Cố Thâm liếc mắt về phía Mạc Tư Huyền, anh ta liền lấy một khẩu súng ngắn từ trong người ra đưa cho hắn, hắn cầm lấy rồi ném xuống trước mặt cô.
Khẩu súng va xuống mặt đất kêu “Kịch” một tiếng, Hàn Kỳ Âm nhìn khẩu súng đen ngòm lạnh như băng nhưng chưa bằng với nét mặt của Cố Thâm lúc này.
“Cầm lấy.”
Tiếng nói của hắn như vang lên từ địa ngục, mồ hôi sau lưng cô càng đổ nhiều hơn, bàn tay cô run rẩy làm theo ý hắn, có phải là hắn đang muốn cô tự kết liễu mình trước khi hắn làm điều đó?
Khẩu súng trong tay Hàn Kỳ Âm cứng ngắc lạnh lẽo, khẩu súng này nhẹ hơn các khẩu súng bình thường khác, các đường nét cấu tạo cũng tinh tế hơn, có lẽ là đã được Cố Thâm cải tiến lại.
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt màu hổ phách chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối, không hề có bất kì hơi ấm nào, đáy lòng cô càng thêm sợ hãi. Thì ra đây là phong thái của người đứng đầu thế giới ngầm, chỉ cần nhìn hắn thôi đã khiến người khác không rét mà run.
Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng dù cô cầu xin hắn thì cũng vô dụng, vậy nên cô quyết định đánh liều một phen.
Cô cố gắng chế ngự sự sợ hãi trong lòng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười châm biếm, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn
“Thì ra đây là cách mà Cố lão đại đối xử với người vừa cứu mạng mình?”
Cố Thâm không trả lời, ánh mắt Mạc Tư Huyền lóe lên ý cười, Hàn Kỳ Âm là người đầu tiên dám mắt đối mắt với lão đại, còn thoát được khỏi bẫy của Cố gia trong khi đang bị thương. Lão đại lúc này đang muốn thử xem cô có bản lĩnh đến mức nào, đến đây với mục đích gì.
Cố Thâm chầm chậm hạ người xuống, khí thế của hắn tức thì bao trùm lấy Hàn Kỳ Âm, cô nuốt nước bọt một cái, đôi mắt hắn giống như có thể nhìn xuyên thấu được suy nghĩ của cô. Bàn tay với những ngón tay thon dài nhanh như chớp giật lại khẩu súng trên tay cô, giơ tay lên bắn “Đoàng” một phát, bệ đá phía sau cô tức thì vỡ tan, tiếng rơi rào rào của đá vang lên, có mảnh còn lăn lông lốc chạm vào chân cô.
Một loạt hành động xảy ra còn chưa đầy ba giây, Hàn Kỳ Âm nắm chặt lấy bàn tay bên phải đang run rẩy của mình, giọng nói lạnh lùng của hắn vang vọng, còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông.
“Tôi không thích những kẻ giảo hoạt, miệng lưỡi lươn lẹo. Huống hồ Cố Thâm này còn chưa nhờ cô phải lao ra đỡ đạn cho tôi.”
Người của Hàn Kỳ Âm cứng ngắc. Ý tứ trong câu nói của hắn đã quá rõ ràng, hắn biết cô đang giả vờ, chẳng qua là hắn đang thử cô, nếu như cô vẫn còn tiếp tục nói dối, e rằng hắn sẽ giết cô ngay tại đây. Phát súng vừa nãy là để cảnh cáo cô rằng hắn không có kiên nhẫn để nghe thêm những lời thừa thãi.
“Đúng là thật sự không gì có thể qua mắt được Cố lão đại. Nếu tôi nói rằng tôi tiếp cận ngài chỉ vì muốn đi theo ngài, làm thuộc hạ của Cố lão đại. Ngài có tin không?” Cô nói.
Mồ hôi trên trán lấm tấm trên gương mặt trắng bệch, vết thương ở bả vai đau buốt đến nỗi hơi thở của Hàn Kỳ Âm đã hơi nặng nề, cô bèn đưa tay ôm lấy bả vai của mình.
Ánh mắt của Cố Thâm từ đầu đến cuối chỉ có sự bá đạo lạnh lẽo, cô không đoán được hắn đang nghĩ gì, có lẽ hắn đang cảm thấy nực cười vì lí do này.
Hắn là lão đại của Cố gia, ông trùm thế giới ngầm, trước nay người cầu xin hắn tha chết nhiều không đếm xuể, người muốn đi theo hắn cũng không thiếu, cũng như kẻ thù đối với hắn nhiều vô số. Chỉ dựa vào chút bản lĩnh cỏn con lúc nãy của cô mà muốn làm thuộc hạ của hắn sao?
Cố Thâm không bận tâm máu đang từng giọt từng giọt thấm qua áo của Hàn Kỳ Âm, lần này khẩu súng không nhắm về đằng sau cô nữa mà nhắm thẳng vào trán cô. Họng súng đen ngòm lạnh buốt chạm vào làn da cô, hắn lạnh lùng nói
“Nói ra mục đích thật sự của cô. Đây là cơ hội cuối cùng.”
Mạc Tư Huyền đứng ở phía sau Cố Thâm thầm quan sát, đây là lần đầu tiên lão đại hỏi đến câu thứ hai, bình thường hắn chỉ cho một cơ hội duy nhất, nếu như không chịu khai ra, sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
Hàn Kỳ Âm cắn môi, trong lòng cô thực sự đang rất sợ hãi, vừa lúc nãy suýt nữa cô đã buột miệng mà khai ra tất cả. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô gặp ánh mắt lãnh khốc như vậy, màu hổ phách tuyệt đẹp nhưng cô chỉ cảm thấy một sự chết chóc bên trong, nó phản chiếu gương mặt cô.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, ba mẹ cô nằm trong vũng máu và tòa biệt thự cháy rụi trong màn đêm, những tên hung thủ gian ác lạnh lùng phóng xe biến mất vào rừng cây, không hề phát hiện ra một thân hình nhỏ bé đang run rẩy núp ở đằng xa cố kìm nén tiếng khóc nức nở, từng cơn gió thổi nhẹ qua tưởng chừng cũng có thể quật ngã thân hình mảnh dẻ ấy.
Đã từng trải qua nỗi đau khi mất đi người thân, cũng đã chịu cảm giác đau đớn khi con dao lạnh buốt đâm vào người, kinh qua cái chết rồi. Còn điều gì có thể khiến Hàn Kỳ Âm cô phải đắn đo nữa?
Nếu như không thể vào Cố gia, đời này, không cần sống tiếp nữa!
Trong ánh mắt cô lúc này là sự kiên định, Hàn Kỳ Âm không còn sợ hãi, cô nói rõ ràng từng chữ
“Tôi đã nói sự thật. Nếu như Cố lão đại không tin, cứ việc giết tôi đi!”