“Lý do không tồi.” Lệ Diễn cười đi tới trước một bước: “Bảo vệ tổ quốc thì có liên quan gì tới việc yêu đương của em?”
Phía sau Mục Ảnh Sanh đã là cánh cửa, anh càng tới gần là cô sẽ không còn đường để lui. Lệ Diễn nhìn gương mặt cô nhóc, nhìn cô lúc này thật chẳng khác nào một chú thỏ con đang bị nhốt vào lồng, cho dù dương nanh múa vuốt cũng không có chút đáng sợ. Ngược lại càng khiến người ta muốn ôm cô vào lòng mà cưng nựng một phen.
“Chưa kể, yêu đương tìm hiểu hai năm sau đó báo cáo là sẽ kết hôn. Quá khớp.”
Anh cười nhẹ nhàng và thản nhiên, chỉ hai câu đơn giản đã sắp xếp xong tương lai của cô.
Mục Ảnh Sanh lại đỏ mặt, trời ơi cứu mạng. Có ai cho cô biết tại sao Lệ Diễn kiếp trước mặt lạnh tâm lạnh phổi lạnh kiếp này lại biến thành một gã lưu manh như vậy? Còn kết hôn nữa chứ? Ai làm lính cũng đơn giản trực tiếp nhảy thẳng vào vấn đề chính như vậy sao?
“Cái đó, cái đó, thủ trưởng Lệ…” Dán chặt người vào cánh cửa, Mục Ảnh Sanh chớp chớp mặt, muốn tìm cách thoát thân: “Tôi luôn kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tuyệt đối không vi phạm kỷ luật. Cho nên mấy việc yêu sớm, tảo hôn gì gì đó không hợp với tôi.”
“Hợp hay không hợp cũng phải làm rồi mới biết. Tôi lại thấy em rất hợp.”
Lệ Diễn không động đậy, hôm nay đương đầu với Mục Ảnh Sanh vẻ trêu đùa trong mắt anh quá rõ ràng, cho nên Mục Ảnh Sanh căn bản không dám tin. Nội tâm cô lúc này vô cùng rối bời, cô xoay tròn mắt, nghĩ đến chuyện gì đó đột nhiên nhảy ra trong đầu cô.
“Thủ trưởng Lệ, trước tiên là anh lùi ra một bước rồi tôi sẽ nói cho anh biết vì sao tôi không thể đồng ý với anh.”
Cô nhóc này đúng là suy nghĩ nhiều thật, Lệ Diễn làm như cô muốn lùi ra sau một bước, anh muốn xem cô nhóc này sẽ giở trò gì.
Mục Ảnh Sanh tính toán khoảng cách, đưa tay xoay nắm đấm cửa, lúc cửa vừa hơi mở ra, cô liền hắng giọng: “Thủ trưởng Lệ, tôi không thể đồng ý với anh là bởi vì, anh không được…”
Lệ Diễn còn chưa kịp phản ứng, Mục Ảnh Sanh đã nhìn vào chỗ nào đó trên người anh, ánh mắt vô cùng rõ ràng. Lệ Diễn cũng theo ánh mắt cô nhìn lại, chỉ trong nháy mắt đó cô liền chớp thời cơ mà mở cửa, phi như bay ra ngoài. Để lại Lệ Diễn đứng ở đó ngẩn ra một hồi mới kịp phản ứng, cô nhóc đó đang ám chỉ cái gì vậy.
Anh không được?
Lại nghĩ tới những lời cô nhóc kia vừa nói, đột nhiên anh liền nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu trào lên vẻ nguy hiểm.
Nhóc con bản lĩnh lắm. Dám nghi ngờ năng lực của anh?
Cong môi, chúng ta cứ đợi mà xem.
…………
Mục Ảnh Sanh chạy trốn như bay, cảm giác còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả lúc cô ở trên sân diễn tập. Nhưng mà là do cô cố ý.
Dựa vào cái gì mà anh nói muốn kết hôn là cô sẽ kết hôn chứ? Anh nói thích cô là cô sẽ ở bên anh sao? Không có đâu nha. Huống hồ, cô cũng không cảm thấy là cô khiến Lệ Diễn chịu thiệt. Dù sao thì kiếp trước anh cũng không kết hôn cũng không có bạn gái. Cũng không nghe nói anh qua lại với cô gái nào. Gặp lại Lệ Diễn sau khi trọng sinh, cô thậm chí còn từng có suy nghĩ rất đen tối là có thể đến chết anh vẫn là trai tân.
Ờm mà tưởng tượng như vậy thì quả đúng là có chút đáng thương.
Mục Ảnh Sanh cực kỳ vô tư lên máy bay trở về thành phố Khánh. Cô có thể ở trong nhà bốn ngày. Mặc dù có một ngày cuối tuần được nghỉ. Nhưng mà cô vẫn tính về trước một ngày. Lúc về sẽ đi qua thăm căn biệt thự mới mua.
Căn nhà đã được trang trí xong, không còn sót bất cứ hạng mục nào. Chỉ có điều là lâu ngày không có người ở nên phải làm vệ sinh, quét dọn một chút. Ở thời điểm này, mặc dù đã xuất hiện giúp việc nhưng dịch vụ vẫn chưa dược hoàn thiện như mười mấy năm sau. Lần này cô phải tìm một người giúp việc thật tốt mới được.
Về nhà, Mục Quý Hòa và Mục KHải vừa thấy cô đã rất vui mừng, nhất là Mục Quý Hòa, ông đứng dậy cầm hành lý trong tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt vừa mừng vừa lo.
“Sao không nói tiếng nào đã về vậy? Con phải nói một tiếng để ba còn đi đón chứ.”
“Ba đi đón làm gì, con cũng có chân mà.”
Trần Hoa Trân đứng ở bên cạnh nhìn Mục Quý Hòa thân thiết với cô con gái nuôi mà gãi gãi mũi.
“A Sanh không phải là bị trưởng đuổi về đấy chứ? Có vậy mới về mà không nói tiếng nào.”
“Em nói bậy bạ gì vậy?” Mục Quý Hòa trừng mắt với vợ: “Làm sao A Sanh lại bị trường đuổi học được?”
“Tại sao không?” Trần Hoa Trân lại nghĩ đến những lời Mục Thiên Thiên trước đó đã nói với bà ta: “Trong trường không phải là không được yêu đương đó sao? A Sanh không những yêu đương mà còn tìm được bạn trai lắm tiền, còn được bạn trai nó mua cho một căn biệt thự ở thành phố Nam nữa chứ.”
Mục Ảnh Sanh không lên tiếng, Mục Quý Hòa vẫn trừng mắt nhìn Trần Hoa Trân nhưng bà ta làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói.
“Bây giờ chắc là vì yêu đương nên mới bị đuổi về như vậy?”
Lần trước Mục Thiên Thiên vừa gọi điện về đã hỏi bà ta có biết số tiền trong nhà là bao nhiêu hay không. Mục Quý Hòa hiện đang kinh doanh, tiền đúng là kiếm được rất nhiều. Nhưng chi tiêu khoản nào lớn Mục Quý Hòa đều sẽ bàn qua với bà ta. Mua nhà là chuyện lớn, Mục Quý Hòa không thể nào mà không nhắc tới.
Mục Thiên Thiên vừa gọi về là đã có chút bất mãn, cảm thấy Mục Quý Hòa dựa vào cái gì mà lại đi mua nhà cho Mục Ảnh Sanh. Nghĩ như vậy khiến cô ta vô cùng khó chịu. Đến khi xác định được căn nhà kia không phải được mua bằng tiền của Mục Quý Hòa, cô ta lại càng khó chịu hơn.
Tại sao chứ? Cô ta phải dịu dàng ngon ngọt ở bên cạnh Chu Trị Bình mới có thể được anh ta đối xử tốt một chút, giúp đỡ cô ta một chút. Còn Mục Ảnh Sanh thì lại chẳng cần làm gì cũng có thể cua được những người đàn ông ưu tú như Lệ Diễn và Nhiếp Trạch bán mạng vì chị ta như vậy?
Khi ấy do quá đố kỵ mà Mục Thiên Thiên cũng không hề suy nghĩ cho kỹ đã nói với Trần Hoa Trân là Mục Ảnh Sanh ở bên ngoài quen được bạn trai lắm tiền, còn được người ta mua nhà cho. Cô ta chỉ còn thiếu điều là nói Mục Ảnh Sanh được người ta bao nuôi nữa mà thôi. Một là do cô ta biết rõ là không phải, hai là do cô ta sợ sau này Mục Quý Hòa biết sẽ không đối xử tốt với cô ta nữa.
Mục Ảnh Sanh biết, Trần Hoa Trân vẫn luôn không thích cô, nhưng cô thực sự không nghĩ đến bà ta lại không thích cô đến như vậy. Chuyện của cô không cần nói cũng biết là do Mục Thiên Thiên nói. Hôm đó ký xong hợp đồng, cô đã thấy Mục Thiên Thiên làm như không có việc gì, hóa ra là ở đây đợi phá hoại thanh danh của cô, nói không chừng còn khiến ba mẹ càng không thích cô. Cô mặc dù không thèm để ý đến mấy lời đồn đãi, nhưng không ngờ có một ngày mình lại mang cái danh là lính đào ngũ.
“Mẹ.”
“Trần Hoa Trân, bà im miệng cho tôi.” Không đợi bà ta đáp trả, Mục Quý Hòa đã lên tiếng trước: “A Sanh không phải là người như vậy.”
“Ông.” Trần Hoa Trân tức đến nghẹn họng: “Tại sao tôi phải im miệng? Nó dám làm thì sao phải sợ người ta nói chứ? Lúc trước có người nói với tôi nhưng tôi vẫn không tin. Bây giờ ông đi hỏi nó mà xem có chuyện đó không.”
Mục Ảnh Sanh đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Hoa Trân.
“Mẹ, ai nói với mẹ là con bị đuổi vậy?”
“Cần gì ai nói.” Vẻ mặt Trần Hoa Trân có chút mất tự nhiên: “Cả năm nay có nghỉ ngày nào đâu. Tự dưng lại về nhà, tất nhiên người ta phải nghi ngờ thôi.”
“Con được phê chuẩn cho nghỉ mới về ạ.”
Mục Ảnh Sanh không muốn tranh cãi với Trần Hoa Trân. Nói thế nào thì bà ta vẫn có ơn nuôi nấng cô. Bà ta nói chuyện khó nghe thì cô không nghe là được. Nhưng mà…
“Mẹ, vừa nãy mẹ nói là có người nói với mẹ, vậy người đó là ai vậy?”