Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 63



Editor: Mai

Kỷ Nhiễm không lấy lại trái tim ước nguyện kia.

Vì đây cũng là nguyện vọng của cô, khi thích một người mới có thể phát hiện ra trước kia mình cười nhạo những người cả ngày treo chữ yêu chữ thích trên miệng thật nực cười.

Bây giờ chân chính hiểu ra những người đó không hề làm quá.

Người ngoài mãi không hiểu được cảm giác mình thích người kia thành kính cỡ nào.

Kỷ Nhiễm nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Chấp nhìn cô nói ra ước nguyện. Khoảnh khắc đó, thật sự cô muốn ôm lấy cậu.

Muốn nói cho cậu biết, chỉ cần là cậu thì cô bằng lòng cố gắng cả đời vì ước nguyện này.

Kỷ Nhiễm nằm trên giường vừa nghĩ tới chuyện này lại không kìm nén được cười khúc khích. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình thấy Bùi Uyển gọi tới.

Bùi Uyển vừa mở miệng đã hỏi: “Hôm nay bắt đầu nghỉ đông đúng không? Mẹ đặt vé máy bay ngày mai cho con rồi, về đón năm mới.”

Mấy hôm trước Bùi Uyển gọi điện hỏi qua Kỷ Nhiễm nên biết rõ thời gian cụ thể cô nghỉ lễ, hôm nay nói vậy cũng không lạ.

Kỷ Nhiễm hơi đáp lại bày tỏ mình biết rồi.

Thái độ Bùi Uyển đối với cô vẫn luôn thuộc kiểu thông báo chứ không phải hỏi ý kiến. Bà chỉ cần nói với cô kết quả, không cần hỏi tới ý kiến của cô.

Sau khi cô trả lời lại một câu thì bên kia rơi vào im lặng.

Một lát sau, Bùi Uyển bình tĩnh hỏi: “Có thành tích thi chưa?”

Tim Kỷ Nhiễm không nhịn được đập nhanh, kỳ thật cô sợ nói chuyện thành tích với Bùi Uyển nhưng chuyện đã xảy ra nên không phải do cô có muốn nói hay không là được, “Hôm nay nhận phiếu điểm, lần này con đứng thứ hai lớp và thứ hai thành phố.”

Cuối cùng Kỷ Nhiễm còn đặc biệt thêm câu đứng thứ hai thành phố.

Đầu dây bên kia im lặng chút rồi nói tiếp, giọng Bùi Uyển không nhanh không chậm truyền tới: “Lại thứ hai?”

Hiển nhiên lời này đã thể hiện ra thái độ của bà.

Không hài lòng.

Bà không hài lòng với kết quả đứng thứ hai này.

Kỷ Nhiễm không nói.

Rồi Bùi Uyển lại nói tiếp: “Nhiễm Nhiễm, không phải mẹ khắt khe hay soi mói con. Nhưng con có nghĩ qua chưa, không nói tới phương diện khác chỉ nói học kì vừa rồi thôi, thành tích học tập đã giảm hơn trước nhiều rồi.”

Cũng không phải Bùi Uyển yêu cầu cao với Kỷ Nhiễm, chỉ tại ngay từ đầu Kỷ Nhiễm đã kiểu con nhà người ta luôn đứng nhất trong thi cử.

Theo ý bà, Kỷ Nhiễm không đứng nhất đã là thụt lùi.

Thứ hai không có ích gì, bởi vì thứ hai có nghĩa bị người ta đè lên đầu.

“Nhiễm Nhiễm, có thể con cảm thấy yêu cầu của mẹ đối với con rất nghiêm khắc nhưng mẹ đã cho con thời gian tự do một học kì rồi, sự thật chứng minh, con ở bên cạnh ba con chỉ biết lười biếng thôi.”

“Ngay từ đầu Kỷ Khánh Lễ đã không chăm sóc tốt cho con.”

Kỷ Nhiễm không nhịn được thấp giọng nói: “Mẹ, vì lý do này nên lúc trước mẹ đồng ý để con chọn ba?”

Vì chứng minh chuyện ở bên cạnh Kỷ Khánh Lễ khiến cô thụt lùi, cho nên Bùi Uyển mới đồng ý dễ dàng như vậy.

Thái độ Bùi Uyển vẫn bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng không phập phồng, bà chỉ nói: “Sự thật bày ra ngay trước mắt đó thôi.”

Dường như bà cảm giác được cảm xúc Kỷ Nhiễm lên xuống, lúc này mới nói: “Có chuyện gì chờ con về rồi nói sau.”

Điện thoại cắt đứt.

Kỷ Nhiễm ngã xuống giường nhìn chằm chằm trần nhà, cô biết suy nghĩ của Bùi Uyển đơn giản chỉ cảm thấy nguyên nhân thành tích của cô giảm xuống vì đi theo Kỷ Khánh Lễ.

Nếu nói trước kia cô không có cảm giác gì quá lớn với thành phố B thì bây giờ ở đây cô đã gặp rất nhiều người.

Không những có người trong lòng cô mà còn có bạn bè cô.

Ở đây cô hiểu cảm giác thích một người là thế nào, hiểu được ở cùng một chỗ với bạn bè cho dù chỉ nói chuyện tùy tiện thôi đều vui vẻ đến thế.

Cho dù đời trước khi cô làm việc ở thành phố B cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Thành phố này cho cô cảm giác không phải xa lạ không phải bỏ đi mà là ấm áp.

Buổi tối, Kỷ Nhiễm xuống lầu ăn cơm gặp Kỷ Khánh Lễ mấy ngày rồi không về. Cuối năm là thời điểm công ty bận rộn nhất, chỉ mình chuyện họp thường niên thôi Kỷ Khánh Lễ đã phải tham gia vài lần.

Giang Lợi Khởi vội trước vội sau cực kỳ ân cần.

Lúc ngồi xuống ăn cơm Kỷ Nhiễm mới nhớ tới, nói: “Ba, ngày mai con về Dương Châu.”

Kỷ Khánh Lễ còn chưa phản ứng, Giang Lợi Khởi đã chớp mắt có chút suy tính. Mặc dù bây giờ Kỷ Khánh Lễ làm việc ở thành phố B nhưng đến cùng Dương Châu mới là quê nhà của nhà họ Kỷ.

Huống chi ông bà nội Kỷ Nhiễm vẫn đang ở Dương Châu.

Lúc trước vừa mới kết hôn Giang Lợi Khởi từng tới hỏi thăm hai ông bà cụ một lần, khi đó thái độ của ông bà cụ hiền lành nhưng không mất khách sáo.

Ngay cả lúc tin tức Giang Lợi Khởi mang thai được truyền ra ông bà cụ cũng không hề phản ứng.

Nhưng Giang Lợi Khởi chưa từng từ bỏ ý định, bà ta không tin ông bà cụ không thích cháu trai. Cho nên vừa nghe thấy chuyện Kỷ Nhiễm về Dương Châu đón năm mới, bà ta động lòng.

Sau khi gả vào nhà giàu bà ta kết giao với không ít các bà chủ nhà giàu khác, từng rủ nhau uống trà chiều nữa.

Khi nói chuyện tất nhiên sẽ nhắc đến chuyện thú vị trong nhà, cái gì mà sau khi mang thai được phần thưởng tiền mặt hoặc bất động sản gì đó, quả thực cái gì cũng có. Thậm chí lúc sinh cháu trai còn được tặng cổ phần công ty nữa cơ.

Giang Lợi Khởi cảm thấy sở dĩ ông bà cụ Kỷ không có động tĩnh gì vì chính mình ở quá xa, lần này mượn dịp năm mới tới Dương Châu lộ mặt chút.

Vì thế bà ta nhìn Kỷ Khánh Lễ hỏi: “Khánh Lễ, năm nay chúng ta có trở về Dương Châu không?”

Kỷ Khánh Lễ gật đầu: “Qua hai ngày nữa, ngày kia một nhà có quan hệ đời cha chú tổ chức tiệc nên nhất định phải tham gia. Chờ tham gia bữa tiệc này xong về cũng không muộn.”

Kỷ Nhiễm không hứng thú với chuyện này, dù sao Bùi Uyển đã đặt vé máy bay cho cô vào ngày mai rồi.

Ai ngờ Kỷ Khánh Lễ lại nói: “Nhiễm Nhiễm đi cùng đi.”

“Con?” Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn ông.

Giang Nghệ đang ngồi bên cạnh Giang Lợi Khởi không nhịn được chọc đũa vào bát cơm, Kỷ Khánh Lễ mới nói chuyện dự tiệc cô ta đã có ý rồi.

Cô ta chưa từng được tham gia kiểu tiệc chính thức như vậy bao giờ, mặc bộ lễ phục cao quý cầm ly thủy tinh đi trong đại sảnh yến tiệc xanh vàng rực rỡ.

Giang Nghệ mới chỉ nhìn thấy cảnh đó trên tivi thôi.

Cô ta suy nghĩ liên tục còn Kỷ Nhiễm ngồi kia nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Con không thích mấy buổi tiệc này lắm. Với lại mẹ đặt vé máy bay rồi, kêu con về Dương Châu.”

“Đây là bạn cũ của ông nội con, ông nội không thể tới nên con phải đi cùng ba.” Vốn Kỷ Khánh Lễ không kiên quyết bắt buộc phải đi nhưng nghe câu Bùi Uyển kêu Kỷ Nhiễm về Dương Châu thì lập tức hạ quyết tâm.

Dù sao ông cũng phải đối đầu với Bùi Uyển, chỉ cần chuyện khiến vợ trước không thoải mái ông đều làm.

Kỷ Nhiễm thấy ông kiên quyết như vậy chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cả học kì này con chưa về nhà lần nào, con nhớ ông bà nội ông bà ngoại.”

Kỷ Nhiễm thông minh, từ trong giọng điệu Kỷ Khánh Lễ đã phát hiện ra vấn đề.

Cho nên lần này cô không nhắc tới Bùi Uyển nữa mà lấy người lớn ra để áp chế Kỷ Khánh Lễ.

Kỷ Khánh Lễ nghe xong bèn mở miệng nói: “Mấy ngày trước bà nội con nhắc tới chuyện này với ba, ba có nói qua với bà rằng lần này sẽ đưa con về. Tham gia bữa tiệc cũng không mất nhiều thời gian.”

Kỷ Nhiễm thấy ông kiên trì như vậy cũng không muốn dây dưa nhiều miễn cưỡng gật đầu.

Giang Nghệ đối diện nhìn bộ dáng không nguyện ý kia khẽ cắn môi, ghen tị trong mắt cuồn cuộn nổi lên. Rõ ràng cô ta cũng muốn đi, cho dù không làm gì chỉ nhìn hiểu biết thôi cũng được.

Nhưng Kỷ Khánh Lễ chưa từng hỏi qua cô ta, chỉ xem cô ta như không khí.

Bữa ăn này tất cả mọi người đều ăn không mấy vui vẻ.

Buổi tối, dì Triệu mang lễ phục dạ hội tới cho cô, dì Triệu không phải người không biết phân biệt, biết những bộ lễ phục này của cô rất đắt đỏ nên đã sớm chỉnh đốn ổn thỏa.

“Dì Triệu, dì nghỉ ngơi đi.” Kỷ Nhiễm thấy bà vẫn đang dặn dò mình bèn nở nụ cười.

Dì Triệu lắc đầu nói: “Dì nghe nói ngày mai cháu đi dự tiệc với ông chủ. Cô chủ nhà chúng ta xinh đẹp như vậy nhất định phải mặc bộ đồ đẹp nhất, phải hơn tất cả mọi người.”

“Đâu phải đi xem mắt, cần xinh đẹp vậy làm gì…” Kỷ Nhiễm không cho là đúng.

Dù sao bây giờ cô còn nhỏ tuổi, chỉ là học sinh trung học cho nên không sợ Kỷ Khánh Lễ dẫn cô ra ngoài giới thiệu mấy người lộn xộn kia.

Nếu ông dám Kỷ Nhiễm sẽ mách Bùi Uyển ngay lập tức, chỉ sợ lúc đó Bùi uyển có thể lập tức từ Dương Châu giết qua đây.

Cô không để ý nhưng dì Triệu vẫn nói khẽ: “Vừa nãy dì không cẩn thận nghe được bên kia đang ầm ĩ, hình như cũng muốn tham gia buổi tiệc này.”

Đúng là dì Triệu vô tình nghe được, lúc bà đi tới phòng để quần áo của Kỷ Nhiễm để lấy quần áo cho cô ai ngờ đúng lúc nghe được chuyện này.

Giang Nghệ đang ầm ĩ với Giang Lợi Khởi đòi cùng đi dự tiệc.

Giang Lợi Khởi hơi khó xử, buổi tiệc này không phải do nhà họ Kỷ tổ chức, trong lòng Kỷ Khánh Lễ biết rõ muốn đưa ai theo không muốn đưa ai theo.

Giang Nghệ nghe vậy càng tức, quát: “Tại mẹ chưa từng tranh thủ vì con nên mới khiến con rơi vào bước đường này. Trong nhà có hai đứa con gái vậy tại sao dẫn nó đi mà không dẫn con?”

Giang Lợi Khởi thấy cô ta uất ức như vậy trong lòng cũng khó chịu.

Sau khi Giang Nghệ chuyển ra ngoài ở, Giang Lợi Khởi luôn cảm thấy cực kỳ có lỗi với cô ta nên cho cô ta gấp đôi tiền tiêu vặt, sợ cô ta không đủ dùng. Huống chi sau khi Giang Lợi Khởi có thai bà ta đã không cẩn thận từng chút như trước kia nữa, nên mua cứ mua muốn tiêu tiền cứ tiêu.

Sống như nhà giàu chính hiệu.

Dì Triệu thở dài, khẽ nói: “Theo dì cô ta ở trường yên tĩnh nhất, vừa về đến nhà đã ầm ĩ, cháu nói xem sao lại không hiểu chuyện vậy chứ cứ thích ầm ĩ mãi.”

Vì sao Giang Nghệ muốn đi tới buổi tiệc này, còn không phải vì Kỷ Nhiễm cũng đi à.

Cô ta muốn tranh với Kỷ Nhiễm.

Từ trước dì Triệu đã cảm thấy Giang Nghệ không biết tự lượng sức mình, đứa con gái do mẹ kế mang tới cũng dám tranh với cô chủ thực sự của gia đình người ta, không biết tranh cái gì.

Kỷ Nhiễm nghe dì Triệu nói Giang Nghệ muốn tới bữa tiệc liền cười nhạt, nói: “Dì kệ cô ta, cứ để cô ta lăn qua lăn lại đi. Ngược lại cháu muốn nhìn xem một đứa hơn 300 điểm như cô ta có thể giày vò tới đâu.”

Cuộc thi lần này Giang Nghệ không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn rơi vào đáy cốc.

Kỷ Nhiễm biết Giang Lợi Khởi vẫn luôn muốn cho cô ta vào con đường học viện điện ảnh nhưng ở học viện điện ảnh không phải học trò nào đều nhận. Tối thiểu với loại điểm kém xa khoa chính quy này thì người ta cũng không mù.

Dì Triệu nghe vậy vội vã gật đầu.

Cô ta đúng không biết tự lượng sức mình. Bà nhìn cô gái nhỏ trước mặt càng ngày càng cảm thấy thích, gia đình có tiền, ở khu nhà cao cấp mấy ngàn vạn, cha mẹ đều là người có tiền. Nhưng người ta chưa từng hạ thấp yêu cầu của bản thân xuống, luôn dẫn đầu trong học tập thi cử.

Dì Triệu có đứa con trai bây giờ đang học trung học nhưng mới lên lớp 10, bình thường luôn ở ký túc xá trường, thành tích thường thường, bữa trước cầm thành tích cuối kì tới thiếu chút nữa khiến bà tức chết.

So sánh như vậy, bà hận không thể để Kỷ Nhiễm làm con gái ruột của mình mới tốt.

Bên này cuối cùng Giang Nghệ sử dụng một khóc hai nháo ba thắt cổ khiến cho Giang Lợi Khởi đồng ý mang mình đi cùng.

Nhưng Giang Lợi Khởi vẫn mãi dặn dò cô ta, đến buổi tiệc ngàn vạn không thể gây chuyện. Giang Nghệ đã nhận được chuyện mình muốn nên vô cùng nghe lời đồng ý tất cả.

Hôm sau, người trang điểm tới nhà.

Do Giang Lợi Khởi đặc biệt mời tới.

Giang Nghệ hưng phấn không thôi, kêu người chăm sóc da rồi lại làm sạch sâu, Giang Lợi Khởi biết không thể quá mức bất công giữa hai người nên tự mình tới hỏi Kỷ Nhiễm xem có muốn dùng mấy người hay không.

Đời trước Kỷ Nhiễm đã tham gia rất nhiều buổi tiệc, bởi vì trời sinh cô đã ưu thế, dáng người cao gầy khuôn mặt lại vô cùng tinh tế nên bất kỳ buổi tiệc nào bản thân cô cũng đều thành tiêu điểm.

Giang Lợi Khởi cười nói: “Nhiễm Nhiễm, phải chuẩn bị một chút cho buổi tiệc tối nay. Dì biết con vẫn là học sinh trung học nên không có thói quan trang điểm nhưng để tỏ vẻ tôn trọng chúng ta vẫn nên trang điểm đôi chút.”

Kỷ Nhiễm nhìn Giang Lợi Khởi trước mắt, đột nhiên nhếch môi khẽ cười.

Nụ cười của cô rất nhẹ, kiểu rất ung dung.

Nhưng trong lòng Giang Lợi Khởi lại ngây ra, đột nhiên bà ta nghĩ tới từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã xuất thân trong gia đình như vậy làm sao có thể chưa từng tham gia tiệc kiểu này. Hôm qua lúc Kỷ Khánh Lễ kêu cô đi cô còn không tình nguyện nữa.

Có chỗ nào giống như Giang Nghệ đang vui vẻ dưới lầu chứ, đây là lần đầu tiên cô ta được tham dự trường hợp chính thức như vậy.

Kỷ Nhiễm hơi hếch cằm, lạnh nhạt nói: “Vậy kêu mấy người đó tới phòng tôi giúp tôi trang điểm chút, tôi không quen ở dưới lầu.”

Giang Lợi Khởi gật gật đầu, sau đó cánh cửa trước mặt bà ta bị đóng lại.

Giang Nghệ chiếm hết nhóm trang điểm tới chiều, do Giang Lợi Khởi thấy thời gian không đủ bèn thúc giục. Sau đó dì Triệu dẫn mấy người cầm hộp trang điểm đi lên lầu.

Đội trang điểm này cũng là đội nổi tiếng ở thành phố B, thường xuyên tạo hình cho minh tinh.

Bây giờ Giang Lợi Khởi thờ phụng nguyên tắc mắc nhất là tốt nhất, mời đội trang điểm cũng là đội mắc nhất.

Đoàn đội kiểu này từng phục vụ không ít kẻ có tiền, vừa rồi nghe nói còn một người ở trên lầu không muốn đi xuống cho nên tất cả mọi người đều cho rằng đây là một cô gái tính cách quái gở.

Ai ngờ mới mở cửa ra nhìn thấy cô gái nhỏ đang mặc áo len ở nhà màu trắng, vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt tốt đến mức khó hình dung.

Đặc biệt đôi mắt đen bóng lấp lánh nước kia so với mắt nai con linh động hơn.

“Phiền toái rồi.” Kỷ Nhiễm xoay người nhường đường.

Đội trang điểm vội vã cười cười liếc mắt nhìn lẫn nhau. Sau đó mọi người vội vàng đi vào tạo hình cho Kỷ Nhiễm, sáng nay Kỷ Nhiễm mới gội đầy nên chuyên gia trang điểm trực tiếp trang điểm cho cô.

Lúc chuyên gia trang điểm nhìn gần mới phát hiện gò má cô gái này không những không có tàn nhang mà ngay cả những cục mụn dậy thì thường xuyên gặp trong thời kỳ trưởng thành đều không có.

Làn da Kỷ Nhiễm nhẵn bóng non mịn đầy collagen thuộc về thiếu nữ, đôi má no đủ sáng bóng.

Ngay cả chuyên viên trang điểm cũng không nhịn được xúc động nói: “Tuổi trẻ vẫn tuyệt nhất, tuổi trẻ chính là đồ trang điểm tốt nhất.”

Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua cô ấy cười khẽ, đôi mắt hơi nhếch lên giống như con hồ ly nhỏ không hiểu chuyện đời, hơi giảo hoạt nhưng cũng là kiểu đáng yêu mới từ trong tổ chui ra.

Bởi vì dì Triệu đã chọn xong lễ phục cho cô từ sớm, váy dài màu hồng phấn, những cánh hoa thêu trên đó đều được làm bằng thủ công, cảm giác toàn thể vô cùng tươi đẹp sống động, lễ phục còn đính những hạt châu nhỏ lấp lánh, cho dù treo ở đó không hề có ánh đèn chiếu vào vẫn lấp lánh phát sáng như cũ.

Kỷ Nhiễm tuổi còn nhỏ nên lễ phục của cô đều thuộc kiểu đơn thuần xinh đẹp tràn đầy cảm giác thiếu nữ, tuyệt đối không quá gợi cảm, cho dù bộ lễ phục này kiểu thắt dây nhỏ sau lưng nhưng cũng gợi cảm kiểu thần tiên.

Tất nhiên chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô kiểu phù hợp với lễ phục, không nhanh không chậm ước chừng qua hai tiếng đồng hồ.

Bởi vì Giang Nghệ đã sớm chuẩn bị xong nên bây giờ đang đợi dưới lầu không kiên nhẫn lắm. Kỷ Khánh Lễ từ công ty về, Giang Lợi Khởi đã chuẩn bị vest cho ông.

Kỷ Khánh Lễ đổi quần áo xong đi xuống lầu, nhìn qua đồng hồ, hỏi: “Nhiễm Nhiễm còn chưa chuẩn bị xong à?”

Giang Lợi Khởi uyển chuyển cười nói: “Đừng thúc giục, cô gái nhỏ mà có ai không chăm chút chứ.”

Kỷ Khánh Lễ mấp máy miệng nhưng không nói gì.

Giang Nghệ mặc bộ váy dài màu vàng nhạt do Giang Lợi Khởi cho cô ta tự chọn, thiết kế lệch vai, màu vàng nhạt khá bắt mắt, may mà da Giang Nghệ cũng trắng nên mới có thể mặc bộ lễ phục màu này.

Ngay lúc cô ta không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn cầu thang thì đột nhiên bên kia có động tĩnh.

Tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc vang lên trên lầu thu hút ánh mắt ba người đang ngồi trong phòng khách. Sau đó có một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy xuất hiện ở cầu thang.

Mái tóc dài được búi lại thành kiểu tóc dịu dàng khéo léo, tóc mai khẽ rơi xuống tạo nên hương vị tươi mát hoạt bát.

Trên lỗ tai cô không đeo khuyên tai thông thường mà đeo khuyên tai khá phức tạp nhưng tinh tế được tạo hình dạng lá cây.

Đôi khuyên tai này kết hợp với những đóa hoa trên váy càng tăng hiệu quả cao hơn.

Như công chúa tinh linh ngã xuống rừng hoa.

Ngay cả Kỷ Khánh Lễ cũng bộc lộ ra sự kinh diễm, ông đứng lên nở nụ cười mèo khen mèo dài đuôi: “Thật không hổ danh là con gái Kỷ Khánh Lễ.”

Cô vừa đi xuống Kỷ Khánh Lễ vươn tay ra giao cho Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua Giang Lợi Khởi đang đứng một bên, cười khẽ khoác lên cánh tay Kỷ Khánh Lễ.

Được rồi, hình như cô đã bước một bước dài trên con đường cô gái tâm cơ.

*

Tiệc tối được tổ chức ở khách sạn năm sao trung tâm thành phố, lúc họ xuống xe đã thấy có không ít chiếc xe quý giá ngừng lại, hiển nhiên đều tới tham dự buổi tiệc lần này.

Khi lên lầu Kỷ Khánh Lễ dặn dò: “Lát nữa gặp người ta phải chào hỏi, đừng để cho người ta nói con gái nhà họ Kỷ chúng ta không biết lễ phép.”

Kỷ Nhiễm miễn cưỡng trả lời.

Đến cửa sảnh buổi tiệc, Kỷ Khánh Lễ chào hỏi với người đang đứng cách xa: “Thẩm tổng.”

“Kỷ tổng, anh tới rồi.” Người đàn ông trung niên mặc chính trang màu đen đón chào, khách sáo chào hỏi Kỷ Khánh Lễ.

Kỷ Nhiễm mỉm cười ngẩng đầu, đang muốn chào thì đột nhiên thấy một người trẻ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông trung niên kia, nét mặt cứng đờ.

Thẩm Việt.

Đứng bên cạnh người đàn ông trung niên kia lại là tên Thẩm Việt, oan gia ngõ hẹp.

Nét mặt Kỷ Nhiễm hơi thay đổi, miệng cô cong lên cười lạnh một tiếng với Thẩm Việt. Tất nhiên Thẩm Việt đứng đối diện cũng nhìn thấy cô, vừa rồi ở xa gã không thấy rõ khuôn mặt chỉ thấy vóc người và quần áo nhưng vẫn động lòng.

Cảm giác giống như khi gã nhìn thấy cô gái ở cửa Tứ Trung vậy.

Trong lòng Thẩm Việt còn rất vui vẻ, cảm thấy không có một người lại tới thêm một người khác, sao gần đây lúc nào cũng gặp phải mấy cô gái nhỏ phù hợp với khẩu vị của gã thế.

Ai ngờ lúc lại gần đứng chính diện khiến gã kinh ngạc ngây người.

Thật sự quá trùng hợp.

Hai người lớn chào hỏi xong, Thẩm Kỷ Đông nhìn con trai đứng bên cạnh, nói: “Thẩm Việt, đây là con gái chú Kỷ cứ gọi Nhiễm Nhiễm. Con nhớ chăm sóc thật tốt cho em Nhiễm Nhiễm đấy.”

Thẩm Việt vừa nghe liền đắc ý, lập tức cười nói: “Ba, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt.”

Giang Nghệ đứng phía sau vẫn luôn không nói gì, hận không thể vùi đầu trên mặt đất, cô ta thật sự không ngờ tới sẽ gặp Thẩm Việt ở đây.

Nhưng Thẩm Việt hoàn toàn không phát hiện ra cô ta, gã đang muốn đưa tay đỡ eo Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm nắm chặt túi cầm tay, vô cùng đúng dịp, hôm nay cô chọn cái túi nặng như tảng đá, bây giờ nếu đập lên đầu Thẩm Việt khẳng định năm mới này gã phải vượt qua trong bệnh viện.

Chẳng qua cô sẽ bị Kỷ Khánh Lễ mắng một trận.

Nhưng lúc cô đang cầm cái túi tính xem nên đập gã lúc nào, đột nhiên cô dừng tay lại.

Chờ chút, lúc trước Kỷ Khánh Lễ nói gì ấy nhỉ.

Bậc cha chú kia là bạn bè với ông nội cô, nói cách khác đó là ông nội Thẩm Việt. Thẩm Chấp từng nói qua với cô, cậu với Thẩm Việt có quan hệ anh em họ.

Cho nên đây cũng là buổi tiệc của ông nội bạn trai cô đúng không?

Kỷ Nhiễm cầm chặt túi xách trong tay nhìn xung quanh.

Chẳng lẽ Thẩm Chấp cũng ở đây sao?

Không đúng, không chỉ có Thẩm Chấp mà còn có ba cậu và ông nội cậu nữa.

Kỷ Nhiễm thu lại nụ cười lạnh trên mặt, ngay lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào, đúng vậy, hôm nay cô sẽ không đánh người!

Cô là thục nữ xinh đẹp đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.