Đàm cữu mẫu hôm nay đến Quốc Công Phủ, ngoại trừ quan tâm tình hình gần đây của cháu ngoại trai cháu ngoại gái, còn có việc quan trọng khác, Đàm gia chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu vào hai mươi bảy tháng chạp, nên đến đưa thiếp mời cho Quốc Công Phủ.
Vốn là Quốc Công phu nhân mất đã được mười năm, trước đây Đàm gia tổ chức tiệc thường niên, Quách Bá Ngôn chỉ đích thân đi ba lần, vể sau chỉ cho một đôi nhi nữ ra mặt, nhưng hàng năm Đàm cữu mẫu đều đưa thiếp mời đến Lâm Vân Đường, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, ba mẹ con Đàm gia vừa rời khỏi không bao lâu, thì Lâm gia cũng phái quản sự đưa thiếp mời vào phủ, Lâm thị nhận thiếp mời, nhìn phía trên “Hai mươi bảy tháng chạp”, nghĩ đến thiếp mời của Đàm gia, lông mày không khỏi cau lại. Quách Bá Ngôn cũng đối xử kính trọng với nàng, đường đường Quốc Công gia lại tự mình lại mặt cùng nàng, đặt chân vào gia đình thương nhân, suy từ thái độ gần đây của Quách Bá Ngôn đối với nàng, có lẽ cũng nguyện ý đi Lâm gia ăn tiệc, nhưng…
Quản sự đưa thiếp mời còn chưa đi, Lâm thị suy nghĩ một chút, hỏi: “Đã gửi hết thiếp mời đến bạn bè thân thích khác rồi hả?”
Quản sự lắc đầu, khom lưng nói: “Phu nhân nói, hỏi trước thời gian phía bên ngài một chút xem có thuận tiện hay không, nếu như đụng phải thời gian với quý nhân khác, thì trong phủ chúng ta liền sửa lại.”
Lâm thị âm thầm bội phục vị chị dâu kia của mình, nếu như chị dâu đã thấu hiểu như vậy, thì nàng liền đúng sự thật mà nói: “Đổi sớm một ngày đi, Quốc Công gia có thời gian rảnh vào ngày hai sáu.”
“Vâng.” Quản sự được tin chính xác, cao hứng rời đi.
Lâm thị chỉ thị Thu Nguyệt cắt thiếp mời nhà mẹ đẻ, ngoảnh đầu lại thấy nữ nhi cúi đầu ngồi ở bàn thấp gỗ lim bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vô cùng chăm chú lột quýt mật, lại nhìn vỏ ba quả quýt nguyên vẹn, thật xinh đẹp đặt trong đĩa bày trên bàn, Lâm thị bất đắc dĩ nói: “Quýt ăn nhiều sẽ nóng, ăn nốt quả này rồi thôi.”
Tống Gia Ninh ngẩng đầu cười với mẫu thân: “Con biết rồi.” Nói xong buông vỏ quýt vừa lột xong, tách ra nửa quả quýt đưa cho mẫu thân.
Lâm thị ngồi bên cạnh nữ nhi, cùng nữ nhi ăn quýt, nàng nghẹ giọng hỏi: “Vừa nãy nương nói mợ con tổ chức tiệc trước một ngày, An An hiểu vì sao không?”
Tống Gia Ninh gật đầu: “Hai thông gia tổ chức trùng ngày, Quách Bá Ngôn đi Đàm gia, mẫu thân mất mặt, Quách Bá Ngôn đi Lâm gia, hai mẹ con ta có vẻ vẻ vang, nhưng Đàm gia, huynh muội Quách Kiêu khẳng định cũng sẽ có chút để ý, như vậy, chi bằng thay đổi ngày khiến tất cả mọi người đều hài lòng.
Nữ nhi phân tích đạo lý rõ ràng, thể hiện không chỉ có dáng vẻ mũm mĩm chỉ biết ăn mà không biết suy nghĩ, Lâm thị vui mừng cực kỳ, ôm nữ nhi hôn một cái. Được khen thưởng, Tống Gia Ninh thử thăm dò với tay lấy quýt trong mâm, bàn tay mập vừa mới duỗi ra được một nửa đã bị Lâm thị đè xuống, giận dữ liếc nhìn nữ nhi.
Tống Gia Ninh vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm bờ môi, nháy mắt mấy cái, chào tạm biệt mẫu thân, ra khỏi Hoán Nguyệt Cư liền dẫn Song nhi đi Sướng Tâm Viện của Thái phu nhân, cũng cố ý bảo Song nhi chờ ở bên ngoài, sau đó dùng phương pháp này, ở trong phòng Thái phu nhân lại ăn ba quả quýt mật lớn cỡ trứng gà, ăn xong đi vòng qua Ngọc Xuân Cư của Đình Phương, lại ăn ba quả.
Giao thiệp một vòng trở về, lúc Tống Gia Ninh cùng mẫu thân dùng cơm nũng nịu lại ăn them một quả nữa, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn trở về phòng đi ngủ.
Lâm thị lưu lại đèn, mặc quần áo ngồi trên noãn tháp bên ngoài, đợi Quách Bá Ngôn.
Ngoài cửa sổ gió lạnh, vào canh một đêm tối như mực, Quách Bá Ngôn mới người đầy mùi rượu trở về. Lâm thị trước đã chuẩn bị trà tỉnh rượu, nhưng Quách Bá Ngôn ngay cả cơ hội châm trà cũng không cho nàng, trực tiếp khiêng người lên ném vào trong trướng, đè lên người nhiệt tình thương yêu, giường lay động, tiếng vang đứt quãng liên tục kéo dài đến sau nửa đêm.
Quá mệt mỏi nên Lâm thị lần đầu tiên ở Quốc Công Phủ ngủ nướng, hôm sau mở to mắt, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, đã sớm bỏ lỡ thời gian đi thỉnh an Thái phu nhân. Lâm thị nóng nảy, nhẹ nhàng vén chăn muốn đứng lên, nhưng vừa mới chống đỡ người định đứng người dậy, thì bên hông bỗng nhiên tăng thêm một bàn tay to, dùng sức kéo nàng trở về.
“Mẫu thân bên kia…” Lâm thị không thể động đậy, khàn giọng nhắc nhở nam nhân phía sau.
“Mẫu thân đoán được, sẽ không trách nàng.” Quách Bá Ngôn ôm than thể mềm mại của mỹ nhân, nhắm mắt lại hôn nhẹ lỗ tai, khuôn mặt, cần cổ của Lâm thị, không có dục vọng, mà chỉ thầm nghĩ ôm nàng như vậy, tùy tiện hỏi vài câu, “Hôm qua trở về muộn, trong nhà có chuyện gì không?”
Lâm thị không biết người này đã biết gì chưa, nên vẫn tỉ mỉ nói ra: “Mợ Thế tử tới đây ngồi một lát, đưa thiếp mời, mời Quốc Công gia ngày hai bảy đến ăn tiệc thường niên.”
Quách Bá Ngôn miễn cưỡng nói: “Bảo Bình Chương Đình Phương đi đí.”
Lâm thị co lại ở trong lòng hắn, âm thầm suy đoán thái độ của Quách Bá Ngôn, Thái phu nhân đối với Đàm gia.
“Chỗ đại ca nàng khi nào mở tiệc chiêu đãi?” Nếu như nhắc tới chuyện này, Quách Bá Ngôn đương nhiên nghĩ tới nhà mẹ đẻ kiều thê mới cưới.
Lâm thị nói khẽ: “Hai sáu.”
Quách Bá Ngôn ừ một tiếng, lại không nói đi hay không đi.
Hai vợ chồng cứ ôm nhau nói chuyện phiếm như vậy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đã tận lực thả nhẹ của nha hoàn, Lâm thị đoán chắc là có việc, cứng rắn đẩy cánh tay sắt của Quách Bá Ngôn ra, vừa mặc quần áo vừa cất giọng hỏi bên ngoài: “Làm sao vậy?”
Tiếng nói dở khóc dở cười của Thu Nguyệt truyền vào: “Phu nhân, Tứ cô nương ăn quá nhiều quýt, khóe miệng nổi ba bong bóng.”
Lâm thị đau đầu, nha đầu kia khẳng định lại ăn trộm.
“Mời Lang trung.” Quách Bá Ngôn nghe tiếng đứng lên, cùng Lâm thị đi xem nữ nhi.
Tống Gia Ninh đang soi gương, tối hôm qua khóe miệng vẫn còn tốt, chỉ thời gian một buổi tối, lúc này liền xuất hiện ba cái bong bóng, hai lớn một nhỏ, khỏi phải nói xấu ơi là xấu. Tống Gia Ninh hối hận không thôi, sớm biết sẽ nóng như vậy, nàng nhất quýt sẽ nhịn ăn, mỗi ngày tối đa ăn ba quả quýt mật thôi.
Nghe nói mẫu thân, kế phụ đến, Tống Gia Ninh lập tức bảo Cửu Nhi cầm gương, ỉu xìu cúi đầu xuống, chủ động nhận sai.
Lâm thị nâng cằm nữ nhi lên, nhìn xong tình trạng thương tích, không lưu tình chút nào mà quở trách một trận.
Quách Bá Ngôn chỉ cười.
Bởi vì hôm nay Tống Gia Ninh không có đi chỗ Thái phu nhân, tin tức nàng sinh bệnh rất nhanh liền truyền đến những viện khác. Quách Kiêu còn nhớ rõ ngày hôm qua khuôn mặt của Tống Gia Ninh bị mợ bóp đỏ, nhàn nhạt hỏi A Thuận: “Thật sự là do nóng trong người?”
A Thuận nói: “Mọi người đều nói như vậy, cụ thể tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.”
Quách Kiêu cúi đầu, lật vài trang sách, để xuống, đi ra cửa.
Tống Gia Ninh bên này khỏi phải nói náo nhiệt như thế nào, ngoại trừ Quách Kiêu, mấy vị tiểu chủ tử của Quốc Công Phủ đều đến. Đình Phương là tỷ tỷ tốt lại dịu dàng, Nhị cô nương Lan Phương đối với Tống Gia Ninh cũng cũng không tệ lắm, thật sự quan tâm, Tam cô nương Vân Phương bình thường không thích Tống Gia Ninh, hôm nay Tống Gia Ninh mọc bong bóng xấu mặt, nàng đặc biệt nhìn có chút hả hê, ngồi bên giường trêu ghẹo Tống Gia Ninh đủ thứ, nhưng cũng không phải loại ác ý trào phúng như Đoan Tuệ công chúa.
Sự tinh nghịch nhiệt tình của hai huynh đệ Quách Phù, Quách Thứ giờ mới biểu hiện ra, khi vừa mới gặp thì đối với Tống Gia Ninh thật tốt, thân thiết như ca ca, bây giờ thì đối xử với bốn muội muội là như nhau, thích thì thích, nhưng trêu chọc cũng không thiếu. Biết rõ Tống Gia Ninh thèm quýt, cặp song sinh còn cố ý ở trước mặt Tống Gia Ninh bóc quýt ăn, còn đưa tới bên miệng Tống Gia Ninh hấp dẫn nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ quản bọn họ đi!” Tống Gia Ninh bị chọc tức, chu môi làm nũng vơi Đình Phương.
Đình Phương muốn giúp muội muội, thế nhưng nàng cũng không quản được nhị ca tam ca, chỉ có thể nhìn hai người này chọc thèm muội muội.
Quýt mật vốn là chua chua ngọt ngọt, khiến Tống Gia Ninh chảy nước miếng ròng ròng, hết lần này tới lần lại không thể ăn, cổ họng khẽ nhúc nhích cũng bị cặp song sinh chê cười.
“Thế tử gia đã đến.”
Tiếng của Cửu Nhi truyền vào, trong phòng sáu huynh muội nhìn nhau, hai anh em Quách Phù Quách Thứ phản ứng nhanh nhất, trong thời gian nháy mắt liền từ trước noãn tháp của Tống Gia Ninh trốn qua bàn đọc sách, đoan đoan chánh chánh ngồi xuống, quả quýt trong tay không thấy bóng dáng. Đình Phương, Lan Phương cười trộm, Vân Phương xem náo nhiệt cũng không ngại làm to chuyện, nên lớn tiếng cáo trạng với Quách Kiêu: “Đại ca, nhị ca tam ca khi dễ Tứ muội muội, sắp chọc Tứ muội muội thèm đến phát khóc rồi kìa!”
Cáo trạng cũng không quên thuận tiện cười nhạo Tống Gia Ninh một phen.
Tống Gia Ninh xấu hổ không muốn Quách Kiêu nhìn thấy bong bóng của nàng, chứng cứ mất mặt tham ăn như vậy, nếu như có thể, nàng cũng không muốn cho ai nhìn, lén lút trốn sau lưng Đình Phương.
Quách Kiêu một thân cẩm bào màu đậm, khí chất lạnh lùng không thua gió lạnh trời đông giá rét, hai đường đệ thành thành thật thật liếc mắt nhìn nhau, Quách Kiêu từ từ đi đến trước giường, nhìn chằm chằm nha đầu béo trốn nửa bên mặt sau lưng Đình Phương, hỏi: “Khóe miệng nổi bong bóng?”
Tống Gia Ninh cúi gằm đầu, gật gật đầu.
Vân Phương không có phúc hậu cười.
Quách Kiêu mặt không biểu tình, gọi Tống Gia Ninh đi ra: “Ta nhìn một chút.”
Tống Gia Ninh trong long rất sợ hắn, mặc dù trong lòng không muốn, vẫn là ngoan ngoãn lộ cả cái đầu ra, rũ lông mi. Quách Kiêu nhìn thẳng, trước tiên xác nhận trên mặt Tống Gia Ninh có để lại bất kỳ dấu tay hay dấu vết gì không, sau đó mới nhìn đến khóe miệng kế muội, ba cái bong bóng hai lớn một nhỏ, mọc ở ngoài miệng người khác khẳng định xấu, đổi thành nàng, ngược lại khiến nàng trông càng ngốc nghếch, càng… càng khiến người thương yêu.
“Đáng đời.” Quách Kiêu không đồng tình chút nào thẳng thừng nói ra.
Tống Gia Ninh bĩu môi, tức giận, toàn bộ người đều trốn sau lưng Đình Phương.
Quách Kiêu không có mỉa mai nàng nữa, xoay người lại nói với hai đường đệ: “Năm sau phụ thân còn muốn kiểm tra võ nghệ của chúng ta, đi, ta cùng các ngươi luyện một chút.”
“Đại ca ta sai rồi! Ta không dám khi dễ An An nữa!” Ngây ngốc qua đi, Quách Phù bước mấy bước rộng vọt tới trước mặt đường huynh, cầu khẩn nói, Quách Thứ càng giảo hoạt, thừa dịp Quách Kiêu bị nhị ca ngăn trở, vèo cái chạy mất dạng. Quách Phù không kịp phản ứng, vừa muốn học đệ đệ chạy trốn, gáy cổ áo đã bị Quách Kiêu túm lại, không lưu chút mặt mũi xách đi.
“Nhị tỷ tỷ đi, chúng ta nhìn đại ca đánh nhị ca.” Vân Phương kéo Lan Phương, hưng phấn nói.
Hai tiểu cô nương tay nắm tay chạy mất, Tống Gia Ninh bị cặp song sinh khi dễ cả buổi, hiện tại đến phiên bọn họ không may, nàng cũng muốn đi xem.
“An An đừng đi, khóe miệng muội có bong bóng, Lang trung dặn dò qua, tốt nhất đừng ra gió.” Đình Phương tận chức tận trách khuyên can.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh lập tức sụp đổ.
Đình Phương cười, gọi Song nhi, Lục nhi, Cửu Nhi hầu hạ cho tốt, còn nàng thì đuổi theo hai muội muội.
Tống Gia Ninh:…