Không biết có phải nhìn ra sự bối rối của Lâm Thanh Thanh không, cuối cùng anh cũng thu hồi ánh mắt đặt trên người cô, vuốt đầu tiểu Uyên: “Con nói như vậy sẽ làm dì sợ.”
“Thật vậy ạ?” Bạn nhỏ tự trách mình, cúi đầu thấp xuống, áp suất không khí xung quanh chợt giảm xuống một chút: “Con xin lỗi dì, là con không tốt.”
Lâm Thanh Thanh không nỡ nhìn bộ dạng này của tiểu Uyên, vội nói: “Không sao đâu.”
Bạn nhỏ không tiếp tục chủ đề này nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.
Bầu không khí cuối cùng cũng tốt lên một chút. Lúc này người phục vụ chạy đến, cửa phòng cũng chưa đóng, cô ấy đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy Lâm Thanh Thanh liền nói: “Thanh Thanh, dưới lầu xảy ra chút chuyện, cô nhanh xuống dưới xem một chút.”
Lâm Thanh Thanh thấy vẻ lo lắng của cô ấy, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người phục vụ nói: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết có mấy người khách làm bà chủ khó xử.”
Bà chủ cũng chính là chị cô, Lâm Trân Trân.
”Tôi có việc phải ra ngoài một chút, hai người cứ từ từ ăn nhé.” Lâm Thanh Thanh lo chị mình xảy ra chuyện, vội giải thích với hai cha con rồi theo người phục vụ xuống dưới.
Phòng ăn lớn nằm ở bên phải đại sảnh. Lúc Lâm Thanh Thanh đi vào liền thấy hơn mười người ngồi trong phòng, có cả nam cả nữ. Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, trên người hắn có hình xăm đang kéo chị cô. Hắn cười một cách thô tục: “Đừng ngại, ngồi xuống uống rượu với anh, đừng ngại mà.”
Chị cô rõ ràng rất ghê tởm, nhưng làm ăn lại sợ nhất là đắc tội với người khác, đành miễn cưỡng cười nói: “Tôi thật sự không biết uống rượu, hay tôi uống trà thay rượu được không?”
Người đàn ông xăm trổ nói: “Chỉ cần uống một chén, một chén là được.”
Cái móng vuốt đầy mỡ chộp vào cổ tay Lâm Trân Trân, chị cô nhíu mày, rõ ràng là bị túm đau. Lâm Thanh Thanh bước vào, trực tiếp nhéo tay người kia, hắn đau nhức, cuối cùng cũng bỏ tay ra.
”Có gì thì nói, lôi lôi kéo kéo làm gì? Không nghe thấy chị tôi bảo không biết uống rượu sao?”
Người đàn ông xăm trổ khó chịu, đang định nổi cáu. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đẹp kiều diễm bên cạnh, nói đúng ra là rất đẹp, giống như lúc thượng đế tạo ra sợ người khác không biết cô đẹp, nên đã làm vẻ đẹp của cô tăng thêm, khiến người khác không thể coi nhẹ.
Người đàn ông ngây người một lúc, rồi lập tức vỗ mạnh vào miệng tán thưởng: “Đã sớm nghe nói hai chị em ở ”tiệm cơm hòa bình” rất nổi tiếng, mỗi người đều đẹp. Hôm nay gặp mặt quả nhiên ”danh bất hư truyền”.” Hắn đưa mặt lại gần cười ha hả, ngũ quan trên khuôn mặt đều chen chúc chung một chỗ, đôi mắt híp lại, càng khiến người khác cảm thấy hèn mọn: “Em muốn anh nói chuyện, được, vậy chúng ta nói chuyện. Chị em đã không nguyện ý bồi anh uống rượu, vậy thì em thay chị được không?”
Hắn nói xong liền đưa tay ra kéo tay Lâm Thanh Thanh. Lâm Trân Trân thấy thế lập tức kéo Lâm Thanh Thanh ra sau. Sau đó trách cứ Lâm Thanh Thanh: “Em vào đây làm gì? Mau đi ra ngoài!”
Lâm Trân Trân đẩy cô ra ngoài. Lâm Thanh Thanh sao có thể bỏ mặc chị mình bị bắt nạt, cô không chịu đi, dứt khoát vọt thẳng vào cái phòng nam nam nữ nữ này: “Nơi này là tiệm cơm, không phải rạp chiếu phim buổi tối, chúng tôi chỉ có trách nhiệm nấu ăn chứ không cần phải bồi rượu.”
Lâm Thanh Thanh vừa dứt lời, người phụ nữ tóc ngắn ngồi đối diện liền cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà chỉ chịu trách nhiệm nấu ăn không bồi rượu, tỏ ra vẻ thanh cao gì chứ, chẳng qua là chưa có tiền thôi.”
Người đàn ông xăm trổ nghe xong, sắc mặt lập tức xấu đi. Hắn cầm tiền ở cái túi dưới chân ra đập lên bàn: “Ông đây là người có tiền, đừng có xem thường người khác.”
Lâm Thanh Thanh đến nhìn cũng lười, chỉ giễu cợt người phụ nữ tóc ngắn: “Hóa ra bà thím là người chỉ cần đưa tiền sẽ không cần để ý đến tự tôn mà bồi rượu người khác sao, thím cao thượng như vậy chúng tôi không so nổi.”
” Cô nói ai là bà thím?” Người phụ nữ tóc ngắn hiển nhiên bị cô chọc tức.
Lâm Thanh Thanh khẽ nhấc cằm nói: “Ở đây cô giống bà thím nhất, chẳng lẽ tôi còn nói người khác sao?”
Ở đây còn có hai người phụ nữ khác đang ngồi, nghe xong những lời này liền che miệng cười trộm. Xem ra quan hệ của những người này không tốt lắm, trắng trợn chế giễu đồng bọn như vậy?
Người phụ nữ tóc ngắn càng ngày càng tức giận, xông đến chỗ người đàn ông xăm trổ: “Long ca, con nha đầu này rõ ràng đang xem thường anh. Cô ta không muốn bồi anh uống rượu thì anh cứ bắt cô ta uống, xem cô ta có thể cứng đầu đến bao giờ.”
Người được gọi là Long ca kia quả nhiên bị lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn đưa tay kéo Lâm Thanh Thanh quay về mặt về phía mình, cầm ly rượu đã rót đưa đến trước mặt cô: “Ly rượu này cô nhất định phải uống cho tôi, không uống thì đừng trách ông đây.”
Tôi uống?… Cái đồ ma quỷ..
Lâm Thanh Thanh nghiêng đầu tránh ly rượu, thuận tay cầm bình rượu trên bàn, không nói một lời đập vào đầu hắn.
Âm thanh vỡ vang lên, bình rượu đập vào đầu hắn lập tức chia năm xẻ bảy.
Tiếng la hét ầm ĩ nháy mắt bỗng yên lặng, ngay cả Lâm Thanh Thanh cũng ngẩn người. Cô vô thức nhìn hai tay mình, lập tức tỉnh táo lại.
Tại sao lại như vậy? Chuyện cầm bình rượu đập vào đầu người khác trước kia cô cũng không dám nghĩ đến. Thế nhưng cô vừa mới làm, cô cũng không quá do dự, cứ như vậy cầm bình rượu đập vào đầu người khác.
Phút giây yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, đột nhiên có người kêu lên: “Long ca, anh chảy máu!!”
Long ca bị đánh đến choáng váng, đặt mông ngồi trên ghế. Hắn đưa tay sờ chỗ bị bình rượu đập vào, quả nhiên ướt sũng. Hắn đưa tới trước mặt xem, một tay đầy máu.
Long ca ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, ngây ngốc một lúc, đến khi lấy lại tinh thần mới gầm lên một tiếng:” Mẹ mày, đến lão tử cũng dám đánh.”
Đột nhiên hắn đứng dậy, giơ tay định đánh Lâm Thanh Thanh. Lâm Trân Trân không kịp nghĩ nhiều, đang muốn tiến đến cản trở giúp em, không ngờ còn chưa kịp làm thì cánh tay Long ca đã bị một người giữ chặt, ngừng lại giữa không trung.
Lâm Thanh Thanh cảm giác sau lưng có thêm một người. Lồng ngực người kia dán sau lưng cô, ấm áp dễ chịu, lại có một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hoa trà. Anh bỗng nhiên tới gần khiến cô cảm thấy chóng mặt. Cô ngẩng đầu nhìn lại, anh rất cao, che lấp ánh sáng ngoài cửa, cô chỉ có thể nhìn thấy rõ một nửa gương mặt anh.
Cằm lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt anh lạnh băng, nhưng lại giống như đang cười.
Dịch Trạch Duyên vặn cánh tay người đàn ông. Hắn đau nhức, vội quay lưng lại để giảm bớt đau đớn. Dịch Trạch Duyên đá một cước vào lưng hắn. Long ca bị đạp đau, lảo đảo ngã xuống đất, trông cực kỳ chật vật.
Ở đây có nhiều anh em như vậy, Long ca cảm thấy mặt mũi mình bị mất hết, vội vàng bò dậy, đưa mắt nhìn người mới tới: “Mày là thằng nào mà dám đánh tao?”
Dịch Trạch Duyên khởi động cổ tay một chút, sau đó cúi đầu cười gằn một tiếng, hời hợt nói một câu: “Tao là ai? Sợ mày chọc không nổi.”
Người đàn ông này, lúc anh khiêm tốn ôn hòa khiến người khác e ngại, lúc anh phong độ nhẹ nhàng khiến người khác nổi lòng tôn kính, bất kể lúc nào, anh cũng đều nghiêm túc, cho dù lúc mạnh mẽ sắc bén cũng rất nghiêm túc. Nhưng lúc anh nói câu này, Lâm Thanh Thanh cảm thấy trên người anh lộ ra hơi thở đáng sợ, khiến hào quang mạnh mẽ trong cơ thể anh tối sầm lại.
Khiến cho người ta vô thức sợ hãi.
Lâm Thanh Thanh và mọi người ở đây đều cảm thấy loại khí chất này khiến người ta tê hết cả da đầu. Ngay cả tên Long ca kiêu ngạo cũng bị chấn động đến ngẩn người, nửa ngày không nói nổi một câu.
Không khí trở nên ngưng đọng, chỉ có ý cười trên khóe miệng anh vẫn y nguyên như vậy.