Có lẽ do ánh mắt và khí thế toàn thân của người đàn ông này quá mức đáng sợ, Tần Lục Nguyệt không dám tính toán chuyện anh ta đã cướp đi nụ hôn đầu của mình nữa.
Dù sao, nụ hôn đầu cũng là do số phận, nhưng dĩ nhiên người cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Tần Lục Nguyệt giãy giụa vài cái, muốn thoát ra, không ngờ đối phương càng giữ chặt.
Tần Lục Nguyệt không thể thoát, đành mở miệng nói: “Được rồi, tôi không so đo với anh chuyện đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Vì vậy,… anh mau buông ra, để tôi đi.”
“Để cô đi?”_Người đàn ông cúi xuống, nở nụ cười, chỉ là đáy mắt của hắn hiện lên sự lạnh lẽo cùng sát ý quá mức mãnh liệt, tiếng cười của hắn giống như tử thần đến từ địa ngục vậy: “Cả đời này, cô đừng mơ tưởng điều đó!”
.
..
Vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại của người đàn ông vang lên. Hắn rút điện thoại di động ra, nhanh chóng nhìn thoáng qua dãy số, trực tiếp tắt máy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Lục Nguyệt: “Nhớ kỹ tên của tôi, Tông Minh Hạo! Giờ tạm thời để cô đi, cho cô chút thời gian.”
Nói xong, hắn buông Tần Lục Nguyệt ra, lảo đảo chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng chật vật của người đàn ông, Tần Lục Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ.
Tông Minh Hạo? Tại sao cái tên này nghe quen đến vậy?
Vấn đề là, anh ta nói cho mình biết điều này để làm gì?
Chẳng nhẽ,… muốn chịu trách nhiệm với mình?
Không cần!
Mình không cần anh ta chịu trách nhiệm. Mình đã có bạn trai.”
Tần Lục Nguyệt hít sâu một hơi.
Này là chuyện gì đây?
Mình chỉ tới đây đưa chìa khóa cho bạn trai, tiện đường qua đây rửa tay một chút, vậy mà lại mất đi nụ hôn đầu. Thật quá đen đủi mà!
Tần Lục Nguyệt ra sức rửa mặt, rồi bực bội rời khỏi nhà vệ sinh.
….
Không lâu sau khi vội vã rời khỏi nhà vệ sinh, Tông Minh Hạo đã gọi một cuộc điện thoại: “Lập tức chuẩn bị một căn phòng cho tôi, tôi bị hạ thuốc…………chuẩn bị phụ nữ cái gì? Khốn nạn! Mau gọi bác sĩ tới đây cho tôi.”
Cúp điện thoại, Tông Minh Hạo lập tức dựa lưng vào tường. Đôi mắt chim ưng khẽ hạ xuống, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Đáng chết!
Hắn vừa trở về, liền xuống tay với hắn. Xem ra, nên cho những người đó (những người trong gia đình hắn) một bài học.
Con nối dõi, con nối dõi, suốt ngày chỉ biết con nối dõi.
…
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu lại thoáng hiện hình ảnh Tần Lục Nguyệt.
Cô gái này…
Hôm nay không kịp điều tra lai lịch, chỉ cần cô ta còn ở đây là được.
Mối thù kia, sớm muộn gì mình cũng sẽ trả lại hết cho cô ta.
…
Trần Cao là bạn trai của nó hiện làm quản lý ở Kỳ Hạ – công ty con thuộc tập đoàn tài chính Tông Thị. Nhìn anh ngày càng bận rộn, sinh hoạt thường nhật cũng thay đổi theo chiều hướng xấu, nó chỉ có thể cố gắng chăm sóc anh nhiều hơn một chút.
Lần này do không tìm thấy chìa khóa nhà, anh đã gọi cho nó mang chìa khóa dự phòng đến, không thì đêm nay anh không thể về nhà được rồi.
Tần Lục Nguyệt đi thanh máy, rất nhanh đã lên đến tầng mười ba.
Nó đứng trong thang máy hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trần Cao đã hứa, chỉ cần sự nghiệp của anh ổn định sẽ lập tức kết hôn với mình. Mình tuyệt đối không thể vì chuyện kia mà tạo thêm áp lực, hủy hoại hạnh phúc của chính mình được.
*Tinh*
Cửa thang máy mở ra, Tần Lục Nguyệt cầm theo chìa khóa đi đến văn phòng Trần Cao.
Tần Lục Nguyệt gõ cửa, rồi mở cửa đi vào. Nó nhìn xung quanh một chút, bên trong không có ai, quyết định để lại chìa khóa rồi đi.
Đặt chìa khóa lên bàn, Tần Lục Nguyệt vừa muốn xoay người đi ra, bỗng nhiên tờ báo cáo nằm trên bàn hấp dẫn ánh nhìn của nó. Tần Lục Nguyệt thật sự không muốn xem, nhưng ba chữ to đùng phía trên quá bắt mắt, thật sự gây sốc.
GIẤY KHÁM THAI!
Khóe miệng đang mỉm cười của Tần Lục Nguyệt nháy mắt đã trở lên cứng đờ, chậm rãi xoay người, cầm lấy tờ giấy khám thai trên bàn nhìn chăm chú: “Đã mang thai bảy tuần.”
Mang thai?
Ai mang Thai?
Giấy khám thai này sao lại xuất hiện ở đây?
Tần Lục Nguyệt đang cảm thấy hoang mang, khó hiểu, bỗng điện thoại trên bàn reo lên, nó như bị quỷ thần xui khiến mà nhấc điện thoại lên nghe.
Không đợi Tần Lục Nguyệt mở miệng, người gọi từ đầu dây điện thoại bên kia đã đùng đùng nổi giận, nói: “Trần Cao, giấy khám thai của tôi đã nhận được chưa? Anh không phải đã nói, chỉ cần tôi mang thai thì anh sẽ lấy tôi sao? Hiện tại, cái thai đã được bảy tuần, chúng ta khi nào kết hôn đây?”