Cầm lọ cao kia lên, Mục Ảnh Sanh đột nhiên hiểu ra lúc trước là ai đã đưa cho cô. Anh đã nhìn thấy cô bị Chiếm Tuyết Liên đá sao? Bởi vì thấy nên mới đem thuốc tới cho mình?
Hà Mỹ Tĩnh lúc này không biết đã chạy đi đâu, nếu không có thể hỏi cậu ấy một chút. Đưa mắt nhìn những người khác trong phòng, cô thật sự không biết anh đã dùng cách gì để đem nó tới đây. Lúc này trong phòng còn có những người khác mà, anh đúng là giỏi thật.
Không biết là nghĩ đến cái gì mà cô vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Trên thao trường, mưa rất lớn. Mưa khiến cô không thể nhìn ra được tòa nhà chỉ huy ở phía đối diện, chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ.
Cô đột nhiên cẩm chặt chai thuốc mà mỉm cười. Lần sau nhất định phải hỏi anh, có phải ngay từ đầu đã thích vẻ đẹp của cô. Nói không chừng lần trước cố ý phạt cô chạy mười vòng thao trường cũng là muốn gây sự chú ý với cô. Nếu đúng là như vậy thì Lệ Diễn, anh đúng là một tên trong nóng ngoài lạnh.
…….
Thời gian từ tháng 10 đến cuối tháng 12, cuộc sống nơi căn cứ trôi qua yên bình và phong phú. Ngày nào cũng huấn luyện đủ thứ. Để trở thành một chiến sĩ dự bị của binh chủng đặc biệt, ngoài leo trèo, bơi lặn, nhảy dù, bắn súng còn phải chuẩn bị tất cả các kỹ năng. Còn phải học rất nhiều thứ khác.
Tháng 12, căn cứ chuẩn bị cho đợt sát hạch đầu tiên của quý. Thời gian 3 tháng qua, ngoài 2 người đã rút lui lúc đầu thì không có ai chủ động rời đi nữa. Nhưng sát hạch lần này không chỉ bằng thực lực là đủ. Nếu không thể qua được sát hạch thì sẽ bị loại.
Mục Ảnh Sanh bình thường đã rất cố gắng nhưng ít nhiều cũng bị lây chút căng thẳng. Nếu không thể thông qua kỳ sát hạch quý đầu tiên thì cô đúng là có lỗi với những cố gắng của bản thân.
Sát hạch lần này tiến hành trên rất nhiều phương diện, từ thế năng đến năng lực, đến khảo sát toàn diện thường ngày. Mục Ảnh Sanh còn bình thường chứ Hà Mỹ Tĩnh lại tương đối lo lắng. Năng lực của mình thế nào cô ấy hiểu rất rõ. Mặc dù hiện nay thành tích cũng tạm được nhưng vẫn không thể 100% nói chắc rằng mình có thể vượt qua.
Trái lại về phần Khưu Ngưng, Mục Ảnh Sanh nghĩ đến chuyện cậu ấy đã trải qua trước kia thì lại mong cô ấy không qua có như vậy mới có thể về được. Nhưng nhìn Khưu Ngưng thực sự nỗ lực trên sân huấn luyện, Mục Ảnh Sanh biết lần trước mình đã đoán đúng. Khưu Ngưng vẫn có cảm tình với quân đội, cô ấy cũng không muốn đi.
Không khí trong ký túc đang vô cùng khẩn trương.
Kỳ sát hạch cuối cùng cũng tới, may mắn là Mục Ảnh Sanh, Hà Mỹ Tĩnh, Khưu Ngưng đều cùng nhau vượt qua sát hạch. Sau khi sát hạch kết thúc, căn phòng ký túc hai mươi mấy người cũng chỉ còn lại 18 người. Mới kỳ sát hạch đầu tiên đã đánh rớt nhiều người như thế, sau này vẫn còn 3 kỳ sát hạch nữa, chắc chắn mỗi lần mỗi khó.
Nhìn những chiếc giường trống, Mục Ảnh Sanh càng thêm quyết tâm.
…………
Sau đợt hai đợt tuyết rơi, Tết Dương lịch, Tết Âm lịch cũng kéo nhau tới, căn cứ cho phép được nghỉ 2 ngày. Một ngày giao thừa, một ngày mùng một Tết. Quân khu cũng mở băng thông cho các chiến sĩ được gọi điện về nhà. Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Mục Ảnh Sanh không về nhà ăn Tết. Cô cùng Mục Quý Hòa mặc dù không phải cha con ruột thịt nhưng tình cảm còn hơn cả cha con ruột. Kiếp trước cho dù cô không có tiền, cũng chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi nhưng năm nào tới Tết cô cũng về nhà.
“Ba?”
Lúc điện thoại được nhấc lên, Mục Ảnh Sanh không giấu được mà có chút nghẹn ngào. Không muốn Mục Quý Hòa cũng bị lây cảm xúc của mình, cô nhanh chóng đi vào vấn đề, nói mình ở căn cứ mọi thứ đều tốt. Vào bộ đội phải cam kết giữ bí mật cho nên cô không thể nói gì nhiều ngoài việc nói mình tất cả đều ổn.
Mục Quý Hòa nhận được cuộc gọi của cô thì rất vui, nếu không bị hạn chế thời gian e là ông hận không thể nói chuyện mãi với Mục Ảnh Sanh.
Cúp máy, Mục Ảnh Sanh ra khỏi phòng thông tin. Mắt cô lúc này vẫn còn hơi hoe đỏ, giao thừa, bên ngoài vẫn còn có rất nhiều chiến sĩ đang xếp hàng chờ đến lượt gọi điện về nhà. Cô hít mũi, vòng qua đội ngũ kia mà đi về ký túc. Nhưng mới đi một bước, cô đã dừng lại, đổi hướng đi về phía tòa nhà chỉ huy.
Kể từ lần trước Lệ Diễn thay cô chịu phạt chạy 20 vòng, ngoài lọ thuốc cao khiến cô còn có thể cảm nhận một chút sự quan tâm của anh thì những lúc còn lại lần nào gặp anh, bên cạnh anh cũng có người khác. Nhưng phần lớn thời gian bọn cô đều không nhìn thấy Lệ Diễn. Cô không biết anh đang làm gì, đang ở đâu. Cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm anh. Nhưng hôm nay là giao thừa, cô đột nhiên thấy hơi nhớ anh, không biết anh có ở căn cứ, hay là đã về nhà ăn tết?
Mục Ảnh Sanh đứng ở đó hơi do dự không biết có muốn gặp Lệ Diễn hay không. Lỡ như anh không có ở đây thì sao? Nhưng không đợt cô đi tìm Lệ Diễn, Hà Mỹ Tĩnh đã chạy tới tìm cô.
“A Sanh, mau qua đây. Qua lẹ đi.”
“Sao vậy?” Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, sao Hà Mỹ Tĩnh lại không đi nghỉ?
“Tớ vừa mới nghe được là hôm nay căn tin thêm món.”
“Tớ biết, hôm qua nói rồi mà?”
“Hôm nay thêm món, sủi cảo.”
“Sủi cảo?” Cũng đúng, Tết là phải ăn sủi cảo rồi?
“Ừ. Chính là sủi cảo.” Hà Mỹ Tĩnh chớp chớp mắt nhìn Mục Ảnh Sanh: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Giúp việc.” Hà Mỹ Tĩnh dẫn Mục Ảnh Sanh đi về phía căn tin: “Hôm nay căn tin rất náo nhiệt, vừa nãy tớ còn nhìn thấy sư trưởng Lữ.”
Mục Ảnh Sanh vẫn chưa hiểu vì sao Hà Mỹ Tĩnh lại hưng phấn như vậy nhưng vẫn đi theo bạn đến căn tin.
“Sư trưởng Lữ?”
“Đúng vậy. Sư trưởng Lữ nói hôm nay mọi người thi gói sủi cảo, người thắng sẽ có quà.”
Thi?
“Cậu tham gia không?”
“Cậu không tham gia à?” Hà Mỹ Tĩnh nhìn cô một cái: “Mặc dù ở nhà tớ cũng rất ít làm việc nhà nhưng dù sao cũng giỏi hơn đám nam binh kia.”
Mục Ảnh Sanh có thể gói sủi cảo, nhưng mà thi là sao?
“Quà gì vậy?”
“Không nói. Nhưng nếu là sư trưởng Lữ nói thì nhất định phải là quà to.”
Hà Mỹ Tĩnh rất hưng phấn, đến đây hơn 4 tháng, ngày nào cũng chỉ biết có huấn luyện, cảm giác mình cũng sắp thành máy đến nơi rồi. Vất vả lắm mới có dịp thư giãn, sao cô ấy có thể không hưng phấn cho được?
“Cậu cũng giỏi thật.” Không biết quà là gì đã biết là quà nhất định rất to.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Mục Ảnh Sanh vẫn không muốn làm Hà Mỹ Tĩnh mất hứng. Lâu nay Hà Mỹ Tĩnh cũng đã áp lực nhiều rồi.
Hai người một trước một sau đi vào căn tin, bên trong đã rất náo nhiệt. Mấy cái bàn ăn cơm thường ngày được các chiến sĩ ghép hai cái thành một. Mỗi bàn đều đang bị vây kín mít, các chiến hữu ban cấp dưỡng từ phía sau căn tin phụ trách mang các nguyên liệu cần dùng cho gói sủi cảo lên đặt trên bàn.
Mục Ảnh Sanh liếc mắt một cái liền không thể rời mắt khỏi nơi nào đó. Lữ Thiên Minh đang đứng cùng Lệ Diễn, hai người không biết đang nói gì. Trên gương mặt Lữ Thiên Thiên là ý cười cởi mở còn Lệ Diễn thường ngày luôn nghiêm túc lúc này vẻ mặt nhìn cũng rất ôn hòa.
Hóa ra, anh không về nhà ăn Tết sao?