Mục Ảnh Sanh đi mãi cho đến khi rời khỏi ký túc xá, đi tới chân tường tòa nhà chỉ hủy mới kịp nhận ra là mình đã làm chuyện gì. Cô cau mày, nhìn căn cứ huấn luyện im ắng giữa trưa đứng bóng, ngoài các chiến sĩ đang đứng gác ở phía xa thì hoàn toàn không có ai khác.
Mục Ảnh Sanh tính toán thời gian thì cô mới ngủ chưa được nửa tiếng, bây giờ về lại ký túc cô vẫn có thể chợp mắt thêm một lát. Vừa xoay người, tính đi về phía ký túc nhưng mới đi được hai bước, cô lại không kiềm được mà quay trở lại, nhìn tòa nhà làm việc trước mắt. Nếu cô nhớ không nhầm thì lần trước họ nói phòng làm việc của Lệ Diễn ở tầng hai.
Anh có đang ở đó không? Vòng đến cửa chính, hai chiến sĩ đang canh gác hai bên chỉ nhìn cô mà không hề ngăn cản. Cô vốn còn nghĩ nếu bọn họ ngăn lại thì cô sẽ về ngay, giờ thì chỉ có thể ngẩng cao đầu mà bước vào trong.
Lên tầng hai, cô không biết phòng làm việc của Lệ Diễn ở đâu. Điện thoại thì từ lúc đến đã bị tịch thu, cô nhìn cửa phòng làm việc hai bên hành lang đều đang đóng kín. Đứng từng ngần khoảng một phút, cuối cùng cô vẫn quyết định ra về. Một cánh cửa lúc này đột nhiên lại mở ra. Mục Ảnh Sanh giật mình, xoay người đi lại nhìn thấy Lệ Diễn vừa khéo xuất hiện ở cửa.
Lệ Diễn không có thói quen ngủ trưa, mặc dù mang danh là tổng sĩ quan huấn luyện phụ trách huấn luyện nhưng công việc của anh vẫn còn rất nhiều. Thấy Mục Ảnh Sanh đứng ở đó, ánh mắt Lệ Diễn hơi lóe lên một chút. Phòng làm việc của anh ở ngay cạnh cầu thang, nhìn thấy Mục Ảnh Sanh, anh liền tiến lên hai bước.
“Đến tìm tôi?”
Mục Ảnh Sanh đúng là đến tìm anh, nhưng mà thật sự nhìn thấy an, cô lại hơi ngượng.
“Không có, tôi lạc đường.”
Vội vàng xoay người tính bỏ đi thì cổ tay đã bị anh tóm lấy, không kịp phản ứng, Mục Ảnh Sanh đã bị Lệ Diễn kéo lùi hai bước, đi vào phòng làm việc của anh. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, cả người cô cũng bị anh vây vào giữa anh và cánh cửa.
“Ký túc xá nữ với đây là hai hướng khác nhau. Lạc đường? Hửm?”
Vẻ trêu ghẹo trên khuôn mặt anh quá rõ ràng, lưng Mục Ảnh Sanh dán chặt vào cửa, cô không để ý đến lời Lệ Diễn nói mà chỉ nhìn anh từ đầu đến chân. Giấc mơ đó quá thật, thật đến mức cô vẫn còn nhớ như in gương mặt đầy máu của Lệ Diễn ở trong mơ. Lệ Diễn làm sao có thể chết ở trên chiến trường được? Chắc chắn là không thể đúng không?
“Sao không nói gì? Lưỡi bị mèo ăn rồi à.”
“Anh lùi ra đi, tôi phải về.”
Lời của Lệ Diễn khiến cô bình tĩnh trở lại, ý thức được cô thế mà lại vì một giấc mơ mà bỏ chạy qua đây tìm Lệ Diễn. Cô xoay người, muốn mở cửa nhưng Lệ Diễn lại ngăn cô lại.
“Em làm sao vậy?”
Anh giữ chặt tay cô, vừa rồi không để ý, giờ mới thấy cả tay và lưng cô dường như đều bị sây sát.
Mục Ảnh Sanh cúi đầu nhìn thoáng qua, mấy vết này là do hồi sáng nay leo núi để lại. Chiếm Tuyết Liên đối với bọn cô yêu cầu rất cao, cô vì không muốn bị tụt lại nên chỉ có thể liều mạng. Lúc leo lên chướng ngại vật thứ ba thì động tác có hơi mạnh nên bị đinh trên đó quệt vào.
“Không sao.” Chỉ là vết thương nhỏ.
Mục Ảnh Sanh muốn rút tay lại nhưng Lệ Diễn không cho, anh dẫn cô đi về phía bàn làm việc của mình. Mục Ảnh Sanh không tránh ra được, lại không muốn tay lại bị thương nên chỉ có thể để mặc anh dắt đi.
Phòng làm việc của anh rất gọn gàng, giống y như con người anh vậy. Đằng trước là phòng làm việc của quân khu, phía sau chính là cửa phòng nghỉ của anh. Cũng giống như lãnh đạo ở trường, phòng làm việc cũng là phòng nghỉ. Cô nhịn không được liền nhìn lướt qua bên trong.
Đây là nơi bình thường Lệ Diễn vẫn hay nghỉ đấy sao?