Tháng ba, thời tiết ấm dần vạn vật đâm chồi, Triệu Hằng phần lớn thời gian đều lưu luyến ở hoa viên. Hắn đi ở phía trước, Phúc công công ôm giá vẽ cùng khí cụ đi theo ở phía sau, Triệu Hằng mỗi khi nhìn trúng cảnh sắc nào đó, thì Phúc công công liền bắc giá vẽ, sau đó thối lui mấy chục bước ra bên ngoài, lẳng lặng nhìn chủ tử vẽ tranh.
Triệu Hằng say sưa vẽ tranh. Phúc công công cảm thấy rất đáng tiếc vì mỗi bức họa của Vương Gia nhà mình đều vô cùng đẹp, đáng tiếc chủ tử cũng không bày ra cho ai xem, phần lớn số tranh vẽ đều hủy hết trong ngày. Nếu bức nào đặc biệt hài lòng sẽ lưu thêm hai ngày, nhưng nhìn chán rồi sẽ tiếp tục hủy. Nói cũng buồn cười, chi tiêu lớn nhất của Thọ vương phủ, là dùng cho giấy và bút mực.
Mấy ngày này trăm cây anh đào trong Bách Quả Lâm nở hoa, nụ hoa non nớt màu trắng, cánh hoa nở ra trắng như tuyết, tươi non trắng muốt lộ ra một loại cao thượng không vướng bụi trần. Triệu Hằng chắp tay đứng ở trước cây thưởng thức hồi lâu, sau đó đổi địa điểm vẽ tranh thành trong đình gỗ giữa Bách Quả Lâm rất có hương vị điền viên dân dã, đình này chính là Triệu Hằng tự tay vẽ, rồi chỉ thị công tượng dựng lên, đến khi vào ở Vương Phủ, hắn lại tự tay đề chữ: Đắc Thú Đình.
Sáng nay sau khi luyện quyền, tắm gội xong, Triệu Hằng tiếp tục đi vào Đắc Thú Đình, Phúc công công cố ý đứng trong rừng anh đào phía sau lưng chủ tử, làm như vậy thì vừa sẽ không phá hư cảnh trí trong mắt chủ tử, lại vừa có thể nghe được phân phó của chủ tử bất cứ lúc nào. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay khi Phúc công công gật gà gật gù nhịn không được vụng trộm ngáp một cái, thì từ vườn Quốc Công Phủ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến giọng các cô nương thủ thà thù thỉ, từ xa tiến đến gần, cuối cùng đại khái dừng ở vị trí trên dưới một trăm bước bên ngoài.
Phúc công công vểnh tai, có một thằng bé giọng nói lớn nhất, không ngừng hô hào “Tỷ tỷ”, hẳn là con út của Vệ Quốc Công. Phúc công công cố gắng phân biệt giọng nói của Tứ cô nương, nhưng tiểu cô nương này nói chuyện quá nhỏ, ngược lại là có hai vị cô nương dần dần đi tới hướng Vương Phủ bên này, giọng điệu rất lạ lẫm, không biết là ai.
Phúc công công ngửa đầu, thấy ba con diều, hai hoa một đen, con diều hâu đen lung lay theo tiếng gọi “tỷ tỷ” của thằng bé, suy ra chắc đây chính là con diều của tỷ đệ Tứ cô nương rồi.
Trong đình Vương Gia dường như hoàn toàn không biết gì cả, Phúc công công nhớ lại một năm qua của chủ tử, cả ngày làm bạn với cầm kỳ thư họa, thanh tâm quả dục sắp đắc đạo thành tiên luôn rồi. Phúc công công âm thầm cân nhắc một phen, tiến lên vài bước, thấp giọng nói: “Vương Gia, có muốn nô tài nhắc nhở mấy vị cô nương Quách gia một tiếng hay không, bảo bọn nàng an tĩnh chút, đừng quấy rầy người?”
“Không cần.” Triệu Hằng thản nhiên nói, thay đổi một nét bút vẽ, có vẻ có chút cao hứng, vừa mới vẽ hoa anh đào xong thì lại phác hoạ bươm bướm bên cạnh.
Phúc công công ngắm sườn mặt chủ tử, thức thời lui về chỗ. Chẳng bao lâu sau, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một vị cô nương. Phúc công công ngửa đầu, chỉ thấy con diều bươm bướm cao cao kia bay mất, rất nhanh không thấy bóng dáng, vừa muốn thu hồi ánh mắt, con diều hâu màu đen kia cũng xảy ra biến cố, lượn vòng trên không trung một lát, lại đột nhiên hướng Vương Phủ đâm xuống. Phúc công công theo bản năng xông vào Đắc Thú Đình, sợ con diều nện trúng chủ tử, sau đó mới nhớ tới chủ tử người ở trong đình, chỉ có con diều làm đá bằng mới có thể nện xuyên cỏ tranh…
Triệu Hằng giương mắt nhìn hắn.
Phúc công công gượng cười, vừa bỏ hai tay xuống vừa đi ra khỏi đình, mắt thấy con diều hình diều hâu rơi xuống ngoài rừng anh đào, sợi dây thả diều thật dài vừa đúng lúc giắt lên đầu cành anh đào gần Đắc Thú Đình. Hai bước thành một, vội vàng tới gần, Phúc công công thấp giọng nhắc nhở: “Vương Gia, đây là con diều của Tứ cô nương.”
Triệu Hằng không nói chuyện, đầu nhìn thoáng ra ngoài.
Phúc công công đã hiểu, giương giọng quát lớn với bên kia, hét xong xoay người lại hỏi: “Vương Gia, nô tài đi Tiền viện một chuyến?”
Chủ tử yêu thích yên tĩnh, ở Vương Phủ nhà mình, bên cạnh chỉ để một mình hắn hầu hạ, hắn không đi tiếp ứng, thủ vệ tuyệt đối sẽ không thả người vào cửa.
Triệu Hằng khẽ gật đầu.
Phúc công công mừng thầm, chủ tử một cái gật đầunày, chẳng phải đang nói rõ hắn không có đoán sai tâm tư của chủ tử? Chủ tử giống như thần tiên rốt cuộc bắt đầu mê luyến phàm trần rồi, Phúc công công một khi cao hứng, lòng bàn chân đi tới hướng Tiền viện Vương Phủ giống như được lau dầu. Đi đến nửa đường bỗng nhiên có chút khát, phỏng đoán Tứ cô nương tới đây khẳng định phải thương lượng với mẫu thân, Phúc công công liền trước tiên đi vòng qua phòng mình uống ngay một chén trà, chờ hắn đi đến trước cửa Vương phủ, Tống Gia Ninh, Đàm Hương Ngọc vừa vặn mang theo Mậu Ca Nhi đi tới. Thị vệ nhìn thấy Phúc công công xuất hiện, liền trực tiếp cho người đi vào.
Phúc công công từ lúc ba người Tống Gia Ninh bước vào Vương Phủ liền dò xét qua một lượt, kịp thời giấu kỹ sự ngạc nhiên khi chứng kiến vẻ kinh diễm của Tống Gia Ninh. Hai nữ nhân hành lễ xong, hắn mặt không đổi sắc nhìn lướt qua Đàm Hương Ngọc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tống Gia Ninh: “Tứ cô nương, vị này chính là?”
Công công bên cạnh Vương Gia, Đàm Hương Ngọc không dám nhìn thẳng, cúi đầu xuống, giành trước Tống Gia Ninh nhỏ giọng nói: “Dân nữ Đàm Hương Ngọc, gia huynh chính là Vĩnh An bá.”
Phúc công công biết rõ tất cả quan viên huân quý kinh thành, nghe xong liền đáp lời, nàng này chính là người nhà mẹ đẻ vợ cả của Vệ Quốc Công. Nhưng, Vệ Quốc Công cũng tái giá rồi, phu thê ân ái, Đàm gia cô nương còn chạy qua bên này làm cái gì? Huống hồ Vương Gia muốn gặp chính là Tứ cô nương, trong rừng anh đào, thần tiên mỹ nhân, nhìn phân thượng Mậu Ca Nhi là đệ đệ ruột của Tứ cô nương hắn sẽ không đuổi, người khác không có phận sự…
“Con diều này là của ngươi?” Phúc công công lạnh lùng nói.
Đàm Hương Ngọc không có tâm cơ, cũng không có bao nhiêu can đảm, Tống Gia Ninh và Lâm thị đối với Thọ vương có chút hiểu rõ, nhưng Đàm Hương Ngọc không biết chút nào. Hiểu lầm Thọ vương muốn phạt nặng các nàng, Đàm Hương Ngọc không thể đè nén mà sợ run cả người, lườm mắt Tống Gia Ninh, bối rối nói: “Không, con diều này là của Gia Ninh biểu muội, ta chỉ là cùng nàng tới đây.” Lúc này còn chưa đủ, nói xong nàng lại bổ sung một câu: “Xông tới Vương Gia, thật sự không quan hệ với dân nữ, kính xin công công minh xét.”
Tống Gia Ninh khó có thể tin mà nhìn sang, ở trước mặt mẫu thân, Đàm Hương Ngọc kiên trì cùng nàng thỉnh tội, nàng còn tưởng Đàm Hương Ngọc thật sự quan tâm nàng, hiện tại sao… Việc con diều hình diều hâu bay mất, Tống Gia Ninh vốn cũng không cho rằng Đàm Hương Ngọc có lỗi, nhưng Đàm Hương Ngọc bỗng nhiên phủi sạch sẽ quan hệ, khiến Tống Gia Ninh không khỏi có chút không thoải mái.
Phúc công công trong tay có quá ít manh mối, nên tạm thời không đoán được Đàm Hương Ngọc ngấp nghé Thọ vương, nhưng dựa vào lời nói kia của Đàm Hương Ngọc, Phúc công công liền xác định vị Đàm cô nương này không phải là mặt hàng gì tốt, lập tức quát tháo nói: “Nếu như cùng ngươi không quan hệ, ngươi tới đây làm gì? Vương Phủ đâu phải là nơi ngươi muốn vào thì vào? muốn đi là đi đâu.”
Bị dọa sợ, Đàm Hương Ngọc đâu còn có tâm tư nhớ thương Thọ vương, mặt đanh lại xoay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh trong lòng hoảng loạn, còn Thu Nguyệt biết được chân tướng, đoán được tính toán của mẹ con Đàm cữu mẫu nên càng tức giận, hạ quyết tâm hồi phủ liền báo cho phu nhân biết, sau này cũng không cần lưu nửa phần tình cảm nào cho một nhà ba người Đàm cữu mẫu nữa.
Người vướng bận đã rời đi, sắc mặt Phúc công công thay đổi, cười cười với Tống Gia Ninh, xoay người mời nói: “Tứ cô nương đi theo ta.”
Hắn cười vô cùng hiền lành, Tống Gia Ninh ngẩn người, dắt đệ đệ đi vài bước mới kịp phản ứng, Thọ vương gia nhất định không có bị con diều nện trúng!
Vương Phủ chiếm diện tích rất lớn, mới chạy có một chút mà Mậu Ca Nhi đã mệt, Tống Gia Ninh bảo nhũ mẫu ôm, đệ đệ nặng, nàng không ôm được quá lâu. Đi khoảng một chén trà thời gian, thì đến hậu hoa viên, sau đó lại đi dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh vài vòng, rốt cuộc mới đi tới Bách Quả Lâm. Một rừng hoa đào trắng như bông tuyết, Tống Gia Ninh nhìn mà vô cùng chấn động, Mậu Ca Nhi nho nhỏ cũng há miệng, ngơ ngác nhìn thấy những đóa hoa nhỏ màu trắng kia.
“Các ngươi chờ ở chỗ này.” Phúc công công nói với Thu Nguyệt và nhũ mẫu.
Hai người không dám không nghe theo.
Tống Gia Ninh đành phải tiếp nhận đệ đệ ôm lấy, Phúc công công thấy Mậu Ca Nhi trắng trắng mập mập, lo lắng Tống Gia Ninh ôm không nổi, vội muốn giúp, nhưng Mậu Ca Nhi vừa nhìn thấy hắn đưa tay, liền vụt trốn vào trong ngực tỷ tỷ, không cho hắn ôm. Tống Gia Ninh lúng túng nói: “Đa tạ ý tốt của công công, Mậu Ca Nhi sợ người lạ, công công dẫn đường là được.”
Phúc công công gật gật đầu, tiếp tục dẫn đường.