Loạn Thần

Chương 3



۰ ????: ??? ۰

۰┈┈۰

Huy Đế cân nhắc suy đoán của Cố Hạnh Chi, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng y: “Vậy theo cách nhìn của Cố khanh, nguyên nhân kẻ đó ra tay với Tể tướng là gì?”

“Thần không biết.” Cố Hạnh Chi thản nhiên đáp, “Hiện giờ manh mối quá ít, thần không dám vọng ngôn, chỉ là…”

Cố Hạnh Chi dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Thần cho rằng Trần tể tướng có thân phận đặc biệt, ngoài ở trong triều thì quan điểm của Tể tướng rất bất đồng với người ngoài, có lẽ nên đề phòng thêm cả mật thám của Bắc Lương.”

Tiếng bát sứ trắng va chạm với long án không nhẹ không nặng. Gió đêm xẹt qua khiến ngọn nến trong điện lung lay, bóng dáng Huệ Đế cũng đung đưa phản chiếu trên sàn, phảng phất như hư ảnh.

“Ừm…” Y gật đầu, “Trẫm biết rồi.”

“Vậy không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, chúng thần xin cáo lui.” Cố Hạnh Chi và Tần Chú nhìn nhau, cúi đầu muốn lui xuống.

“Cố khanh ở lại đi.” Huy Đế lấy một chiếc khăn tay trắng muốt trên long án lau thuốc bên khóe miệng “Trẫm vẫn còn điều muốn hỏi ngươi.”

“Vâng.” Cố Hạnh Chi tuân mệnh, Tần Chú lui xuống, bên trong điện chỉ còn lại quân thần hai người.

Ánh mắt Huy Đế rơi trên chiếc ghế cạnh bên, ra hiệu cho chàng ngồi xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Cố khanh từ năm mười sáu tuổi đã đỗ Trạng nguyên, vào triều làm quan, tính đến nay cũng đã mười năm rồi nhỉ?”

Cố Hạnh Chi không nghĩ Huy Đế lại bàn tới chuyện này, nhưng vẫn cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, đúng là tròn mười năm ạ.”

“Ừ, hai mươi sáu rồi.” Huy Đế gật đầu vẻ trầm tư rồi chuyển đề tài: “Hai mươi sáu tuổi mà còn cô độc một mình, đừng nói là quan tam phẩm, ngay cả dân thường cũng khó mà tìm được người như ngươi.”

Cuối cùng y quay đầu nhìn Cố Hạnh Chi: “Cố khanh đã cân nhắc tới hôn sự của mình chưa?”

Lòng Cố Hạnh Chi run rẩy, mãi vẫn không lên tiếng. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lướt qua khuôn mặt của chàng, phủ lên người chàng lớp ánh sáng thanh lạnh như băng sương.

Không biết chàng nghĩ gì mà đôi con ngươi thẫn thờ, một lát sau mới đáp lại Huy Đế: “Trước nay thần ít khi giao du bên ngoài, không thích kết giao với người khác nên một mình cũng đã quen. Gia quy Cố gia cũng rất nghiêm ngặt, sợ sẽ làm tổn thương cô nương nhà người ta.”

Trong điện yên ắng không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng tiếng ngọn nến nổ lép bép vang lên.

Huy Đế cười cười phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Cố khanh tự ti quá rồi, Cố gia danh truyền thiên hạ, tướng sĩ góp công cho triều đình vô số kể. Đừng nói là gia đình bình thường, cho dù là dòng họ hoàng thất gả vào Cố gia cũng là vinh hạnh.”

Y nói xong còn cố ý dừng lại: “Cố khanh nói xem có phải hay không?”

Nói đến mức này thì Cố Hạnh Chi giả bộ hồ đồ đến đâu cũng biết mục đích thật sự của Huy Đế là muốn tuyển chàng làm phò mã.

Trưởng nữ của Huy Đế là Gia Ninh công chúa năm nay tròn mười lăm, vừa đúng là độ tuổi gả chồng. Chàng từng gặp công chúa vài lần trong các buổi cung yến, nghe nói trước kia công chúa không hài lòng với hôn phối mà Huy Đế chọn nên việc kết hôn cứ trì hoãn mãi hết lần này đến lần khác.

Huy Đế đương nhiên hiểu rõ tâm tư của công chúa.

Huy Đế đã mở miệng, chàng thân là thần tử làm sao có thể từ chối.

Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Chi cũng chỉ có thể vén áo quỳ xuống tâu: “Vi thần tạ Hoàng thượng ân điển, chỉ là Đàm Chiêu vừa mất, chúng thần đều là huynh đệ lớn lên với nhau từ nhỏ. Bây giờ nói đến chuyện hôn sự khiến thần không nghĩ được gì, khẩn xin Hoàng thượng cho phép thần để tang Đàm Chiêu. Còn nữa…”

Chàng dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Đàm Chiêu vẫn còn một muội muội lưu lạc bên ngoài. Thần đã đồng ý sẽ thay Đàm Chiêu tìm muội muội về. Chỉ sợ sẽ làm công chúa hiểu nhầm, gây tổn thương cho công chúa.”

“Đàm Chiêu còn có muội muội?” Huy Đế chưa hề nghe tới chuyện này, thanh âm pha lẫn chút ngạc nhiên hiếm thấy.

“Bẩm bệ hạ, đúng thế ạ.”

Cần Chính điện lại rơi vào trầm mặc.

Huy Đế kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Chi, một lúc sau mới nói: “Cố khanh và Đàm thị vệ huynh đệ tình thâm, giờ mà bàn chuyện cưới gả thì đúng là không thích hợp. Nếu ngươi đã đồng ý giúp Đàm thị vệ chăm sóc người nhà thì cứ đi đi, bên Gia Ninh trẫm sẽ có cách lo liệu.”

Cố Hạnh Chi thở phào nhẹ nhõm, bái tạ xong liền lui ra.

*

“Rầm!”

Bên kia ánh trăng, sóng nước trắng xóa bị mái tóc đen dài của mỹ nhân phá tan thành vô số vầng sáng vụn vỡ.

Trong phòng khí nóng mịt mờ, hương thảo dược Đông y thoang thoảng trong làn sương nước mênh mông, phảng phất như mưa bụi phong tình chốn Giang Nam.

Sau một trận tranh đấu rồi lại ngâm trong nước lạnh nửa canh giờ, đương nhiên là cần ngâm mình trong bồn ngải thảo nóng.

Những giọt nước phản chiếu ánh nến, lăn dài từ hàng mi mỹ nhân rung rinh như cánh bướm. Hoa Dương đặt tay lên thành bể thở một hơi thật dài.

Nàng hé mí mắt, nhìn tấm gương thủy tinh cao bằng nửa người phía đối diện.

Tấm gương này được nàng dùng giá cao nhờ người chế tạo, người ta nói gương có thể chiếu được sự vật rõ từng đường tơ kẽ tóc. Nội cảnh Nam Kỳ giờ chỉ có hai thứ đáng giá: một là ở Nhân Minh điện, tẩm cung của hoàng hậu, hai là ở tịnh thất này của nàng.

Tuy rằng người bán dặn nàng không nên để gương ở nơi độ ẩm cao, nhưng Hoa Dương cảm thấy giá trị chiếc gương không nằm ở chính nó mà là phong cảnh nó soi chiếu phong tình đẹp đẽ đến mức nào.

Gương đẹp mà không có mỹ nhân bổ khuyết thì chẳng khác nào đống rác vụn.

Nàng cười cười suy nghĩ của mình, hài lòng nhìn bức “Mỹ nhân tắm rửa” đầy xuân sắc trong gương.

Làn da trắng nõn như bạch ngọc bị nước hun lên hồng nhẹ tựa như nụ hoa đào e ấp đầu xuân, kiều diễm khôn cùng. Suối tóc đen dài vén lên, bên tóc mai có vài sợi tóc buông lơi sau gáy làm nổi bật lên đường cong yểu điệu tựa hồ như vầng trăng ngọc ngà cong cong.

Đương nhiên nếu đằng sau không có kẻ đang nhìn thì sẽ hoàn mỹ hơn.

“Ngươi tới đây làm gì?” Hoa Dương không quay đầu lại, vẫn tự thưởng thức dung mạo bản thân trong gương.

Hoa Thiêm đã quen với thái độ của nàng, không thèm đáp lại mà đi tới giá treo đồ vứt một bộ thụy bào (*) sang: “Mặc quần áo tử tế đi đã.”

(*) Thụy bào: đồ ngủ

Hoa Dương cũng không khó chịu về lời nói của Hoa Thiêm, nhận thụy bào rồi bước ra.

Lúc nàng ra ngoài thì Hoa Thiêm đã ngồi xuống bên giường. Trên tay Hoa Thiêm là một tách trà mới, hương trà vấn vít mịt mù, Hoa Thiêm chỉ tay vào một chỗ: “Ngồi đi.”

“Không.” Nàng dứt khoát từ chối.

Hoa Thiêm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bộ dáng vô thiên vô pháp của Hoa Dương, lại đành ôn hòa nói: “Ta bảo ngồi xuống uống trà.”

“Ta bảo không rồi mà.”

“…” Hoa Thiêm nghẹn lời, biết nàng chẳng bao giờ chịu nghe lời nên không dây dưa thêm, hớp chén trà rồi mới ngẩng đầu nhìn Hoa Dương: “Hoa Quát chết rồi.”

“Hử?” Người đối diện nhướng lông mày, vẻ như chẳng có gì đáng kinh ngạc, “Bất ngờ ghê.”

Hoa Thiêm nghe vậy liền đặt chén trà xuống bàn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đã nộp hắn cho quan phủ.”

“Không thì sao?” Hoa Dương hỏi ngược lại, “Ta và hắn đều cùng tự nộp mình cho quan phủ à?”

Hoa Thiêm lại nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Nước đi này quá nguy hiểm, nếu vạn nhất hắn không chết thì ngươi định làm thế nào?”

“Ồ.” Hoa Dương thờ ơ trả lời, “Ngươi đi một vòng tròn lớn như vậy chỉ muốn nói là hắn chết rồi thật tốt?”

“…” Hoa Thiêm cảm thấy không thể tiếp tục nổi nữa bèn bỏ qua chuyện Hoa Quát rồi thẳng thừng nói: “Lâu ra chỉ thị ngươi không cần làm nhiệm vụ này nữa.”

“Gì cơ?” Người đối diện lúc này mới có phản ứng, thanh âm cao hơn ba phần, “Ta làm nhiệm vụ không bao giờ bỏ dở giữa chừng.”

“Không phải bỏ dở.” Hoa Thiêm dừng lại, ngẩng đầu lạnh nhạt nói, “Có người sẽ nhận thay ngươi.”

Không ngoài dự liệu, đôi mắt kia run rẩy dưới ánh nến, ánh sáng mờ mờ ảo ảo làm nổi bật lên vẻ sắc bén của kẻ săn mồi.

Quen biết đã mười mấy năm, đương nhiên Hoa Thiêm biết rõ điểm yếu của nàng.

Nàng tận tụy, độc lập, lạnh lùng, giỏi ngụy trang mà cũng võ nghệ tinh thông, trời sinh đã là sát thủ hoàn mỹ. Có tất cả những điểm mạnh như thế, lẽ tất nhiên nàng cũng tự phụ, kiêu ngạo, không bao giờ muốn hợp tác với người khác, tâm lý háo thắng khiến nàng không cho phép ai nghi ngờ khả năng của bản thân.

Quả nhiên, Hoa Dương tiến đến gần giường, ấn Hoa Thiêm ngồi thấp xuống rồi cười nhạo nói: “Không kẻ nào có thể cướp được thứ gì từ tay ta.”

Sát khí ập tới khiến Hoa Thiêm phải ngửa đầu về sau, “Đây là ý chỉ của lâu.”

“A…” Vừa mới nãy còn sát khí ngập trời, giờ lại đổi sang vẻ mặt oan ức, mày liễu cau chặt thấy mà muốn dỗ dành.

Nàng lấy từ trên giường xuống một hộp gấm đựng tranh, ngoan ngoãn nói: “Lần trước ở Dương Châu ta đã dùng một số tiền lớn lấy được “Tuyết Sơn Tiêu tự đồ”, nếu sư tỷ thích thì coi như muội muội hiếu kính tặng cho tỷ.”

Nàng nói xong liền nương theo ánh nền mở cuộn tranh ra rồi đặt lên bàn trà.

Lần trước, dùng số tiền lớn… Hoa Thiêm nhanh chóng bắt được trọng điểm.

Nhiệm vụ lần trước của Hoa Dương là ám sát nhà giàu bậc nhất Dương Châu. Theo như lời quan phủ, Tàng Bảo Các của người chết đã bị đốt cháy thành tro, bao nhiêu kỳ trân dị bảo cũng theo đó mà tan biến.

Nhưng bên trong nền phế tích bọn họ đã phát hiện được một chiếc đinh vàng.

Hoa Thiêm thấy chuyện này đến là đau đầu, cuối cùng chỉ gạt tay nàng bảo “Vô dụng.”

“Rắc!” Hoa Dương túm được cổ tay Hoa Thiêm.

Ánh nến lung linh nhảy nhót, đôi mắt người đối diện như sóng nước mênh mang, nhìn sâu vào trong chỉ thấy u ám tựa như dòng chảy ngầm cuồn cuộn đầy nguy hiểm.

Hoa Thiêm hiểu mình phải làm gì. Ngón trỏ tay phải chống lên thắt lưng, giữa hai ngón tay hiện hàn quang của một lưỡi đao sắc bén, không do dự phóng về phía khuôn mặt của Hoa Dương.

Hoa Dương ngả người ra sau, hàn khí sắc bén xẹt qua mặt, một sợi tóc của nàng rơi xuống đất.

Hoa Dương ngẩn ra, khóe môi vẫn cong cong còn đôi mắt lóe ánh vàng long lanh như trẻ con phát hiện ra điều gì thú vị.

Hoa Thiêm thấy nàng nở nụ cười.

Ánh nến trong phòng chợt lóe, tiếng gió rít gào, động tác tiếp theo Hoa Thiêm không nhìn rõ nhưng nàng ta theo bản năng né sang tránh một bên. Tiếng âm thanh lanh lảnh vang lên, chiếc giường nàng ta ngồi ban nãy đã bị hất bay.

Nữ nhân điên rồ này!

Đều là đồng môn với nhau, lúc gặp mặt vẫn phải có ba phần tôn trọng. Vốn dĩ Hoa Thiêm không muốn động thủ nhưng lúc này đã bị đòn kia của Hoa Dương chọc giận. Nhưng nàng ta chưa kịp phản ứng thì một chưởng xé gió đã lao tới. Hoa Thiêm không thèm nể mặt, giữa hai ngón tay lộ ra đao quang sắc bén.

Hai người bọn họ đều là cao thủ, thời gian ngắn khó phân thắng bại. Ánh sáng trong phòng nghiêng ngả, ngọn nến lay lắt như gặp gió mạnh, chẳng nhìn thấy gì ngoài quyền cước đao phong.

Góc giường chà xát với mặt sàn gỗ tạo ra một cái rãnh sâu hoắm. Chân Hoa Dương mềm nhũn, cơ thể mất đi trọng tâm ngã ngồi xuống đất.

Hàn quang trong tay Hoa Thiêm không dừng lại, lao thẳng về phía vai trái của nàng!

“Rẹt —”

Một tia sáng trắng chặn lại tầm mắt của Hoa Thiêm, cách lưỡi đao của nàng chưa tới nửa tấc, hóa ra lại là “Tuyết Sơn Tiêu tự đồ”

Nàng ta thu đao lại, nhưng tiếp theo lại thấy đôi chân mất đi lực đạo cùng với phần gáy đau nhức.

Hoa Thiêm ngã xuống tạo nên một tiếng vang trầm thấp.

Bên kia, Hoa Dương buông bàn tay đau buốt xuống, ôm lấy bờ vai suýt bị đâm lủng.

Nếu không phải hôm nay nàng vừa mặc thụy bào vừa không có vũ khí thì cũng không đến nỗi dùng thủ đoạn như vậy để thắng Hoa Thiêm.

Vì nàng biết sư tỷ có hai điểm yếu: Một là thích cầm kì thi họa, mấy thứ đồ tao nhã đều là bảo bối của sư tỷ hết.

Thứ hai là…

Nàng đi tới bên cạnh Hoa Thiêm rồi cúi người lấy từ trong bọc hành lý ra một phong thư có ấn hoa Đồ Đằng, đôi mắt sáng rực lên.

Chậc chậc, sư tỷ vẫn thích mang nhiệm vụ theo người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.