Động tác quá nhanh khiến cô gần như tưởng đâu có một cơn gió thổi qua mặt mình vậy, ngay sau đó anh đã đáp ngay xuống trước mặt cô.
“…” Đôi mắt hạnh thật to của Mục Ảnh Sanh chớp chớp, nhìn rất dễ thương. Sau đó, cô nhanh chóng lùi lại, tính đóng cửa.
Nhưng động tác của Lệ Diễn vẫn nhanh hơn cô 0.01 giây. Một bàn tay của anh chắn ở trên cánh cửa rồi nhanh chóng len vào.
Trong căn phòng khách cao rộng hiện chỉ còn hai người bọn họ. Mục Ảnh Sanh nuốt nuốt nước miếng, có chút ngại ngại kéo kéo khóe miệng.
“Chào thủ trưởng Lệ.”
Chào? Lệ Diễn cong khóe môi, gương mặt như cười như không nhìn cô. Mục Ảnh Sanh thật sự bị anh dọa, cô vẫn chưa quên lần trước cô đã nói gì với anh.
“Trùng hợp quá ha, thủ trưởng Lệ.”
Lệ Diễn bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt cô, không nói một lời. Bước chân Mục Ảnh Sanh âm thầm di chuyển về phía trước.
“Thủ trưởng Lệ, tôi phải về trường. Còn phải thu dọn hành lý nữa. Cho nên không phiền thì anh….”
Một bàn tay xuất hiện trên lưng cô, ngay lập tức cô đã bị Lệ Diễn kéo vào trong lòng, Mục Ảnh Sanh giật mình không kịp phản ứng. Cằm cũng bị người ta nâng lên, khoảng cách giữa cô và Lệ Diễn lúc này không đến 5cm. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lẻm.
“Tôi không được? Hửm?”
Mục Ảnh Sanh: …..
“Khụ, thủ trưởng Lệ. Hiểu lầm, là hiểu lầm á mà.”
Cả người cô bị người ta xoay lại, lưng áp vào cửa.
“Vậy sao? Hiểu lầm thế nào?”
Lệ Diễn nghiêng đầu, cúi xuống nhìn cô chằm chằm.
“Tôi…”
“Tôi rất hiếu kỳ không biết em từ đâu mà kết luận như thế?”
Từ kiếp trước mà kết luận thế đấy, được không?
Mục Ảnh Sanh ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng: “Thủ trưởng Lệ, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân. Đừng chấp nhặt với một cô gái bé nhỏ như tôi có được không?”
“Không sao. Nếu em cho tôi biết, vì sao em lại hiểu lầm như vậy?”
“…” Phía sau là cánh cửa, phía trước là lồng ngực của Lệ Diễn, cô muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn.
Mục Ảnh Sanh lần này không có cơ hội thoát thân, nên dứt khoát liều chết lên tiếng.
“Đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Thủ trưởng, anh tự nhìn mình xem, tuổi tác cũng không còn trẻ mà đến bạn gái cũng không có. Vậy không phải là bị ấy ấy sao?”
Đối diện với ánh nhìn sắc lẻm của Lệ Diễn, những chữ càng về sau cô nói càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ còn là tiếng lầm bầm trong miệng.
“Ấy ấy là sao?”
“…” Nói theo kiểu mười mấy năm sau thì ấy ấy chính là: gay hoặc là có vấn đề á.
Mục Ảnh Sanh không dám nói nhưng Lệ Diễn vẫn có thể đoán được ý của cô. Khẽ cười một tiếng, anh cố ý tiến đến gần hơn vài phần.
“Vậy, để chứng tỏ tôi không phải như em nghĩ, tôi phải làm gì thì mới được?”
Mục Ảnh Sanh chỉ nhìn thấy gương mặt Lệ Diễn càng lúc càng phóng đại, mãi cho đến khi bốn cánh môi quyện vào nhau, quanh chóp mũi đều là mùi hương của cỏ dại vương vấn trên người anh.
Lệ Diễn thành thục ve vuốt đôi môi cô, thấy Mục Ảnh Sanh không phản kháng liền mạnh mẽ tấn công vào sâu hơn. Biến nụ hôn hoàn toàn trở thành chiếm đoạt.
Mục Ảnh Sanh đâu phải không có kinh nghiệm, sao có thể bị Lệ Diễn trêu đùa như vậy được? Hô hấp tức khắc dồn dập hẳn, cô thử đẩy anh ra nhưng không hiểu sao mà tay chân cứ nhũn cả ra.
Gương mặt Lệ Diễn phóng đại trước mắt cô, hình bóng cô trong đôi mắt sâu của anh cũng rõ ràng hơn. Lúc này cô lại cảm thấy khát nước, cô khẽ nuốt nước bọt lại vô tình khiến nụ hôn của hai người càng sâu thêm. Chân cũng càng mềm nhũn ra hơn.