua trong tay anh, cô cũng không có gì không phục.
Mục Ảnh Sanh không phải người thua mà không chịu nhận: “Thủ trưởng Lệ, tôi nhận thua. Anh có thể thả tôi ra được không?”