Bất ngờ bị người ta ôm lấy, Mục Ảnh Sanh cứng đờ cả người. Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Lệ Diễn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Mục Ảnh Sanh. Nếu đã nghĩ kỹ rồi thì phải cố gắng nhé.” Tôi tin cô sẽ làm được.
Cô đương nhiên sẽ cố gắng rồi. Cần gì anh phải nói.
Lệ Diễn buông tay, ngắm nhìn vẻ mặt đang hưng phấn của cô bé nọ làm anh lại không thể kìm chế mà cúi người hôn lên môi cô một cái.
Chỉ nhẹ nhàng, không tiến sâu hơn.
Lúc lùi ra, anh nhẹ nhàng véo má cô: “Lần sau lúc không có ai thì cứ gọi tên tôi.”
Lần nào cũng gọi thủ trưởng Lệ, thủ trưởng Lệ, riết rồi làm anh có cảm giác anh bị cô gọi cho già hẳn đi vậy.
Mục Ảnh Sanh: …..
Anh đang có ý gì vậy chứ?
……………..
Mục Ảnh Sanh căn bản không đi hỏi Lệ Diễn xem anh có ý gì, thông báo nội bộ về việc tuyển chọn đã nhanh chóng được gửi xuống.
Không phải ai cũng có muốn vào bộ đội đặc chủng, phòng ký túc của cô có 8 người mà cũng chỉ có Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết là có dự định như cô. Còn đám Giai Giai, Tiếu Vũ Lam thì cảm thấy năng lực của mình còn kém, không đủ điều kiện.
Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ thì lại càng khỏi phải nói, sau khi tốt nghiệp, Đinh Tuyết Vi dự định trở về Bắc Kinh, Hoàng Văn Kỳ cũng muốn đi theo. Không cùng chí hướng thì khó mà nói chuyện được với nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không thể ép người ta cũng phải giống như mình.
Mục Ảnh Sanh biết nhưng Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết có dự định như vậy cũng một phần là vì cô. Hai cô bạn này hai năm qua thấy Mục Ảnh Sanh luôn cố gắng tiến về phía trước nên cũng khá là cố gắng.
“A Sanh, tớ là fan cuồng của cậu. Tớ mặc kệ, cậu đi đâu là tớ sẽ đi đấy.”
Hà Mỹ Tĩnh đúng là rất hâm mộ Mục Ảnh Sanh, nếu Mục Ảnh Sanh có thể vào bộ đội đặc chủng thì cậu ta cũng muốn vào theo, có A Sanh ở bên cạnh, cậu ta như thể là có thuốc an thần vậy.
“Tớ cũng vậy. A Sanh đi đâu, tớ đi theo đấy.”
Hai người này thật khiến Mục Ảnh Sanh bật cười: “Được rồi, tụi mình cùng cố lên. Tớ tin tụi mình sẽ qua được vòng tuyển chọn này.”
Thời gian tuyển chọn đã được chọn là vào đầu tháng mười, sau kỳ nghỉ quốc khánh. Quốc khánh trường được nghỉ, đám Mục Ảnh Sanh lại chẳng có chỗ nào để mà đi.
Kể từ lần trước thua Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh vẫn luôn thấy bực bội. Cô biết Lệ Diễn rất mạnh nên việc thua anh cũng rất bình thường. Nhưng dù sao cô vẫn thấy rất bất mãn với bản thân mình.
Cho dù cô không thể đánh thắng Lệ Diễn nhưng cũng không thể giống như trước, thua trong chớp mắt như vậy. Nói thế nào cũng phải trụ được một tiếng chứ?
Thành phố Nam thời gian này thời tiết rất đẹp, dù đã qua thu nhưng ban ngày trời vẫn rất ấm. Mục Ảnh Sanh sáng nào cũng dậy từ rất sớm, dẫn Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết đi luyện tập. Chớp mắt một cái kỳ nghỉ quốc khánh cũng qua, ngày tuyển chọn cũng đã đến.
Một ngày trước ngày tuyển chọn, Mục Ảnh Sanh không tăng lượng huấn luyện bản thân mà vẫn giữ nguyên như lúc bình thường, chỉ là lúc kết thúc sẽ chạy thêm năm vòng quanh thao trường.
Lúc đón cơn gió lành lạnh, chạy đến vòng thứ hai, cô liền cảm giác trên thao trường lại có thêm một người. Lợi dụng màn đêm, cô phát hiện hóa ra người đó là Lệ Diễn.
Mục Ảnh Sanh không có thời gian để hỏi Lệ Diễn vì sao lại đến đây, vẫn giữ vững bước chạy, tiến nhanh về phía trước. Hết vòng này đến vòng khác.
Lệ Diễn vẫn đứng trên thao trường, nhìn cô không ngừng chạy. Tốc độ của cô bé này không hề chậm, nhịp chân tiêu chuẩn, vẻ mặt kiên định. Dù thấy anh xuất hiện cũng không làm cô loạng choạng. Xét dáng vẻ, tâm lý, tố chất thì tất cả đều rất tốt, nhưng mà cô thực sự không nhìn thấy anh hay chỉ là giả vờ không nhìn thấy?
Lệ Diễn nheo mắt lại, bước một bước thật dài, đi về phía cô bé nào đó đang từ từ dừng lại.
Chờ đến lúc Mục Ảnh Sanh chạy xong vòng thứ năm, chậm rãi hạ tốc độ, dừng lại tính nghỉ ngơi thì bóng người cao lớn của Lệ Diễn đã đứng ở trước mặt cô.