Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Tiếng thây ma gầm rú ầm ĩ vọng từ căn cứ Rạng Đông tới trấn Thanh Lâm chỉ cách đó một cánh rừng
khiến Kiều Kiều sực tỉnh khỏi ngơ ngác.
Kiều Vọng cũng luôn không ngủ, lúc cậu ta phát hiện Kiều Kiều đứng dậy đi ra ngoài bèn cất bước đi
theo.
Kiều Kiều nghe tiếng bước chân của cậu ta, ngoảnh đầu tiến lại gần, nhìn cậu ta với vẻ mặt bình
tĩnh.
Kiều Vọng máy móc chào cô: “Chị.”
Kiều Kiều xoay người lại, nhíu mày nhìn cậu ta. “Cậu đừng gọi bừa.”
“… Kiều Kiều.” “Cậu có chuyện gì?”
Thật ra Kiều Vọng không có chuyện gì, chẳng qua thấy Kiều Kiều chạy ra nên cậu ta đi theo mà thôi.
“Kiều Kiều, chị có chuyện gì à? Sao tự dưng lại chạy ra ngoài thế?” Kiều Kiều chỉ về phía căn cứ
Rạng Đông, hỏi: “Cậu có nghe thấy gì không?”
“Dạ?”
“Đồng loại tôi đang kêu.” Trong mắt Kiều Kiều lộ vẻ bất an: “Bọn họ đang nói: Giết.”
Kiều Vọng gãi gãi đầu, cậu ta chẳng nghe thấy gì cả. Một đêm trôi qua.
Rạng sáng hôm sau, cuối cùng Lục Diệt và Tuần Diệt cũng quay lại. Kiều Kiều thấy họ, thoáng thở
phào nhẹ nhõm.
Tuần Diệt không phải người thù dai, khi đã thân với họ hơn cũng thích nói giỡn: “Kiều Kiều, chị lo
cho em và anh Lục à?”
Kiều Kiều gật gật đầu, sau đó nhìn Lục Diệt với vẻ mừng rỡ.
Lục Diệt xoa đầu cô, nắm tay cô đi vào: “Tay đều lạnh cóng rồi này.” Kiều Kiều nói: “Vốn lạnh sẵn
mà, không giống như các anh.”
Tay Lục Diệt ấm áp, là độ ấm mà cô thích.
“Để anh ủ ấm cho em.” Lục Diệt bọc bàn tay lạnh băng của cô lại, mỉm cười nói.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng cười nhạo của Ninh Chu thì không hiểu sao lại đột nhiên đỏ
mặt, nhưng cũng không rút tay ra khỏi tay Lục Diệt.
Ninh Chu khẽ nói với Diệp Thi: “Con bé thông suốt rồi, đã biết xấu hổ.” Trời mưa bên ngoài đã nhỏ
đi, phát ra tiếng khe khẽ khi rơi xuống đất, không khí vẫn còn ẩm ướt.
Lục Diệt đốt lửa, xua tan không ít ẩm ướt.
“Tên thây ma kia có lẽ đã phát hiện đội người dị năng trong rừng. Bây giờ bọn họ tạm thời đã từ bỏ
chuyện tấn công căn cứ Rạng Đông, ngược lại tàn sát bừa bãi trong rừng, tìm con người tàn sát.” Lục
Diệt kể tin tức anh thu lượm được hai ngày nay: “Cánh rừng kia rất lớn, nếu muốn trốn thì cũng
không dễ dàng tìm ra.”
Tuần Diệt tiếp lời: “Chúng ta đã liên lạc với đội trưởng đội người dị năng đó, hẹn đêm mai sẽ hành
động.”
“Có bao nhiêu người?” Ninh Chu hỏi.
Tuần Diệt dừng một chút: “Tầm năm mươi người.”
Ninh Chu: “… Năm mươi người đấu với cả rừng thây ma?”
“Nếu giết được vua thây ma thì đám thây ma còn lại không đáng sợ.” Lục Diệt trả lời: “Hơn nữa,
trong số đó cũng có một bộ phận thây ma dần dần không tấn công con người.”
Kiều Kiều hớn hở nói: “Nhất định là công lao của Đàm Đàm và Đo Đỏ.” Cô nói, rồi thuật lại chuyện
này cho Quý Sương và Lâu Dương Lăng nghe. “Nếu chẳng may đụng độ đàn thây ma trung thành với vua
thây ma thì anh nghĩ chúng ta còn đường sống sao?”
Lục Diệt thấy Ninh Chu phản đối rõ ràng thì nói: “chỉ có mỗi cơ hội này thôi, đợi chúng tấn công
căn cứ Rạng Đông thì chẳng còn kịp nữa. Đây có lẽ là cái bẫy mà vua thây ma thiết kế riêng cho
chúng ta, nhưng đó cũng là thời cơ của chúng ta. Hươu chết về tay ai còn chưa biết được.”
Lục Diệt trời sinh đã có đầy sự tự tin và liều lĩnh, anh bẩm sinh không sợ gì cả.
Đầu ngón tay Ninh Chu khẽ chạm vào vỏ dao, nói: “Được, em phục tùng mệnh lệnh.”
Tính tình Lục Diệt thế nào, kiếp trước cô ta đã thấy. Người này một khi đã nổi điên thì thật sự có
thể bất kể sống chết.
Có điều Ninh Chu có thể lý giải nguyên nhân Lục Diệt muốn mạo hiểm. Một phần là để tận dụng thời
cơ, phần khác là vì Kiều Kiều.
Kiều Kiều là thây ma, chỉ khi loài người và thây ma có thể cùng chung sống thì bọn họ mới có thể ở
bên nhau yên ổn. Được coi trọng, được chúc phúc. Ánh mắt Lục Diệt lia tới chỗ ba thây ma: “Kiều
Kiều, anh cần sự giúp đỡ của những người bạn đồng loại của em.”
“Anh nói đi.”
“Khu rừng rất lớn, chúng ta không cách nào biết vua thây ma ở đâu. Nhưng đồng loại của em là thây
ma, có thể xâm nhập vào đàn thây ma, dễ dàng tìm thấy vua thây ma hơn.” Lục Diệt cẩn thận giải
thích: “Đừng lo không tìm thấy, nhóm người dị năng sẽ tạo một số động tĩnh để dẫn dụ, khiến bọn em
dễ bề hành động.”
Kiều Kiều vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Yên tâm, cứ giao nhiệm vụ tìm người cho em.”
Ninh Chu: “Cô mù đường mà.”
“Lục Diệt tin tưởng tôi mà cô còn không tin tôi à?”
“Cô là người phiên dịch, nơi này đâu còn ai vừa biết nói tiếng người còn biết rống rống gừ gừ đâu.”
Kiều Kiều rưng rưng nhìn Lục Diệt, Lục Diệt gật gật đầu với cô. Kiều Kiều: “…” Huhu.
Sau khi cô chậm chạp phiên dịch xong, Lâu Dương Lăng và Quý Sương gật đầu đồng ý.”
Quý Sương nói: “Tôi rất lo cho Đo Đỏ và Đàm Đàm. Cậu hỏi họ một chút xem có trông thấy Đo Đỏ
không.”
Lục Diệt và Tuần Diệt đều lắc đầu, tỏ ý không thấy.
Lâu Dương Lăng không để ý gì nói: “Trang Đo Đỏ mạnh thế, không xảy ra chuyện đâu. Nếu hết cách
chẳng phải đại ca đã dạy chiêu giả chết sao?” Bố trí kế hoạch tác chiến đơn giản xong, Lục Diệt kéo
Kiều Kiều đang tủi thân ngồi quay mặt vào tường dậy.
“Ra ngoài đi dạo một chút nhé.”
Kiều Kiều để anh nắm tay mình đi ra ngoài.
Tiếng mưa vẫn còn tí tách, Lục Diệt tạo một chiếc lồng năng lượng màu đỏ để chắn mưa.
Lục Diệt vẫn luôn nắm tay cô không buông, đây không phải là lần đầu cô bị anh kéo đi, Kiều Kiều đã
quen rồi.
Nhưng cô lại cảm thấy sau khi đã hiểu rõ tình cảm bản thân mà được anh nắm tay…
Khiến thây ma Kiều ngại quá đi mất.
Móng vuốt Kiều Kiều vô tình cào vào lòng bàn tay Lục Diệt hơi đau, anh nhìn bàn tay vừa nắm Kiều
Kiều, lặng thinh.
Lâu lắm rồi chưa cắt móng tay cho cô.
Có điều cô nhóc thây ma đã trưởng thành, giữ lại móng vuốt để tự vệ cũng không tồi. Nhưng bị cô cào
một phát rất đau, là loại đau đơn mang theo ngứa ngáy.
Kiều Kiều bất an rụt tay lại.
Kiều Kiều thấy cô hơi căng thẳng thì đưa tay vuốt ve móng vuốt của cô, nói: “Anh sẽ không cắt đâu.”
Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, để mặc Lục Diệt vuốt ve, cực kỳ dịu ngoan. “Kiều Kiều, vừa rồi không
phải anh có ý không cần em đi tìm vua thây ma.” Lục Diệt nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Kiều Kiều,
không kìm được mà giải thích: “Chẳng qua anh từng nói, dị năng của em là thứ không thể thiếu để
giết vua thây ma, em sẽ đi cùng anh. Cho nên chuyện tìm người này để Lâu Dương Lăng làm là được.”
Kiều Kiều nghe xong rất hớn hở: “Có phải em rất quan trọng không ạ?” “Đúng thế, Kiều Kiều nhất định
không thể thiếu.”
Kiều Kiều bất giác mỉm cười, gương mặt trắng nõn ửng hồng lên trông rất đáng yêu.
“Lục Diệt, anh cũng không thể thiếu.” “Hả?”
Kiều Kiều nắm lấy tay Lục Diệt, nghiêm túc nói: “Vua thây ma rất nguy hiểm, nếu anh không đánh lại
hắn thì hãy giả chết, đừng có lấy cứng đối
cứng đấy.”
Lục Diệt: “… Giả chết?”
Kiều Kiều gật đầu cái rụp: “Kỹ năng này hình như em chỉ dạy cho đồng loại em quen. Lục Diệt, anh là
người rất quan trọng, em cũng muốn dạy cho anh.”
“… Không cần đâu.”
“Không được.” Cô nói, cuống đến mắt đỏ hoe: “Em không muốn thấy anh chết huhu…”
Lục Diệt: “…”
Kiều Kiều đã có năng lực tự vệ, sao suốt ngày còn muốn giả chết…
Kiều Kiều đẩy mạnh Lục Diệt vào công trình đổ nát có thể che mưa cản gió gần đó, sau đó dùng dị
năng tạo một chiếc thảm bằng dây leo, trải trên đất. “Lục Diệt, nằm xuống.”
Lục Diệt: “…”
Không, không đời nào, anh sẽ không học loại kỹ năng đáng xấu hổ này đâu. Kiều Kiều đưa tay đẩy anh
một cái, giọng cô nghiêm túc pha chút nghẹn ngào: “Mau nằm xuống!”
Lục – nhỏ yếu bất lực – Diệt thuận thế bị cô đẩy ngã.
Bởi vì nếu anh đứng bất động, có khi Kiều Kiều sẽ khóc òa lên cho anh xem.
Chuyên gia giả chết chỉ đạo trực tiếp cho Diệt ngây ngô: “Lục Diệt, anh đừng nhìn em, nhắm mắt
lại.”
Được thôi, nhắm thì nhắm. Lục Diệt nhắm mắt lại.
“Với lại, hình như cơ thể anh thả lỏng quá, là vì thảm mềm quá à? Anh phải cứng người lại một chút
mới giống thật.”
Lục Diệt: “…” Giả chết mà cũng khiến Kiều Kiều xây dựng lý thuyết được. Kiều Kiều ngồi xổm bên cạnh
Lục Diệt, sờ soạng anh: “Phải cứng lại chút.” Lục Diệt đau đầu mở choàng mắt, túm lấy tay cô: “Đừng
sờ lung tung.” “Em không sờ lung tung.” Cô nói rất hùng hồn: “Em đang giúp anh mà, ai cho anh mở
mắt, nhắm lại!”
Anh muốn nói rõ ràng với Kiều Kiều: “Thế thì em đừng sờ lung tung.” “Em đã nói là em không sờ lung
tung ma.”
Lục Diệt: “…”
Anh lại nhắm mắt lần nữa.
Kiều Kiều hài lòng hơn hẳn: “Sau đó đến bước thứ ba, cũng là bước quan trọng nhất. Bất kể em làm
gì anh thì anh đều phải giữ nguyên tư thế này không được nhúc nhích, như thể anh đã chết thật vậy.”
Lục Diệt không lên tiếng, yên lặng nằm im như chết. Kiều Kiều rất hài lòng với sự thức thời của
anh.
Sau đó cô bắt đầu hành động.
Xoa đầu Lục Diệt, bẹo má Lục Diệt, vuốt ve tay Lục Diệt, véo chỗ thịt cứng phần bụng Lục Diệt.
Lục Diệt cảm thấy Kiều Kiều đang mượn chuyện công trả thù riêng, vì mấy chuyện này anh hay làm với
cô.
Anh nhắm tịt mắt lại, để kệ cô chơi đùa, không bao lâu sau, anh cảm nhận cơ thể lạnh lẽo của cô đã
kề tới.
Kiều Kiều ghé sát tới Lục Diệt, nhìn mặt anh.
Thây ma Kiều Kiều sớm đã có khái niệm xấu đẹp hiếm khi ngắm Lục Diệt kỹ như vậy, sau đó ngắm đến
ngây người.
Không hổ là Lục Diệt, trông kiểu gì cũng hợp gu thẩm mỹ của cô, phải nói là hoàn hảo.
Kiều Kiều không kìm được cười hí hí hai tiếng, sau đó từ từ dán sát anh. Lục Diệt cảm nhận được bờ
môi lạnh lẽo của cô dán lên cổ mình.
Nhưng ngoài dự kiến của anh, cô không há miệng cắn anh mà sau khi hôn cổ anh một cái thì dời môi
lên trên, dán lên môi anh.
Sau đó, khẽ liếm một cái. Lục Diệt: “!”
Anh bỗng chốc mở mắt.
Kiều Kiều đè lên người anh cười nắc nẻ: “Đã bảo đừng mở mắt cơ mà.” “Em to gan nhỉ, ngay cả anh
cũng dám giỡn mặt.”
“Đâu có, em dạy anh rất nghiêm túc mà, là do anh học không nên thân đấy chứ.” Kiều Kiều lẩm bẩm:
“Chẳng phải chỉ liếm anh một cái thôi à, thế mà anh đã không chịu nổi.”
Không, chịu, nổi.
Lục Diệt: “…!” Con nhóc này!
Kiều Kiều thấy Lục Diệt sầm mặt nhìn cô, cứ tưởng anh giận, vội vàng tính bò dậy khỏi người anh.
“Anh muốn liếm lại.” Lục Diệt nói.
Lục Diệt chớp chớp mắt một chút, ngoan ngoãn ngồi yên, để Lục Diệt dán lên.
Hai đôi môi chạm nhau.
…
Hôm nay có hai chuyện đáng vui mừng.
Chuyện thứ nhất, lúc hôn môi, cuối cùng Kiều Kiều cũng không há miệng cắn anh nữa.
Chuyện thứ hai, sau khi hôn, Kiều Kiều nằm bên tai anh, khe khẽ, ngượng ngùng nói.
Lục Diệt, em cũng yêu anh.