Tống Gia Ninh thành thành thật thật giam mình trong khuê phòng ba ngày, ba ngày trôi qua, nàng cầm quyển “nữ giới” mình dụng tâm sao chép đi gặp mẫu thân.
Vừa đúng ngày hưu mộc, nên Quách Bá Ngôn cũng ở nhà.
“Phụ thân.” Tống Gia Ninh ngại ngùng gọi ông.
Quách Bá Ngôn căn bản không để chút sai lầm này của nữ nhi ở trong lòng, cười nói: “Người khác khi dễ con, thì nên đáp trả lại, nhưng lần sau nếu còn phát sinh sự tình như thế này, An An nhớ rõ phải suy nghĩ trước rồi mới làm, khiến đối phương thua thiệt, nhưng cũng không để cho người khác bắt được nhược điểm của con, đả thương địch tám trăm, còn mình toàn thân trở ra mới là thượng sách.”
Tống Gia Ninh vẻ mặt kinh ngạc.
“Quốc Công gia…” Lâm thị đau đầu trừng mắt với Quách Bá Ngôn, có ai dạy nữ nhi như vậy không?
Quách Bá Ngôn chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn Tống Gia Ninh tràn đầy cổ vũ.
Tống Gia Ninh cố gắng nén cười, đưa ba quyển “nữ giới” đã viết xong cho mẫu thân. Lâm thị cuối cùng trừng mắt với trượng phu, rồi nhận bài viết của nữ nhi nhìn nhìn, trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Thật ra nương biết rõ, An An rất hiểu chuyện, nhất định là bị chọc tức mới động thủ. Nhưng lần sau nhất quyết không thể xúc động lỗ mãng, tựa như lúc này, vạn nhất biểu công tử bị đông lạnh hỏng mất thì làm sao bây giờ? Việc nhỏ có chút xíu, lại huyên náo lớn như vậy? Đã vậy còn làm chuyện xấu ngay trước mặt đệ đệ, con không sợ hai đứa nó lớn lên học theo con, dùng phương pháp này khi dễ hài tử của người khác?”
Tống Gia Ninh kinh hãi, nàng lúc ấy chỉ lo trút giận cho thống khoái, căn bản không có nghĩ nhiều như vậy. Mắt nhìn đệ đệ tựa vào trong ngực kế phụ nhếch miệng ngây ngốc cười với nàng, Tống Gia Ninh rốt cuộc biết mình sai ở đâu, vội thành tâm nhận sai.
“Được rồi được rồi, lần sau không được như vậy nữa.” Lâm thị đứng dậy, sờ sờ đầu nữ nhi, trả lại quyển “nữ giới” cho nữ nhi, sau đó nói với Quách Bá Ngôn: “Nếu như đã đến đông đủ, chúng ta đi thỉnh an mẫu thân đi.” Mỗi khi gặp ngày hưu mộc, cơm sáng ba phòng đều dùng tại Sướng Tâm Viện của Thái phu nhân.
Quách Bá Ngôn gật đầu, ôm Mậu Ca Nhi dẫn đầu đi trước.
Hôm nay Sướng Tâm Viện vô cùng náo nhiệt, thời gian đại phòng, nhị phòng đến gần giống nhau, tam phòng tới trễ nhất. Tống Gia Ninh nhìn Vân Phương, đính hôn sắp hai tháng rồi, kháng cự trên mặt Vân Phương nhạt đi rất nhiều, nhưng mím môi, không còn sự vô ưu vô lự như trước nữa. Ba ngày không thấy, Thượng Ca Nhi cũng ỉu xìu không ít, Mậu Ca Nhi chạy tới tìm thằng bé chơi, Thượng Ca Nhi vụng trộm nhìn mẫu thân, một lát sau, mới cúi đầu rút tay khỏi cái bắt tay của Mậu Ca Nhi.
Nương nói Tứ tỷ tỷ và Ngũ đệ là hài tử hư, không cho nó chơi với bọn họ, Thượng Ca Nhi không hề cảm thấy Tứ tỷ tỷ Ngũ đệ hư, nhưng mẫu thân ở chỗ này, nó không dám không nghe lời.
Động tác của hai đứa trẻ các trưởng bối đều nhìn ở trong mắt, trong lòng tựa như gương sáng, Quách Bá Ngôn nhàn nhạt liếc mắt quách Tam gia, quách Tam gia bị huynh trưởng nhìn chằm chằm lạnh cả người, âm thầm trừng mắt thê tử một cái. Tam phu nhân chỉ làm như không nhìn thấy, hơn nữa vẻ mặt như thường, cũng không cảm giác mình sai ở chỗ nào, vốn chính là dã nha đầu Tống Gia Ninh này phạm sai lầm trước mà.
Dùng cơm xong, các trưởng bối đi trước, Quách Kiêu và đôi song sinh bị Quách Bá Ngôn mang đến Luyện Vũ Tràng, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi đi theo xem náo nhiệt. Ba tỷ muội Tống Gia Ninh bồi Thái phu nhân nói chuyện phiếm, chờ Lan Phương, Vân Phương rời đi, Tống Gia Ninh mới lấy ra “nữ giới” đã sao chép, mời Thái phu nhân xem qua.
Thái phu nhân cười khen tốt, sau đó khe khẽ thở dài, dặn dò cháu gái nói: “Biểu ca con gặp lạnh, hai ngày này rất không thoải mái, rỗi rảnh thì ngươi dẫn Mậu Ca Nhi đi qua nhìn thử xem.”
Tống Gia Ninh từ chỗ Lục nhi đã sớm biết được Lương Thiệu bị bệnh, vì vậy lúc Thái phu nhân nhắc tới, nàng mới kịp thời lộ ra vẻ áy náy, ngoan ngoãn gật đầu.
Trở về Lâm Vân Đường, Tống Gia Ninh thuật lại ý tứ của Thái phu nhân cho mẫu thân nghe. Lâm thị điểm đầu nữ nhi, lần nữa dạy dỗ: “May mắn biểu công tử không có trở ngại, bằng không thì tổ mẫu con tuyệt sẽ không thiên vị con như thế.”
Tống Gia Ninh khiêm tốn tiếp nhận, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, càng nhiều hơn nữa vẫn là có chút hả hê. Lương Thiệu có thể giả bộ, nàng lại không nghĩ không ra biện pháp vạch trần hắn, cho nên có thể giáo huấn nho nhỏ một lần cũng tốt.
Lâm thị dặn dò Thu Nguyệt chuẩn bị mấy thứ thuốc bổ, chờ Quách Bá Ngôn ôm Mậu Ca Nhi trở về, sai Thu Nguyệt cùng hai tỷ muội đi một chuyến.
Đây là cấp bậc lễ nghĩa, Quách Bá Ngôn không có phản đối.
Tống Gia Ninh liền dắt đệ đệ, thoải mái nhàn nhã đi thăm Lương Thiệu. Nhớ lại mẫu thân lo lắng, Tống Gia Ninh vừa đi vừa dạy bảo đệ đệ: “Mậu Ca Nhi sau này không được phép để người khác rơi vào hố băng, biết không?”
Mậu Ca Nhi nháy mắt mấy cái, lắc đầu.
Trong đôi mắt đệ đệ lộ ra vẻ vô lại rất giống kế phụ, Tống Gia Ninh niết cái mũi của tiểu gia hỏa, mặt căng cứng nói: “Tỷ tỷ khi dễ biểu ca, bị nương trách phạt ba ngày không cho phép ra khỏi cửa, đệ dám khi dễ người, phụ thân sẽ phạt đệ ba tháng không cho phép ra khỏi cửa, còn không cho đệ cơm ăn.”
Mậu Ca Nhi vừa mới bị phạt hết ba ngày, tuy rằng không hiểu ba tháng là bao lâu, nhưng cũng biết so với ba ngày dài hơn, đặc biệt là còn không cho nó ăn cơm, sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Gia Ninh nở nụ cười, bất tri bất giác, phía trước chính là viện của Lương Thiệu. Thái phu nhân thật sự rất quan tâm người cháu trai này, chọn một tòa viện rất u tĩnh trong Quốc Công Phủ cho Lương Thiệu ở, trợ giúp hắn thanh tâm đọc sách. Tống Gia Ninh nhìn lướt một vòng bối cảnh lịch sự tao nhã trong nội viện, thầm xỉ vả, Lương Thiệu đầu tiên là câu dẫn Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ đính hôn thì chuyển sang trêu chọc nàng, rõ ràng không dùng tâm tư cho việc học.
Thế nhưng, Tống Gia Ninh lần này lại đoán sai, Lương Thiệu vẫn rất dụng công chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, sau khi Vân Phương và công tử nhà họ Hoàng đính hôn, hắn mới phân một tí tinh lực cho nàng. Giống như lần rơi xuống nước này, Lương Thiệu quả thật là sốt hết một đêm, nhưng ngày hôm sau thì đã tốt hơn rồi, chỉ cố ý nằm ở trên giường giả bộ bệnh mà thôi, bởi vì hắn đã sớm nghĩ tới, chỉ cần hắn bệnh, Thái phu nhân nhất định sẽ khuyên Tống Gia Ninh tới đây.
“Biểu muội đã đến.” Mặc quần áo dựa vào đầu giường, trên người đắp chăn gấm, Lương Thiệu ánh mắt ôn nhu nhìn Tống Gia Ninh.
Không có trưởng bối ở đây, Tống Gia Ninh chẳng muốn nhìn hắn, chỉ vào quà nhận lỗi trong tay Thu Nguyệt, Song nhi khách sáo nói: “Bệnh của biểu ca nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta vô cùng áy náy, cho nên tặng chút thuốc bổ biểu lộ tâm ý, chúc biểu ca sớm ngày khôi phục, không chậm trễ kỳ thi mùa xuân sang năm.”
Nàng nói thật dễ nghe, trong mắt lại không có một chút tình ý, Lương Thiệu càng thêm khẳng định mình đã đắc tội nàng, nhưng trở ngại có mặt Thu Nguyệt, Song nhi nên không tiện hỏi trực tiếp, liền hào phóng nhận lấy quà tặng của Tống Gia Ninh, sau đó cười nói: “Ta cũng có lỗi, vừa vặn ta bên này có quyển sách dạy nấu ăn bản đơn lẻ, vô ý có được, ta không dùng, liền tặng cho biểu muội, để bù đắp ngày ấy bất kính với biểu muội.”
Tống Gia Ninh có chút giật mình, Lương Thiệu ở đây có sách dạy nấu ăn bản đơn lẻ?
Lương Thiệu đã sớm chuẩn bị, trực tiếp từ bên cạnh lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn bìa đã ố vàng, đưa cho Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh thật sự rất hiếu kỳ trong quyển sách dạy nấu ăn này có món ăn gì nàng chưa từng nghe nói qua không, do dự một chút, chậm rãi đi đến hướng Lương Thiệu. Nàng không muốn sách của Lương Thiệu, chỉ ở chỗ này của hắn nhanh chóng lật xem một lần, có món gì mới nàng liền ghi nhớ tên, trở về hỏi thăm đám ma ma trù phòng, không có càng tốt hơn, trực tiếp trả sách lại cho Lương Thiệu là được.
Cách rất gần, Lương Thiệu nâng cánh tay lên, Tống Gia Ninh nắm một đầu quyển sách dạy nấu ăn, rút ra, lại không rút được. Nàng nhíu mày, nhìn hắn, Lương Thiệu nhẹ nhàng cười cười, mắt hoa đào thật sâu nhìn nàng, đồng thời buông lỏng tay. Nếu không phải sợ Thu Nguyệt hoài nghi, Tống Gia Ninh thiếu chút nữa lại muốn ném sách trở về!
Hơi mím môi, Tống Gia Ninh xoay người lại tránh ra vài bước, cúi đầu lật sách. Nàng lật tờ thứ nhất, không ngờ mới lật mấy tờ, trang sách mở ra, bên trong vậy mà kẹp một tờ giấy Tuyên Thành được cắt chỉ nhỏ hơn trang sách dạy nấu ăn hai phân. Tống Gia Ninh trong lòng cả kinh, theo bản năng nâng sách dạy nấu ăn lên, miễn cho hai nha hoàn nhìn thấy bức họa bên trong.
Sau khi che giấu tốt rồi, Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp rũ mắt, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành vẽ một cô nương khoác áo choàng, khuôn mặt ẩn tình, lúm đồng tiền như hoa, chỉ cần là người quen của nàng, đều có thể nhận ra đây chính là nàng. Tống Gia Ninh kiếp trước hồng tụ thiêm hương cho Lương Thiệu một năm có thừa, tự nhiên biết rõ bức họa này vẽ ra từ tay Lương Thiệu.
Một bên bức họa, còn đề hai hàng chữ nhỏ: tại sao lại bỏ sách, ngọc tuyết phù dung nở.
Tống Gia Ninh hoảng hốt.
Đúng rồi, ngày ấy Lương Thiệu tiến đến bên người nàng, nàng hỏi hắn vì sao không vùi đầu khổ đọc, hiện tại, Lương Thiệu ở chỗ này trả lời vấn đề của nàng.
Sau khi bị bất ngờ, Tống Gia Ninh tiện tay lại lật một tờ, bộ dạng giả bộ đọc sách, nhưng thực tế bắt đầu suy tính.
Nàng luôn phát sầu không có cơ hội vạch trần Lương Thiệu, hiện tại Lương Thiệu không đi học cho giỏi, lại có thể vẽ tranh làm thơ câu dẫn nàng. Nếu như không có trí nhớ của kiếp trước, bằng dung mạo tuấn mỹ và loại thủ đoạn tài tử giai nhân này của Lương Thiệu, Tống Gia Ninh hơn phân nửa sẽ trúng chiêu, nhưng Lương Thiệu sẽ không bao giờ ngờ được, nàng là Tứ cô nương mười ba tuổi của Vệ Quốc Công phủ, nhưng cũng là tiểu thiếp si tâm đã từng bị hắn vô tình tặng cho người khác.
Chỉ cần nàng giao quyển sách dạy nấu ăn này cho Thái phu nhân, ý niệm mới vừa nhuốm, Tống Gia Ninh lập tức bỏ đi ý nghĩ này, không thể đưa cho Thái phu nhân, nếu Thái phu nhân nhận rõ bộ mặt thật của Lương Thiệu, khẳng định cũng sẽ thương tâm người nhà mẹ đẻ không biết cố gắng tiến lên, vạn nhất Lương Thiệu khua môi múa mép tẩy xoá chữ viết trả đũa, vu hãm nàng câu dẫn trước. Tống Gia Ninh thật không dám so với Lương Thiệu là ai có trọng lượng hơn trong lòng thái phu nhân.
Vẫn là giao cho mẫu thân thôi, mẫu thân lại cho kế phụ biết. Kế phụ đối với Lương Thiệu dường như không có tình cảm gì, chỉ cần kế phụ biết rõ cách làm người của Lương Thiệu, con đường làm quan của Lương Thiệu cơ bản liền đứt đoạn, không cần tổn thương lòng Thái phu nhân.
Đã có quyết định, Tống Gia Ninh khép sách lại, xoay người lại cười với Lương Thiệu: “Mới lật hai trang liền nhìn thấy mấy món ăn mới, sách này thật hay, đa tạ biểu ca bỏ đi thứ yêu thích.”
Lương Thiệu tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, thấy Tống Gia Ninh mắt hạnh thanh tịnh, chỉ có vui mừng không có ngượng ngùng, liền biết nàng hơn phân nửa vẫn không phát hiện ra bức họa. Nhưng Lương Thiệu cũng không nóng nảy, Tống Gia Ninh có giảo hoạt cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, hắn vẽ dụng tâm như vậy, nàng nhất định sẽ động tâm.
Đối với dung mạo của mình, Lương Thiệu tự tin vô cùng.
Thăm viếng, nhận lỗi với nhau, Tống Gia Ninh một tay cầm sách, một tay dắt đệ đệ rời đi, không ngờ mới rời khỏi không xa, trước mặt chỉ thấy Quách Kiêu một thân trường bào đen đi nhanh tới hướng bên này, dường như muốn đi gặp Lương Thiệu. Có đệ đệ có bọn nha hoàn đi cùng, Tống Gia Ninh không hoảng không loạn, cười gọi “Đại ca”.
Quách Kiêu liếc mắt liền thấy được quyển sách trên tay của nàng, hơi hất càm hỏi: “Sách gì?”
“Sách dạy nấu ăn!” Mậu Ca Nhi giòn giã bép xép.
Quách Kiêu mắt nhìn viện Lương Thiệu, ánh mắt sâu kín lần nữa rơi xuống mặt Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh vụng trộm nắm chặt sách, ra vẻ trấn định giải thích lai lịch cuốn sách này, Quách Kiêu gật đầu, sau đó không cho cự tuyệt đưa tay cho Tống Gia Ninh: “Ta xem một chút.”
Phía sau lưng Tống Gia Ninh xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, cái khó ló cái khôn trở tay chuyển sách ra phía sau, dí dỏm cười với Quách Kiêu: “Biểu ca nói đây là bản đơn lẻ, muội sợ đại ca tham.”
Quách Kiêu nhìn mắt hạnh nàng giảo hoạt lấp lánh, không hề báo trước mà thất thần, nơi yếu ớt nhất dưới đáy lòng dường như bị cái gì va vào một phát. Nàng thường thường cười với tổ mẫu, cười với đám đường đệ muội muội, nhu thuận, vui vẻ, dịu dàng, duy chỉ có đối với hắn, nàng nhiều lần cười qua loa, hôm nay là lần đầu tiên, nàng đối với hắn chơi xấu làm nũng.
Đổi thành trước kia, hắn cái gì cũng sẽ không nói, nhưng bây giờ, hắn muốn làm chút gì đó, hắn muốn nàng biết rõ, lòng của hắn.
“Ta ở trong mắt An An, chính là loại người như vậy sao?” Quách Kiêu hạ thấp giọng, sung sướng hỏi, âm cuối nhẹ nhàng, có chút câu dẫn người.
Đứng ở bên cạnh Thu Nguyệt, Song nhi lần đầu nghe Thế tử nói chuyện như vậy, cũng không khỏi có chút tâm ngứa, tuy rằng hai nữ nhân này cũng không có nhớ thương Thế tử.
Tống Gia Ninh ý thức được nguy hiểm, lúng túng cười cười, dẫn đệ đệ, chuẩn bị vượt qua hắn.
Quách Kiêu không có ngăn cản, chỉ khi Tống Gia Ninh đi sát qua hắn, phút chốc ra tay, lấy đi quyển sách dạy nấu ăn trong tay nàng.
Tống Gia Ninh hoảng hốt, mẫu thân kế phụ sẽ không hoài nghi nàng, nhưng còn Quách Kiêu thì sao?
Nàng cả người cứng ngắc, cho đến khi bên tai truyền đến giọng nam nhân không có bất kỳ phập phồng nào: “Ta xem trước một chút, An An nghỉ ngơi xong, đi tìm ta lấy.”