Lâm Thanh Thanh hoảng sợ. Cô bị Lâm Trân Trân mặc áo khoác vào rồi đẩy lên xe, nói sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
“Làm sao có thể như vậy? Tại sao lại là năm 2018? Không, là mơ”. Cô lẩm bẩm, dùng tay vỗ nhẹ vào má, nhưng lại cảm nhận rõ ràng bàn tay đang ở trên mặt. Đau.
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Chị, giọng của em rốt cuộc bị sao vậy?”
Lâm Trân Trân nói: “Năm năm trước, trước khi thi, em đi mua một ly trà sữa uống, trong ly trà sữa kia có một mẩu thủy tinh. Cả thủy tinh và trân châu em đều uống hết, thủy tinh cứa vào cổ họng em. Về sau miệng vết thương không xử lý tốt nên bị nhiễm trùng, ảnh hưởng đến thanh quản.”
Lâm Thanh Thanh mất hồn mất vía, hồi lâu mới phục hồi nói: “Như vậy, cuối cùng em không tham gia trận đấu đó à?”
Lâm Trân Trân gật đầu.
Thật đáng sợ, sao lại có chuyện như vậy? Kế hoạch cô tự lên cho mình năm năm trước hoàn toàn không có điều này.
Trời sinh cô đã có một giọng hát hay, từ nhỏ đã yêu ca hát. Hơn nữa đối với âm nhạc cũng có thiên phú. Vì vậy ngay từ lúc nhỏ, ba mẹ đã tiến hành bồi dưỡng âm nhạc cho cô.
Cô có thể chơi rất nhiều nhạc cụ, ngoại trừ dương cầm, chỉ biết một chút đàn ghi-ta, nhưng những thứ khác đều biết. Lúc học đại học, lần nào thi cũng tốt nhất học viện, chính là vì thiên phú cùng cố gắng nỗ lực, trong trường học cô lúc nào cũng xuất sắc.
Tất cả mọi người đều nghĩ tương lai của cô rất sáng lạn, mà Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy như vậy.
Cô sẽ trở thành ca sĩ giỏi nhất đất nước, đứng trên sân khấu, dùng tiếng hát tự nhiên của mình hát trước hàng vạn người.
Đây là giấc mộng của cô. Từ nhỏ đến lớn vì nó mà không ngừng nỗ lực, cô tin tưởng mình nhất định có thể làm được, bởi thiên phú cùng sự cố gắng, cô nhất định có thể làm được.
Thế nhưng tại sao cổ họng của cô lại bị phá hủy? Đây là điều cô ấp ủ nhất, giọng của cô rất êm tai, là niềm tự hào của cô. Cô yêu ca hát từ khi còn nhỏ, có niềm si mê đối với âm nhạc. Nếu như cổ họng bị hủy diệt rồi, linh hồn của cô cũng coi như bị phá hủy.
“Có thể chữa được không chị, cổ họng của em có thể chữa lành không?” Cô khóc rất đáng thương.
Lâm Trân Trân nhìn mặt mũi Lâm Thanh Thanh tràn đầy nước mắt, cho dù bộ dạng không giống mấy năm nay, nhưng giờ phút này em ấy lại bất lực đáng thương như vậy. Lâm Trân Trân thấy rất đau lòng, không biết trả lời thế nào, mặc kệ là đáp án nào đối với em mình đều rất tàn nhẫn.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy càng khóc thương tâm hơn.
Lâm Trân Trân đưa cô đi bệnh viện gần đây. Bởi vì cổ họng bị hỏng, Lâm Thanh Thanh bơ phờ như một đứa ngốc, bị y tá mang đi làm các xét nghiệm kiểm tra khác nhau. Cuối cùng, bác sĩ đưa ra kết luận: “Theo kết quả phán đoán sơ bộ, nguyên nhân khiến cô ấy như vậy là do mất trí nhớ”.
Lâm Trân Trân nghe nói như thế sắc mặt ngưng đọng, lúng túng hỏi: “Em ấy có thể nhớ lại được không ạ?”
Bác sĩ nói: “Điều này không rõ, có thể nhớ, cũng có thể cả đời không nhớ ra.”
Lâm Trân Trân nghe được kết quả này thì ngây người một hồi lâu mới đưa em gái ra khỏi phòng bác sĩ. Không giống với Lâm Trân Trân sắc mặt cứng đờ, Lâm Thanh Thanh chỉ im lặng. Mất trí nhớ không là gì so với cổ họng của cô.
Vừa đi ra, điện thoại Lâm Trân Trân vang lên. Lâm Trân Trân cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó vô thức quay sang Lâm Thanh Thanh, Thấy cô cúi đầu uể oải mất tinh thần, không chú ý tới bên này, Lâm Trân Trân thở dài một hơi, sau đó nói với cô: “Em ở đây ngồi một lát, chị đi nghe điện thoại.”
Lâm Thanh Thanh ngơ ngác gật đầu, ngồi xuống hàng ghế dài.
Cô thật sự mất trí nhớ sao? Thế nhưng năm năm đó cô quả thực không có ấn tượng. Cô không tin mình mất ký ức, có lẽ là xuyên qua rồi, tỉnh dậy xuyên đến năm năm sau?
Nhưng tại sao tương lai của cô lại như vậy?
Lâm Thanh Thanh ngồi một lúc lâu cũng không thấy Lâm Trân Trân trở lại, cô nhớ rõ chị mình đi ra hành lang nghe điện thoại. Lâm Thanh Thanh đi về phía hành lang tìm, đi tới cửa ra vào ở hành lang quả nhiên nhìn thấy Lâm Trân Trân, cô gọi một tiếng: “Chị”.
Lâm Trân Trân không biết đang nói chuyện cùng ai, nghe thấy bảo tiếng gọi liền vô thức quay đầu nhìn. Thấy người đến là cô, Lâm Trân Trân vội vàng nói câu gì đó. Lúc Lâm Thanh Thanh đi đến thấy một người đàn ông đang đi xuống cầu thang, cô chỉ thấy bóng lưng người đó vừa thẳng vừa cao lớn, không nhìn rõ khuôn mặt.
“Chị nói chuyện với ai vậy?”
“Không có ai cả, đi thôi.”
Lâm Thanh Thanh cũng không hỏi nữa, theo Lâm Trân Trân đi ra khỏi bệnh viện. Đối diện bệnh viện có một quảng trường, trên quảng trường có đặt màn hình LED lớn, lúc này đang chiếu quảng cáo, là quảng cáo kẹo que.
Bên trong quảng cáo là một cô gái mặc váy màu hồng, vừa hát vừa ăn kẹo que. Giọng hát của cô ấy thật ngọt ngào, ngọt ngào giống như những cây kẹo que vậy.
Rất nhanh, Lâm Thanh Thanh đã nhận ra người trong quảng cáo: “Là Lương Hân, chị, đó là Lương Hân.” Lâm Thanh Thanh hơi kích động: “Bây giờ Lương Hân trở thành minh tinh rồi sao?”
Chị cô mặt không cảm xúc đáp: “Ừ, trở thành minh tinh rồi.”
Ngay từ đầu, chị và cô đều căm thù mẹ con Lương Hân đến tận xương tủy. Bởi vì chị cô không ở cùng Lương Hân, nên thái độ đối với cô ấy cũng không thay đổi. Hiện giờ chị lạnh lùng với Lương Hân như thế cũng không có gì lạ.
Lâm Thanh Thanh vội hỏi: “Em muốn đi tìm cậu ấy, chị dẫn em đi tìm cậu ấy được không?”
“Tìm nó?” Lâm Trân Trân hừ lạnh: “Em mất trí nhớ nên quên rồi, nó thừa dịp cổ họng em bị hỏng liền cùng Hướng Hoa Dương ở bên nhau.”
“Cái… Cái gì?” Lâm Thanh Thanh không dám tin: “Làm sao lại như vậy? Lương Hân cùng Hướng Hoa Dương?” Cô không tin hai người này lại phản bội mình.
Tin tức này đối với Lâm Thanh Thanh chẳng khác gì sét đánh ngang tai, nhưng cô biết rõ chị sẽ không lừa mình.
Kinh ngạc qua đi là phẫn nộ mãnh liệt không thể ngăn nổi: “Em muốn đi tìm bọn họ hỏi tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Lâm Trân Trân giữ chặt cô nói: “Em tìm như thế nào? Việc đó xảy ra năm năm trước rồi. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, làm loạn sẽ khiến mọi người nghĩ em không hiểu chuyện.”
Lâm Thanh Thanh Lập tức tỉnh mộng. Đúng vậy, bây giờ là năm 2018, sự việc kia đã xảy ra 5 năm trước.
Tai sao, tại sao mọi thứ đều thay đổi? Mấy ngày hôm trước cô và Lương Hân còn cùng lập kế hoạch: đợi khi kiếm được tiền sẽ dọn ra khỏi cái nhà kia. Thế nhưng vì cái gì mà tất cả không còn như lúc trước nữa?
Còn có Hướng Hoa Dương lạnh lùng lãnh đạm, nhưng lại là người trong nóng ngoài lạnh. Anh ta đối với cô vĩnh viễn ôn nhu, cô vẫn luôn cảm thấy anh ta chính là lựa chọn của mình.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến lại hỏi: “Vậy còn ba đâu? Lương Hân đối xửa với em như vậy ba cũng mặc kệ sao?” Cô sống cùng ba, tỉnh dậy cũng phải ở nhà ba mới đúng, tại sao lại ở nhà chị?
Lâm Trân Trân cười lạnh một tiếng: “Ba? Lúc em gặp chuyện không may, người ba tốt kia vì mẹ Lương Hân đã một mực che chở nó, cùng em đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Lâm Thanh Thanh nghe nói như thế, cơ thể giống như bị sét đánh, lùi về phía sau một bước.
Lương Hân làm ra chuyện như vậy mà ba vẫn che chở cô ta? Lâm Thanh Thanh cảm thấy có như thế nào thì ba cũng phải bênh cô, dù sao cô cũng là cốt nhục của ông.
Cô thật sự không thể tin được, không thể tin được.
Lâm Trân Trân thấy cô ngẩn người liền thấy đau lòng, vỗ vỗ an ủi: “Được rồi, về nhà thôi, chị sẽ làm cho em món canh trứng.”
Lâm Thanh Thanh theo Lâm Trân Trân trở về nhà, nhưng cô không đói, cũng không có tâm tình ăn cơm. Vì vậy, Lâm Trân Trân để cô lên giường nằm nghỉ.
Lâm Thanh Thanh ngồi xuống giường, hồn bay phách lạc. Lâm Trân Trân liền ngồi xuống giúp cô cởi giày. Lúc này Lâm Thanh Thanh mới kịp phản ứng, vội nói: “Để em tự làm được rổi.”
Cô đẩy tay chị ra, vén ống quần lên cởi giày. Nhưng khi vén lên liền phát hiện trên bắp chân có một hình xăm lớn, khắc một phù thủy có đôi mắt đỏ như máu, phù thủy khoác lên người chiếc áo choàng lộng lẫy, trên tay cầm pháp trượng, trông vừa quỷ dị vừa diêm dúa lẳиɠ ɭơ.
Rất nhanh Lâm Thanh Thanh đã phát hiện ra vết sẹo bên dưới hình xăm, cô kỳ quái hỏi: “Sao chân em lại có vết sẹo lớn như vậy?” Làn da của Lâm Thanh Thanh rất đẹp, từ khi còn nhỏ cô đã yêu quý vô cùng, không cho phép trên người lưu lại một vết sẹo nào.
Lâm Trân Trân nói: “ Là do em không cẩn thận nên bị bỏng, em ghét bỏ vết sẹo xấu xí này nên đã xăm cái hình lên.”
Lâm Thanh Thanh: “…”.
Có lẽ là ngày hôm nay đã trải qua nhiều chấn động. Đổi lại, nếu ngày thường nhìn thấy vết sẹo này, chắc chắn cô khó có thể chịu được. Lúc này nghe Lâm Trân Trân nói vậy, cô cũng không có phản ứng quá lớn.
Lâm Thanh Thanh chỉ ngơ ngác gật đầu nằm xuống giường. Cô hi vọng những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là một giấc mộng, ngủ dậy sẽ tỉnh mộng, tất cả những điều đó sẽ không tồn tại, cô vẫn là một cô sinh viên có lý tưởng khát vọng, Lương Hân và Hướng Hoa Dương cũng sẽ trở lại bên cô như cũ.
Thấy cô nằm xuống, Lâm Trân Trân liền đi ra ngoài. Lâm Thanh Thanh trằn trọc hồi lâu không ngủ được. Cô lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội. Trong tài khoản đã lâu không nhắn tin, ngay cả bạn thời đại học trước kia hay tán gẫu cũng không có.
Quả nhiên đã thật sự thay đổi sao?
Không phải, không phải, ngủ nhanh, thức dậy thì tốt rồi.
Một lúc sau Lâm Thanh Thanh thật sự ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi chều. Hoàng hôn chiếu ánh sáng vào cửa sổ, khiến cả gian phòng mang theo một cảm giác mê ly, phảng phất như ảo ảnh.
Trước mắt cô vẫn là căn phòng ở Bắc Thành.
Cô đi đến trước gương ngồi xuống, trong gương hiện rõ đầu cô quấn đầy băng gạc, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tuy nhiên cho dù sắc mặt có nhợt nhạt thì cô vẫn rất xinh đẹp, khuôn mặt khiến người khác ghen tị, đôi mắt to và sáng, cái mũi thanh tú tinh xảo, hàng lông mày hơi cao, khiến cho vẻ đẹp của cô mang theo một loại dị hoặc.
* dị hoặc: kỳ dị mê hoặc
Cô và chị gái đẹp như vậy là do thừa hưởng từ ba. Ba cô xuất thân là nông dân. Lúc trẻ ông một mình đến tiệm cơm Hòa Bình ở Bắc Thành làm công, trở thành người học việc. Có lẽ vì đẹp trai nên được con gái ông chủ tiệm cơm coi trọng, cuối cùng thành ở rể.
Ba cô cũng không chịu thua kém, phát triển tiệm cơm ngày càng lớn hơn. Về sau buôn bán lời một khoản tiền, liền mở một chi nhánh ở thành phố Tương Hải. Sau đó việc kinh doanh ngày càng tốt, tiệm cơm nhỏ biến thành nhà hàng Hòa Bình lớn.
Sau khi thành công, ba cô trở về cái thôn trước kia ông từng ghét bỏ và rời xa người yêu cũ Lương Phỉ Phỉ để tìm lại bà. Rất nhanh, hai người họ âm thầm thầm gương vỡ lại lành. Khi đó sự nghiệp của ba cô đã rất lớn rồi. Vì Lương Phỉ Phỉ, ông không ngần ngại từ bỏ một nửa sản nghiệp để ly hôn với mẹ cô.
Cô và chị gái đều hận người ba này, nhưng không thể phủ nhận hai người lớn lên đẹp như vậy, ba cô có công rất lớn.
Mọi thử xảy ra trước mặt đều không thay đổi. Cô không tỉnh lại, càng không trở về tuổi hai mươi tràn đầy nhiệt huyết.
Thì ra năm năm sau sẽ như vậy, cổ họng bị hỏng, người yêu thì ở bên bạn thân, mình thì là kẻ vô tích sự.
Mọi thứ đều khiến cho người ta tuyệt vọng.
Cô nên làm gì bây giờ? Tỉnh lại sau một đêm lại biến thành như vậy, khiến cô khó có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, xem ra có vẻ không có cách nào trở về được.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào cô gái xinh đẹp tiều tụy trong hình. Nhưng năm năm rồi, cô không phải đã đến đây sao, không có đường lui, không có lựa chọn, cô chỉ có thể đi tiếp về phía trước.
Biến cố không đánh bại được cô của năm năm trước, như vậy cũng không thể cản bước cô của năm năm sau…