Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 29: Tín Vật Cho Con Dâu



Có điều dạo này mọi việc tiến triển thật sự quá thuận lợi đi! Không có bất kì khó khăn nào, đôi khi bình yên như vậy lại chẳng phải điềm lành, Nhược Y Mai cảm thấy rất bất an nhưng không rõ nguyên nhân vì sao.

Lãnh Tư Khiêm lái xe chở ba mẹ và cô về nhà nghỉ ngơi. Dù sao cũng là một chuyến bay dài nên anh đinh ninh là họ đã mệt rã rời nào ngờ…

– Tiểu Khiêm, hôm nay con không đi làm sao?

Tô Tuyết Nhan đứng trên cầu thang hỏi con trai đang ngồi ở sofa xem tin tức.

– Buổi sáng con rảnh nhưng buổi tối phải đi gặp Cố Nhiên, có vài chuyện muốn nói với cậu ta nên có thể sẽ về muộn. Ba mẹ và Y Mai cứ ăn cơm trước không cần phải chờ đâu.

– Ừm, mẹ định dẫn tiểu Mai đi mua chút đồ. Phu nhân của con trai ta ăn mặc quá đơn giản rồi.

– Được, hai người đi nhớ chú ý thời gian, về nhà sớm một chút.

Nói chuyện với con trai xong, Tô Tuyết Nhan gọi Lãnh Dương ra vườn tưới hoa. Nghe tiếng vợ, ông cũng nhanh chóng đi xuống tránh cho bà ấy lại giận dỗi a.

Chiều tối, Lãnh Tư Khiêm sớm đã ra khỏi nhà đến quán bar nơi họ hẹn gặp mặt. Vừa thấy hắn Lãnh Tư Khiêm liền buông lời trêu chọc.
Loading…

– Bác sĩ Cố không ở bệnh viện lại đến quán bar làm gì nha? Lâu rồi không thấy cậu đụng đến mấy chuyện của Cố thị, không phải chỉ muốn làm bác sĩ sao?

– Cũng chẳng có gì, tôi chẳng qua muốn giúp đỡ ba tôi một chút, dạo này bệnh tim của ông ấy tái phát. Là con trai độc nhất nên đành tạm thời tiếp quản Cố thị.

Cố Nhiên vừa nói vừa nhìn ly wiskey, đáy mắt có chút phức tạp.

– Vậy chuyện hợp tác cứ để sau đi, dù gì hôm nay tôi cũng không muốn bàn về việc này.

Cùng lúc này Nhược Y Mai bị Tô Tuyết Nhan kéo đi mua sắm, cái trung tâm thương mại thật là rộng kinh khủng, chân cô sắp không còn cảm giác luôn rồi. Vậy mà mẹ Nhan vẫn còn nhiều sức lực như vậy.

– Tiểu Mai, ta chọn cho con vài bộ trang sức nha, còn nữa váy, áo, túi xách, giày dép… đều phải chọn.

Nghe bà ấy nói vậy mà đầu cô choáng hết cả. Đâu ra mà nhiều đồ cần phải mua vậy chứ.

– Mẹ à, mẹ không cần mua nhiều vậy đâu. Con cũng chẳng khi nào dùng đến với lại con chỉ thích mấy bộ đơn giản thôi, mấy thứ này thật quá khoa trương.

Nghe Y Mai nói vậy, Tô Tuyết Nhan thập phần ngạc nhiên, dù sao con bé cũng từng là thiên kim , một bạch phú mĩ chính hiệu sao lối sống lại giản dị như vậy.

– Con không thích những thứ kia thì thôi vậy. Nhưng con phải nhận chiếc vòng ngọc này, không thể từ chối.

Tô Tuyết Nhan rút chiếc vòng ra khỏi tay mình rồi đưa cho cô. Nó màu xanh ngọc, trên đó còn khắc hoa văn rồng phụng, tuy không cầu kì nhưng nhìn qua đã biết rất quý giá.

– Cái này quá quý giá, con…

– Đây là vật gia truyền dành cho con dâu trưởng của Lãnh gia. Có nó, thân phận của con sẽ cao quý hơn bất kì ai. Mau đeo vào, đời này ta chỉ nhận Nhược Y Mai là con dâu, những người phụ nữ khác đều không xứng.

– Nhưng mà…

– Chẳng lẽ con không nguyện ý giao phó đời mình cho con trai ta? Hay không muốn nhận ta là mẹ chồng?

– Không phải đâu ạ, con không có ý đó mẹ đừng hiểu lầm. Con nhận mà, mẹ đừng tức giận.

Sau chuyện đó, hai mẹ con vẫn bình thường như mọi khi. Vui vẻ cùng nhau trở về nhà.

Lãnh Tư Khiêm thì tối muộn mới về đến Tử Đằng Viên. Không những vậy trên người hắn còn thoang thoảng mùi rượu, mùi hơi khó ngửi.

Nhược Y Mai thì mệt đến độ ngủ say như chết, vốn không hề biết Lãnh Tư Khiêm về. Hắn tắm rửa xong liền nằm lên giường ôm cô ngủ, mùi hương trên người cô lại rất thơm, mê hoặc nhưng cũng vô cùng dễ chịu.

Ở một nơi khác, Lương Khả Lan hay Nhược Ý Lan đang bày mưu tính kế. Cô ta nhờ vào việc sử dụng “quy tắc ngầm” với rất nhiều người nên nhận được không ít vai diễn, ả biết Nhược Y Mai sống sung sướng liền cảm thấy đố kị.

Giờ nằm cạnh ả ta là một ông đạo diễn cũng hơn bốn mươi tuổi, vừa béo vừa xấu. Nhưng đổi lại thì nhận được vai nữ chính trong phim do ông ta quay.

– Mày thảnh thơi, an nhàn hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy tao liền bắt mày chịu “chút” khổ.

———————

Nhược Y Mai gối lên tay Lãnh Tư Khiêm, mặt áp sát vào lồng ngực rắn chắc thi thoảng lại cọ cọ vào người hắn tìm hơi ấm, cô so với mèo con quả thật không khác gì.

Thấy cô vẫn còn ngủ, Tư Khiêm nhẹ nhàng rút tay ra, kéo gối mềm vào cho cô nằm. Còn bản thân đi tắm chuẩn bị đến công ty.

Xong xuôi vừa bước xuống cầu thang mẹ Nhan đã hỏi:

– Con dâu ta chưa dậy sao?

– Cô ấy còn ngủ ạ.

Nghe vậy mẹ Nhan quay sang chồng mình than thở:

– Haiz, tuổi trẻ thật tốt nha. Nhưng mà tiểu Khiêm à, con không nên làm con bé mệt vậy chứ. Khiến nó giờ này còn chưa muốn tỉnh.

– Con…con đêm qua chẳng làm gì cô ấy cả. Chỉ đơn thuần là đi ngủ thôi.

Tô Tuyết Nhan vẫn bỏ ngoài tai mấy lời đó của con trai, tiếp tục nói với ba Dương.

– Chồng à, khi nào tiểu Mai có bảo bảo anh phải cho em sang đây chăm sóc cho con bé nha. Còn phải mua đồ sơ sinh, nôi, bình sữa,…

– Được, sau này liền theo ý em.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.