Lãnh Tư Khiêm sau khi uống trà xong, quả nhiên tinh thần tốt hơn hẳn, bụng cũng xuất hiện cảm giác đói. Hắn bảo cô mang cho hắn một cái bánh sandwich, nó đơn giản chỉ là trứng chiên kẹp với ít xà lách. Hắn ăn từ từ, chậm rãi rất có phong thái, đúng là đẹp trai mọi lúc mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh.
Y Mai dù đã trùng sinh một kiếp, cô biết trước hết những chuyện quan trọng trong tương lai nhưng từ khi gặp Lãnh Tư Khiêm, mọi việc đều lệch ra khỏi quỹ đạo của nó, cô lo sợ quá khứ kiếp trước lại tái diễn.
Thấy cô suy tư, mắt lại thất thần mang vẻ đau thương, Lãnh Tư Khiêm liền hỏi:
-Có chuyện gì không vui?
Giật thót tim, cô dời tầm nhìn lên người hắn:
-Không có.
Gương mặt có chút biến đổi, nó trở nên khó coi hơn, anh hỏi vặn lại:
Loading…
-Không có? Rõ ràng có tâm sự. Cô hận nhà họ Lục, à phải nói là Lục Sở Triệt mới đúng.
Tròn mắt nhìn anh, cô không ngờ hắn như vậy lại rất chú ý đến những chi tiết nhỏ mà người ta thường cho là không quan trọng rồi bỏ qua. Hắn lại nói tiếp:
-Hôm tổ chức tiệc ra mắt sản phẩm mới, tôi thấy cô nhìn Lục Sở Triệt, ánh mắt căm ghét, oán khí ngút trời đó của cô chắc chắn chỉ hận không thể lột da lóc xương hắn ngay tức khắc.
Tâm tư lâu nay của Nhược Y Mai vốn giấu rất kĩ, nó được chôn ở nơi sâu nhất trong lòng cô. Những người thân cận như ba mẹ hay Tần San cô đều không chia sẻ một lời. Cô sợ họ lo lắng.
Trong tích tắc, cảm xúc kìm nén lâu nay bộc phát, cuối cùng cũng có người biết được điều đó, rõ ràng đã ngụy trang rất kĩ rồi mà, cô hỏi:
-Anh có tin vào việc một người chết rồi sau đó trùng sinh về quá khứ không?
Hắn chẳng nói gì, đáp lại cô chỉ là khoảng không gian yên lặng trong phòng. Hôm nay, Y Mai muốn một lần nói ra hết tất cả dù hắn không tin cũng không sao, chuyện cô kể vốn dĩ đã rất hoang đường.
-Phải! Người đó là tôi. Kiếp trước ngu ngốc bị Lục Sở Triệt lừa dối, lúc tôi mang thai 8 tháng, đúng anh không nghe nhầm đâu, là một sinh linh bé bỏng chỉ còn 1 tháng 10 ngày nữa là chào đời thế nhưng cả tôi và nó đều bị hại chết.
-…
-Anh có tin không? Tôi bị chính tay hắn đẩy xuống cầu thang, hắn rõ ràng biết đó là cốt nhục máu mủ của mình nhưng lúc tôi nằm trên một vũng máu dưới kia, dùng chút sức lực cuối cùng cũng để cầu xin hắn cứu lấy con tôi, hắn lại ôm eo “em gái” tôi lạnh lùng quay lưng đi, bỏ mặc tôi nằm đó.
Bây giờ, khuôn mặt trái xoan của ra cô đã ướt đẫm nước mắt, giọng khàn đi, lớp trang điểm tuy mỏng cũng nhoè dần, nhìn vô cùng đáng thương.
Thấy cô đau khổ, lòng anh cũng dâng lên cảm giác buồn bã, chịu cảnh mất con lại bị phản bội. Mấy ai là phụ nữ có thể vượt qua mà không một lần nghĩ đến cái chết để giải thoát, nhưng cô lại không giống họ.
Nhược Y Mai kiên cường, mạnh mẽ, ý chí sống còn của cô đã cảm động trời cao, ngài cho cô một lần trùng sinh. Mục đích quay lại chỉ có một, đó là TRẢ THÙ.
Không biết từ bao giờ, Y Mai đã nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Lãnh Tư Khiêm, cô còn nghe được nhịp tim trầm ổn của hắn, thật yên tâm. Giọng hắn có phần đau lòng.
-Đừng nói nữa! Tôi xin lỗi, không muốn nói thì đừng nói, việc miễn cưỡng làm đều không đạt kết quả. Có điều tôi tin những gì cô nói.
Cô bị hắn khiến cho cảm động rồi, cô bắt đầu khóc lớn hơn cả khi trước. Anh thấy vậy, luống cuống cả lên, bộ dạng đó thật dễ thương a~
-Tôi giúp cô trả thù, thế nào? Lãnh Tư Khiêm đột nhiên lên tiếng đề nghị.
-Không cần anh giúp. Cô cự tuyệt thẳng thừng, một tí do dự cũng không có.
-Đừng vội, cứ suy nghĩ kĩ càng. Biết đâu sau này cô lại cần sự trợ giúp từ tôi.
Quả nhiên, hắn đúng là miệng quạ. Một tuần sau cô được cử đi công tác ở New York cùng tổng tài. Ngày từ biệt ba mẹ ra sân bay, cô không thể tin được sau khi cô đi cũng là lúc sóng gió ập lên Nhược gia.
———New York———
Hơn 10 tiếng đi máy bay, thân thể cô mệt rã rời nhưng cũng không quên gọi điện báo bình an cho ba mẹ cô ở nhà, nhưng chẳng ai bắt máy nên đành phải gửi tin nhắn cho gia đình. Trong đó cô viết:
“Ba mẹ, con tới nơi rồi! Ở đây rất lạnh, đang là mùa đông mà nhỉ, tuyết rơi trắng xoá cả mặt đường, ba mẹ nhớ giữ ấm thân thể, đừng để bị nhiễm lạnh. Đúng rồi, con có hẹn bác sĩ khám bệnh cho 2 người, thứ năm đừng quên đi.”
Xác nhận tin nhắn đã gửi cô mới yên tâm đi nghỉ ngơi. Đặt lưng xuống giường rồi “bất tỉnh nhân sự” đến sáng.
Mấy ngày sau đó, Nhược Y Mai cùng Lãnh Tư Khiêm bận tối tăm mặt mũi, ngoài thời gian ăn và ngủ ra, toàn bộ đều có lịch trình dày đặc không một khe hở. Tuy vậy cô vẫn tranh thủ thời gian gọi điện về nhà nhưng đều không có ai bắt máy.
Từ sáng nay, trong lòng cô đã luôn bồn chồn, nóng như lửa đốt. Thử liên lạc cho ba mẹ lần nữa nhưng đều vô tác dụng, đúng lúc bản tin hiện lên thông báo mới, cô nhấp vào xem thử và…
Bộp, điện thoại rơi khỏi tay, người cô không còn sức lực ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo.