Tim đập càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy ngón tay của mình đều đang phát run. Lâm Thanh Thanh vội vàng nhắm mắt lại, không ngừng thuyết phục mình phải tỉnh táo. Cuối cùng, sau khi ngưng lại mấy giây, cà vạt cũng bị cô quấn vòng. Trong lòng rối loạn không thể tưởng nổi, ngón tay cũng không nghe cô sai khiến, giày vò một hồi lâu mới thắt xong cho anh.
Cô lùi lại một bước không dám nhìn anh: “Được rồi.”
Cơ thể Dịch Trạch Duyên đã cứng nhắc đến không ra hình thù gì, nhưng cô cũng không nhìn thấy. Cho đến khi cô lùi lại một bước, anh mới tỉnh mộng, ho nhẹ một tiếng chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh nói với cô: “Cảm ơn.”
Sau đó kéo cửa đi ra.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, thật là kinh khủng, trái tim muốn nhưng lại không có can đảm. Thắt cà vạt cho anh mà đã căng thẳng như vậy, cô làm sao có can đảm bổ nhào vào anh chứ?
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình thật không có dũng khí.
Nhưng nghĩ đến Dịch Trạch Duyên không từ chối đề nghị giúp anh thắt cà vạt của cô, trái tim Lâm Thanh Thanh lại nhảy cẫng lên. Có phải Dịch Trạch Duyên cũng không bài xích cô đến gần đúng không?
Nghĩ đến đây, cô ngã xuống giường, kéo chăn che kín đầu, vui vẻ lăn mấy vòng.
Sau khi Dịch Trạch Duyên rời đi, cả người vẫn như đang chìm trong mộng, cho đến khi đứng trên tầng thượng mới nhận ra mình đi lầm, rõ ràng anh muốn xuống lầu ăn cơm.
Anh cúi đầu nhìn cà vạt cô đeo cho mình, thắt không được đẹp lắm mà còn hơi chặt.
Cô đeo cà vạt giúp anh… hơn nữa còn chủ động… Dịch Trạch Duyên nghĩ đến khi cô tới gần, một cỗ hương thơm ngọt ngào dâng đầy chóp mũi.
Dịch Trạch Duyên nhíu mày, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, anh không thể nghĩ tiếp nữa.
Lâm Thanh Thanh nằm trên giường vui vẻ một lúc mới đi xuống lầu ăn cơm. Dịch Trạch Duyên đã ngồi trên bàn cơm, Lâm Thanh Thanh liền ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng trộm liếc anh, sau đó cô phát hiện cà vạt mình thắt cho Dịch Trạch Duyên dường như hơi chặt, lúc ăn cơm cổ sẽ động một chút, có thể nhận ra anh không hề dễ chịu.
Lâm Thanh Thanh không nhịn được hỏi: “Có phải em thắt cà vạt hơi chặt không?”
Dịch Trạch Duyên đáp: “Không có.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Sau khi cơm nước xong xuôi, thu xếp đồ đạc một chút rồi ba người liền chuẩn bị xuất phát.
Trương Thục Hỉ đứng dưới lầu, nhìn thấy bọn họ đi xuống, rõ ràng không muốn: “Lâu lắm mới trở về một lần, sao không ở thêm mấy ngày?”
Dịch Trạch Duyên lãnh đạm nói: “Về đây để xử lý công việc, xử lý công việc xong đương nhiên phải trở về.”
Có lẽ Dịch Trạch Duyên lạnh nhạt khiến Trương Thục Hỉ cảm thấy tổn thương, nhìn bà hơi mất mát: “Hai người còn trẻ nên bận rộn thì tôi không nói, nhưng có thể để Tiểu Uyên ở đây vài ngày được không? Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa nó về.”
Dịch Trạch Duyên nói: “Ngày đầu tiên Tiểu Uyên về đây đã ngủ cùng mẹ một đêm, mẹ hẳn nên bằng lòng.”
Trương Thục Hỉ nhíu mày: “Tôi là mẹ anh, sao anh có thể dùng những lời này đâm tôi?”
Dịch Trạch Duyên không trả lời. Lâm Thanh Thanh có mấy câu muốn hỏi Trương Thục Hỉ, lúc này liền nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh và Tiểu Uyên đi ra bên ngoài trước chờ em, em có mấy câu muốn hỏi mẹ.”
Ánh mắt Dịch Trạch Duyên lướt qua hai người, cũng không hỏi nhiều, mang Tiểu Uyên rời đi.
Trương Thục Hỉ cũng bảo mấy người giúp việc đi ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn bà và Lâm Thanh Thanh.
“Không còn ai rồi, hỏi đi.”
“Con muốn biết, lúc trước tại sao mẹ muốn đưa Tiểu Uyên đi?”
Ánh mắt Trương Thục Hỉ hơi né tránh, bà nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt nghiêm nghị: “Lúc trước tôi có chỗ hiểu lầm, sợ cô không chăm sóc Tiểu Uyên tốt nên đưa Tiểu Uyên đi.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì mà phải tàn nhẫn đưa con trai đi trong khi con còn đang trong thời gian ở cữ?”
Trương Thục Hỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp, tựa như có hận lại tựa như có hổ thẹn day dứt. Bà đặt tách trà xuống nói: “Liên quan đến chuyện lúc trước cô mất trí nhớ, Trạch Duyên không muốn tôi nhiều lời. Tóm lại, chuyện này đã qua rồi, lúc ấy tôi hiểu lầm và cũng đã nói xin lỗi với cô rồi.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu cuối cùng là vì cái gì mà phải đưa Tiểu Uyên đi trong thời gian cô ở cữ. Xem ra bọn họ cũng không muốn cho cô biết chuyện trước khi mất trí nhớ.
Cũng không phải Lâm Thanh Thanh muốn biết trước khi mất trí nhớ xảy ra chuyện gì. Bà ấy đã nói là hiểu lầm, tạm thời cô tin, dù sao bà cũng là mẹ của Dịch Trạch Duyên, cô cũng không muốn làm anh khó xử.
“Được rồi, con đi đây, mẹ bảo trọng.”
Lâm Thanh Thanh quay người muốn nhanh chóng rời đi, lại nghe thấy Trương Thục Hỉ sau lưng nói một câu: “Hiện giờ tôi không cầu mong gì cả, chỉ hi vọng ba đứa sống tốt.”
Giọng hơi gấp rút còn mang theo vài phần thấp thỏm, có thể nhận ra bà thật lòng thật dạ nói.
Lâm Thanh Thanh không nói gì, chỉ gật đầu với bà.
Trở lại Bắc Thành, Dịch Trạch Duyên đi thẳng đến công ty, Tiểu Uyên cũng bị đưa đến trường học, cuối cùng chỉ có một mình cô về nhà. Lâm Thanh Thanh vừa vào cửa, dì Tuệ cầm một bức thư đưa cho cô. Lâm Thanh Thanh nhận lấy, là công ty MK hồi âm cho cô. Lâm Thanh Thanh tưởng là bản thảo bị từ chối, nhưng mở ra lại là một phong thư viết tay, hơn nữa còn là ông chủ của công ty MK tự tay viết.
Trên thư nói, ông ta rất thích ca khúc Lâm Thanh Thanh viết, chân thành mời cô gia nhập công ty MK. Ông ta tán dương cô một hồi, cuối cùng viết muốn gặp cô nói chuyện.
Công ty MK là một công ty âm nhạc rất lớn, được thành lập bởi tổng giám đốc hiện giờ là Lưu Ổn và đại thần biên soạn nhạc nổi tiếng với đàn nguyệt Tề Kỳ, tiền thân là Studio âm nhạc Khinh Văn.
Sau đó công ty từ từ phát triển, ngày một lớn mạnh, nhưng không biết Tề Kỳ vì nguyên nhân gì mà rời đi, gánh nặng công ty liền rơi trên vai Lưu Ổn. Thiếu đi người biên soạn nhạc Tề Kỳ trợ giúp, sản phẩm âm nhạc của công ty MK cũng thiếu đi một chút hàm xúc, nhưng Lưu Ổn là một người có ánh mắt độc đáo, ký hợp đồng với những ca sĩ rất có tiềm lực, cuối cùng vẫn đưa MK lên đỉnh cao.
Thần tượng Lâm Thanh Thanh sùng bái nhất là Nhiễm Nam cũng ở MK, mà Lưu Ổn, tổng giám đốc MK là người nhận được rất nhiều sự hâm mộ.
Có thể được tổng giám đốc Lưu Ổn của MK tán thưởng, đây chắc chắn là một sự công nhận tuyệt đối dành cho Lâm Thanh Thanh, cô xúc động không thể tin.
Lâm Thanh Thanh nhìn lại bức thư một lần nữa, xác định đây không phải là trò đùa độc ác thì lập tức đi thay quần áo, sau đó lái xe đến MK.
Cô đứng trước bàn lễ tân nói lý do mình đến đây, nhân viên lễ tân gọi điện thoại, sau đó nói tổng giám đốc đang chờ cô trên phòng.
Công ty MK rất lớn. Mặc dù tòa cao ốc chỉ có ba tầng, nhưng lại được xây dựng theo một phong cách riêng. Văn phòng Lưu Ổn ở tầng ba, Lâm Thanh Thanh gõ cửa đi vào, đã thấy ông ta ngồi ở bàn làm việc bận rộn.
Lưu Ổn khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ do chăm sóc quá tốt, lại thêm phong cách ăn mặc trẻ trung thời thượng, cho nên nhìn qua cũng không khác người ba mươi lắm.
Lâm Thanh Thanh đi vào. Cho dù người đã bước vào đây, nhưng cô vẫn có cảm giác không chân thật.
“Chào Lưu Tổng, tôi là Lâm Thanh Thanh Thanh.”
Lưu Ổn ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, ánh mắt lướt qua người cô. Ông ta đứng dậy, cười nói: “Tiểu thư Lâm Thanh Thanh, tôi chờ cô đã lâu.”
“…”
Lời nói này, chẳng lẽ ông ta vẫn luôn chờ cô sao?
Lưu Ổn đưa tay qua. Ông ta không hề kiêu ngạo, thâm chí gương mặt còn khiến người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, khiêm tốn hữu nghị. Nhưng sự khiêm tốn ôn hòa này khác biệt hoàn toàn so với sự che giấu khiêm tốn, khiến người ta buông lỏng.
Lâm Thanh Thanh vội vàng đưa tay ra bắt tay ông ta. Lưu Ổn mời cô ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Lá thư tôi viết cho Lâm Tiểu Thư, hẳn là cô đã xem qua?”
Lâm Thanh Thanh nói: “Đã xem qua.”
“Không biết ý Lâm tiểu thư là gì?”
Lâm Thanh Thanh áy náy cười với ông ta: “Rất xin lỗi Lưu tổng, được ngài khen ngợi tôi thực sự rất vui. Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi chỉ sợ không có cách nào hợp tác cùng quý công ty.”
Nhận được thư viết tay của ông ta, cô vừa vui vẻ vừa kích động, nhưng bởi vì Dịch Trạch Duyên đã xây cho cô một phòng làm việc, cô sự định xuống tay liều một lần. Nhưng bởi vì kính ngưỡng [1] công ty MK, cho nên dù là từ chối, cô cũng vẫn tự mình đến một chuyến.
[1] kính ngưỡng: Kính trọng, ngưỡng mộ
Rõ ràng Lưu Ổn hơi thất vọng, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều về lí do.
Lưu Ổn nói một vài lời tiếc nuối, Lâm Thanh Thanh càng cảm thấy có lỗi.
Đương nhiên Lâm Thanh Thanh không quên mục đích thứ hai khi đến đây. Nhìn thấy thời cơ đã đến, Lâm Thanh Thanh liền hỏi: “Tôi vẫn luôn sùng kính quý công ty, và càng kính ngưỡng hơn đối với Lưu Tổng và đại thần Tề Kỳ.” Sau đó lại nói tiếp: “Đúng rồi, nói đến đại thần Tề Kỳ, Lưu tổng có biết cô ấy đi đâu không?”
Nghe được tên “Tề Kỳ”, dường như lông mày Lưu Tổng nhăn lại một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, sau đó ông ta lập tức cười nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Lâm Thanh Thanh không tiếp tục nhiều lời nữa.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, lưu tổng lên tiếng, đẩy cửa đi vào là một người phụ nữ, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, trên cổ đeo khăn lụa. Khuôn mặt cô ấy tràn ngập hơi thở mạnh mẽ, lại thêm bộ sườn xám mặc trên người, càng lộ ra hương vị gợi cảm của phụ nữ thành thục.
Lâm Thanh Thanh nhìn người đi tới, thiếu chút nữa xúc động phát ngất.
Mặc dù đi đến MK có khả năng sẽ gặp được Nhiễm Nam, nhưng cô không ngờ thật sự gặp được cô ấy.
Nhiễm Nam đi tới, mặt tràn ngập ý cười, ánh mắt lộ ra mấy phần kích động: “Tôi nghe nói tiểu thư Lâm Thanh Thanh đến đây, cho nên mới tới xem thử.” Cô ấy đi đến trước mặt Lâm Thanh Thanh: “Em chính là Lâm tiểu thư đúng không? Chị đã xem qua khúc nhạc của em, chị rất thích. Chị muốn mời em gia nhập nhóm nhạc của chị, không biết em có đồng ý không?”
Lâm Thanh Thanh ngơ ngác nhìn thần tượng. Từng câu từng chữ cô ấy nói cô đều nghe được, nhưng cô không biết nên trả lời như thế nào.
Lưu Ổn đứng bên nói: “Nguyện vọng của cô có lẽ thất bại rồi, vừa rồi Lâm tiểu thư đã từ chối lời mời của tôi.”
“Thật sao?” Sự kích động trong mắt Nhiễm Nam nhạt dần: “Vậy thì thật là tiếc.”
Nhưng cô ấy cũng giống Lưu Ổn, không hỏi nhiều về lý do cô từ chối.
Lâm Thanh Thanh sững sờ một lát, sau đó lấy lại tinh thần. Cô thấp thỏm nhìn Nhiễm Nam, cẩn thận hỏi: “Thật ra, Tiểu Thư Nhiễm Nam, em cũng là fan hâm mộ của chị, chị có thể ký tên cho em không?”
Nhiễm Nam vô cùng hào phóng: “Không vấn đề.”
Lâm Thanh Thanh đưa túi xách qua: “Ký ở đây, ký ở đây là được.”
Cảnh này, Nhiễm Nam đã gặp không ít, lập tức lấy bút ra viết tên của mình lên.
Nhận được chữ ký của Nhiễm Nam, Lâm Thanh Thanh rất thỏa mãn. Mọi chuyện đã nói rõ, Lâm Thanh Thanh tiện thể nói: “Chuyện không có cách nào gia nhập MK, tôi rất tiếc và cũng rất xin lỗi. Nếu như Lưu tổng không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Lưu tổng nói: “Không sao, mời Lâm tiểu thư đi bên này.”
Nhiễm Nam nói: “Để tôi đưa Lâm tiểu thư đi ra ngoài nhé?”
Là thần tượng mà phải đưa cô ra ngoài, Lâm Thanh Thanh rất xúc động: “Như vậy dường như không tốt lắm.”
Trên đường đến đây, Lâm Thanh Thanh có cảm giác không chân thật như đang trên mây. Thật sự, cô chưa từng nghĩ đến đời này lại có vinh hạnh đi chung với thần tượng.
MK rất lớn, dù là hành lang cũng rất rộng rãi. Hai người đi đến một góc hành lang, thấy ở đó một cái bàn. Lúc Lâm Thanh Thanh đi đến thì nhân viên đang xếp bàn, lúc này đã xếp xong. Cô nhìn thấy người mặc váy khí chất thần tiên mười phần, trong tay cầm một lọ nước hoa tạo dáng trên bàn. Dưới ánh đèn plash, người trên bàn không hề luống cuống, tự tin thanh nhã, để lộ ra mị lực của mình.
“Em hẳn là biết Lương Hân nhỉ? Gần đây cô ấy đang là người đại diện của nước hoa Bích Nhi, hiện giờ đang quay quảng cáo, nếu như em thích cô ấy thì có thể đi đến xin chụp ảnh chung.”
Đương nhiên quen biết. Có lẽ Nhiễm Nam không biết Lương Hân là chị kế của cô. Về phần chụp ảnh chung, vẫn là miễn đi.
Tập đoàn Bích Nhi nổi danh trong nước với mỹ phẩm, trong đó có nước hoa. Trước đó, Dịch Trạch Duyên đã nói với cô, tài nguyên của Lương Hân cũng không tốt lắm, nhưng cô ta vẫn có thể nhận làm người đại diện của nước hoa Bích Nhi, xem ra cũng có chút bản lãnh.
“Nhiễm Nam.”
Đột nhiên âm thanh bên cạnh vang lên kéo suy nghĩ của Lâm Thanh Thanh trở lại. Lâm Thanh Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, thấy có mấy người đi đến đây.
Người đi đầu là cô gái tóc ngắn. Cô ta mặc âu phục quần tây đường nét kiểu nữ, thể hiện một người phụ nữ cường nhân già dặn.
Nhiễm Nam nhanh chóng đi đến chào hỏi: “Như Yên, cô đã đến?”
Nhiễm Nam cũng không coi nhẹ Lâm Thanh Thanh, giới thiệu với cô ta: “Người này là Tưởng tổng của tập đoàn Bích Nhi.” Sau đó giới thiệu với Tưởng tổng: “Người này là tiểu thư Lâm Thanh Thanh.”
Thì ra cô ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bích Nhi, Lâm Thanh Thanh lập tức thể hiện sự tôn kính: “Chào Tưởng tổng.”
“Chào cô.”
Tưởng Như Yên ân cần thăm hỏi nhưng bên trong giọng nói cũng mang theo khách khí và xa cách, không bình dị gần gũi như với Nhiễm Nam, nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều.
Nhiễm Nam và Tưởng Như Yên có lẽ là người quen cũ. Hai người gặp mặt liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Lâm Thanh Thanh cũng rất thức thời, đang chuẩn bị tạm biệt rời đi thì có tiếng người nói: “Cơm hộp đến rồi, mau tới đây ăn cơm.”
Nhiễm Nam liền hỏi cô: “Có muốn cùng ăn không?”
Lâm Thanh Thanh vội nói: “Không cần đâu ạ.”
Trong thang máy, mấy người mặc đồng phục khiêng thùng đựng thức ăn đến, Lâm Thanh Thanh liếc mắt cũng nhận ra người đi đầu tiên.
Là chị cô, mấy người đi phía sau cũng chính là nhân viên của tiệm cơm Hòa Bình.
Lâm Thanh Thanh nhanh chóng đi lên: “Sao chị lại đến đây?”
Lâm Trân Trân thấy cô, vẻ mặt nghi hoặc: “Chị đến đưa thức ăn, còn em?”
“Em đến đây vì chuyện bản thảo.”
Lúc này, Nhiễm Nam và Tưởng Như Yên cũng nhìn thấy Lâm Trân Trân, Nhiễm Nam ôn tồn hỏi một câu: “Người này là chị của em?”
Lâm Thanh Thanh thoải mái giới thiệu: “Đây là chị của em, đây là Nhiễm Nam, bên cạnh là Tưởng tổng của tập đoàn Bích Nhi.”
Lâm Trân Trân không theo đuổi thần tượng, nên nhìn thấy Nhiễm Nam cũng không kích động như Lâm Thanh Thanh, chỉ nói vài câu đơn giản với hai người.
Tưởng Như Yên liếc Lâm Trân Trân một hồi rồi nói: “Tôi biết Lâm tiểu thư.”
Nhiễm Nam nghe xong kinh ngạc nói: “Ồ? Xem ra đồ ăn nhà Lâm tiểu thư làm rất ngon, khiến Tưởng tổng cũng bị hấp dẫn.”
Tưởng Như Yên lắc đầu: “Là tôi nhìn thấy hình của Lâm tiểu thư ở trong điện thoại của chồng tôi. Khoảng thời gian trước, chồng tôi lấy cớ đi công tác, nhưng lại bị tôi phát hiện vẫn luôn đứng trước cửa tiệm cơm nào đó. Nếu tôi đoán không sai, tiệm cơm kia hẳn là nhà Lâm tiểu thư kinh doanh đúng không?”
Lời Tưởng Như Yên vừa rơi xuống, mọi người ở đây đều sửng sốt. Lâm Thanh Thanh liếc Tưởng Như Yên, nhớ tới mình từng nhìn thấy Tần Bách Luân đứng bên ngoài tiệm cơm, lại nghe chị nói Tần Bách Luân đã kết hôn, chẳng lẽ Tưởng Như Yên là vợ Tần Bách Luân?
Lời này của cô ta rất có thâm ý, dễ dàng khiến người ta cảm thấy Lâm Trân Trân đang muốn làm người thứ ba.
Nhiễm Nam cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng giảng hòa: “Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó.”
Tưởng Như Yên nói: “Lâm tiểu thư là mối tình đầu của chồng tôi, chuyện này không có gì để hiểu lầm cả.”
“Sau khi lên đại học, tôi và mối tình đầu đã không còn liên lạc nữa, không biết người cô nói đến có phải anh ấy không.”
Toàn bộ quá trình, Lâm Trân Trân đều bình thản như nước. Trước giờ, chị cô chính là một người như vậy. Lâm Thanh Thanh cảm thấy tính cách của chị và mẹ rất giống nhau, nhẫn nhục chịu đựng, dịu dàng hiền lành. Những người như vậy rất dễ thân cận, nhưng cũng rất dễ bị bắt nạt.
Lâm Thanh Thanh sợ chị bị gây khó dễ, liền tỏ vẻ đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Người Tưởng tổng nói có phải tên là Tưởng Bách Luân không? Người này tôi đã từng gặp, không có chuyện gì làm, cả ngày mò mẫm bên ngoài tiệm cơm nhà tôi. Anh ta tới một lần chúng tôi đuổi một lần, nhưng dù đuổi thế nào cũng không đi. Nếu như anh ta là chồng cô, vậy thì Tưởng tổng, cô có thể nói với anh ta, bảo anh ta nếu không có chuyện gì làm cũng đừng chạy loạn đến tiệm cơm nhà chúng tôi, như thế rất ảnh hưởng đến việc làm ăn nhà chúng tôi.”
Khóe miệng Tưởng Như Yên co quắp một chút, thần sắc trên gương mặt cô ta đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt Lâm Thanh Thanh. Lâm Thanh Thanh không hề sợ hãi, thản nhiên đối diện với cô ta.
“Ôi chao, mấy người này làm gì vậy, mang cơm thiu đến thì người ta ăn thế nào?”
Đột nhiên, âm thanh vang lên phá vỡ không khí ngưng đọng. Bọn họ quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, liền thấy Lương Hân cau mày, vẻ mặt ghét bỏ đẩy đồ ăn ra: “Đem đồ ôi thiu này đi, các người làm ăn đúng là không tử tế.”
Lâm Trân Trân cũng không giận, bình tĩnh giải thích: “Tất cả nguyên liệu trong tiệm chúng tôi đều được mua mới, sẽ không mang thức ăn ôi thiu đi giao, mọi người cứ yên tâm.”
Lương Hân không chịu buông tha: “Dù sao tôi cũng ngửi thấy mùi thiu, những thức ăn này chúng tôi không cần. Chúng tôi đặt lại tiệm khác, cô trả lại tiền cho tôi.”
Ở đây nhiều nhân viên như vậy, nhưng dù trời lạnh chị vẫn ra ngoài đưa thức ăn, phải trả lại, chị sẽ lỗ rất nhiều.
Lâm Thanh Thanh đi qua, bưng đồ ăn lên ngửi, không thấy có mùi vị cô ta nói tới, cô liền biết là Lương Hân cố ý.
Sự xấu xa của Lương Hân đang dần dần chạm tới giới hạn cuối cùng của cô. Lâm Thanh Thanh nghĩ, không hiểu sao trước kia mình lại kết giao bạn bè với một người lòng lang dạ sói như thế này.
“Cô nói đồ ăn này đã hỏng, nhưng tôi lại không ngửi thấy mùi khó chịu nào. Mang đồ ăn hết hạn đi cũng không phải chuyện nhỏ, không chừng còn liên quan đến tính mạng. Như vậy đi, tôi báo cảnh sát giúp cô, để cảnh sát đưa đồ ăn này đi giám định, nếu như có vấn đề thật thì chúng tôi sẽ không thiếu tiền bồi thường cho cô, cô cảm thấy được không?”
Lương Hân lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, không nói gì.
Lâm Thanh Thanh nói tiếp: “Nhưng nếu kiểm tra mà không có vấn đề gì, đến lúc đó không tránh khỏi việc thông tin của Lương tiểu thư sẽ bị ghi lại, dù sao cô cũng là người duy nhất nghi ngờ đồ ăn có vấn đề, nói không chừng còn bị lập hồ sơ trong cục cảnh sát. Một nhân vật của công chúng vì chuyện này mà ầm ĩ đến cả cục cảnh sát, đối với Lương tiểu thư mà nói cũng không phải chuyện tốt.”
Lương Hân biến sắc, gượng cười nói: “Chẳng qua chỉ là chuyện rất nhỏ, động một chút lại gọi cảnh sát thì quá nhạy cảm.”
Lâm Thanh Thanh bình tĩnh lắc đầu: “Không không không, vấn đề an toàn thực phẩm, sao có thể là chuyện nhỏ được?”
Nhiễm Nam cũng nói: “Đều là người quen cả, không nghiêm trọng như vậy, cũng không cần báo cảnh sát làm mất thời gian của họ. Bình thường Lương Hân có tính hay bắt bẻ, hai người đừng chấp nhặt với cô ấy.” Nói xong, sắc mặt Nhiễm Nam lạnh lùng, nói với Lương Hân: “Còn không mau xin lỗi? Muốn đợi đến khi gọi cảnh sát đến làm trò cười sao?”
Lương Hân nghe xong liền thấy khó chịu. Hiện giờ cô ta là người phát ngôn của nước hoa Bích Nhi, còn là minh tinh, muốn cô ta xin lỗi chị em Lâm Thanh Thanh? Cô ta nghĩ đến lần trước còn bị Lâm Thanh Thanh cầm rẻ lau ném vào mặt, chuyện vô cùng nhục nhã này còn chưa tính sổ đâu.
“Nếu không xin lỗi, vậy chuyện của cô chúng tôi mặc kệ, đến lúc đó cô ở trong cục cảnh sát, ảnh hưởng đến hình tượng người phát ngôn, cô có gánh chịu được khoản bồi thường không?”
Đột nhiên Lương Hân nhớ đến, hiện giờ cô ta đang là người phát ngôn của nước hoa Bích Nhi, hình tượng người phát ngôn cần phải thanh thuần tao nhã, nếu thực sự gây ra chuyện lớn thì đối với cô ta cũng không hề tốt.
Lương Hân nhìn thoáng qua hai chị em Lâm Thanh Thanh, không hề cam lòng. Điều càng làm cho cô ta không phục chính là, Nhiễm Nam là sếp của cô ta, nhưng lại giúp đỡ người khác.
Nhưng mà đến Hàn Tín [2] còn có thể chịu nhục. Còn nhiều thời gian, cô ta cũng không vội.
[2]: Chỗ này tác giả nhắc đến chuyện Hàn Tín chịu nhục chui háng để sau này làm nên chuyện lớn
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Hân giả bộ hữu nghị cười cười, ngữ khí không mặn không nhạt nói một câu: “Thật sự xin lỗi, mấy ngày nay tôi bị ốm, có lẽ là do mũi có vấn đề.”
Lâm Trân Trân lười so đo với cô ta, chào hỏi với Nhiễm Nam, viết xong sổ sách liền kéo Lâm Thanh Thanh rời đi.
“Sao chị lại đến đây đưa cơm?” Bình thường chị đã trông nom tiệm cơm, sao nhiệm vụ đưa cơm lại rơi đến tay chị.
“Đây là đơn lớn. Người đặt hàng đặt một lần nhiều như vậy, còn ghi chú là muốn bà chủ mang đến, nên chị đi giao.”
Thì ra là thế. Lâm Thanh Thanh không thể không nghi ngờ có người cố tình, là Tưởng Như Yên hay Lương Hân? Hay là hai người họ liên hợp với nhau khiến chị khó xử? Nếu như không phải vừa vặn gặp cô ở đây, với tính cách của chị, không chừng sẽ bị một phen nhục nhã, sau đó âm thầm chịu đựng.
Lâm Trân Trân vỗ vai cô nói: “Được rồi, so đo có gì tốt chứ, hiện giờ cái gì chị cũng không cần, chỉ cần em sống tốt, mỗi ngày vui vẻ là được rồi.”
Nghe vậy, nội tâm Lâm Thanh Thanh không khỏi chua xót. Khi còn nhỏ, mẹ cũng thường xuyên nói như vậy, cái gì bà cũng không cần, chỉ cần hai chị em sống trong sạch, hạnh phúc cả một đời.
Bây giờ, không có mẹ ở đây, lời giống như vậy nhưng lại từ trong miệng chị nói ra.
“Chị đừng như vậy. Chị cũng có cuộc sống riêng của mình, chị không thể đem tất cả hạnh phúc của mình đặt trên người em, chị phải theo đuổi những điều chị muốn.”
Lâm Trân Trân hoảng hốt, nhưng lại lập tức lắc đầu: “Chị chỉ cần yên bình sống hết đời là được rồi.”
Nhất thời, Lâm Thanh Thanh không biết phải khuyên chị như thế nào, chị và mẹ, hai người nhìn qua thì mềm yếu, nhưng nội tâm lại rất quật cường.
Sau khi chia tay với chị, Lâm Thanh Thanh đi thẳng về nhà, không ngờ Dịch Trạch Duyên cũng ở trong nhà.
Dịch Trạch Duyên đang ngồi trong phòng khách, tay anh bưng một tách trà, một bên thưởng thức, một bên chỉnh sửa văn kiện xếp trên bàn trà. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cười với cô: “Mau tới đây, có cái này cho em.”
Lâm Thanh Thanh đi đến ngồi xuống đối diện anh. Anh đem văn kiện và một chiếc chìa khóa đẩy về phía cô: “Kính ở phòng làm việc đã sửa xong, đây là giấy đăng ký phòng làm việc và chìa khóa, thẻ này là tài chính cho em khởi nghiệp, trong đó có năm trăm vạn, nếu như không đủ anh lại đưa thêm.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Từ Kỳ Châu trở về, anh không nghỉ ngơi mà đi công ty, hóa ra là bận rộn giúp cô chuyện phòng làm việc sao? Đột nhiên, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không hề có năng lực tự gánh vác, mà Dịch Trạch Duyên chính là người chăm sóc chuyên nghiệp, làm xong đồ ăn đưa đến miệng cho cô.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu, vô cùng hổ thẹn với anh. Dịch Trạch Duyên quan tâm cô nhiều như thế, vậy mà cô lại có những ý nghĩ đáng xấu hổ với anh.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh như thế nào?”
“…”
“Sẽ không phải muốn mời anh ăn cơm tiếp chứ?”
Lâm Thanh Thanh nghĩ: “Nếu không chính em làm nhé? Em biết nấu cơm, vừa hay có thể cho dì nghỉ ngơi một ngày.”
“Em chắc chắn chứ?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Anh cho cô một phòng làm việc, cô lại không biết nên báo đáp anh như thế nào, vậy thì cứ nấu một bữa cơm cho anh ăn đi.
Trong nhà không có thức ăn thừa, Lâm Thanh Thanh dự định đi siêu thị gần nhà mua một chút. Cô thay quần áo rồi đi xuống, Dịch Trạch Duyên đang uống cà phê trong phòng khách, thấy cô xuống liền nói: “Đi thôi.”
Lâm Thanh Thanh kinh ngạc nói: “Anh cũng muốn đi?”
“Ừ.” Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói.
Hai người cùng đi đến siêu thị gần nhà. Dịch Trạch Duyên kéo xe đẩy nhỏ. Cùng đi siêu thị với Dịch Trạch Duyên khiến Lâm Thanh Thanh cảm thấy khó tin, không hiểu sao lại có cảm giác không chân thật.
Một người đàn ông xa vời như thế, khó chạm vào như thế, anh mặc Âu phục đi giày da đứng trong siêu thị khiến người ta có cảm giác không hợp. Nhưng anh vẫn ung dung đẩy xe đẩy, xung quanh người như được dát lên một tầng hiện thực, đồ vật bụi bặm làm anh chân thực hơn.
Không hiểu vì sao anh lại muốn cùng cô đi mua đồ ăn, công việc của công ty hẳn là rất bận rộn mới đúng?
Thế nhưng cùng Dịch Trạch Duyên đi trong siêu thị, Lâm Thanh Thanh cảm thấy cảm giác này rất tốt đẹp.
Cô không biết Dịch Trạch Duyên thích ăn gì, liền hỏi anh: “Anh có thích ăn món nào không?”
Dịch Trạch Duyên nói: “Đối với chuyện ăn uống anh cũng không quá khắt khe, cũng không có món nào đặc biệt thích, em làm cái gì anh liền ăn cái đó.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Dịch Trạch Duyên cao hơn cô rất nhiều. Lúc này, anh hơi cúi đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô có cảm giác dường như anh đang cười với mình.
Lâm Thanh Thanh hơi nóng, vội vàng quay đầu đi.
Mua xong đồ ăn, Dịch Trạch Duyên lại đẩy xe đẩy nhỏ đến khu đồ ăn vặt, cầm một túi khoai tây chiên, một túi hạt dưa và mấy hộp sữa chua. Lâm Thanh Thanh liền hỏi: “Cái này là mua cho Tiểu uyên sao?”
“Trước khi Tiểu Uyên thay răng, đối với đồ ăn vặt của con anh đều có quy định nghiêm ngặt.” Dịch Trạch Duyên hờ hững nói, lại cầm thêm một túi sô cô la ném vào: “Là mua cho em.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh đúng là có thói quen ăn vặt.
Lúc này, hai người đứng bên cạnh kệ hàng, có mấy người nhân viên trèo lên thang đưa đồ lên kệ hàng hóa. Trong lúc Lâm Thanh Thanh đang ngây người, hàng hóa trong tay dì nhân viên cầm không chắc rơi xuống. Mắt thấy sắp đập vào đầu Lâm Thanh Thanh, Dịch Trạch Duyên nhanh tay lẹ mắt, cánh tay vội vàng kéo cô. Lâm Thanh Thanh không chuẩn bị trước đâm sầm vào người anh.
Cơ thể của anh rất rắn chắc, rất đàn hồi. Khi cô đụng vào người anh, một mùi hương thơm nhát xông lên mũi. Lâm Thanh Thanh cảm thấy hô hấp ngưng lại, vô thức ngẩng đầu, liền thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người rất hần, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, còn có tiếng nỉ non khẽ dường như bật ra từ miệng anh.
Anh đang gọi cô.
Không xác định, cực kỳ thân mật gọi cô: “Thanh Thanh…”
Ở khoảng cách này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu anh đang nhẹ nhàng lên xuống, rất gợi cảm.
Đèn trong siêu thị rất sáng, dường như có một vầng sáng đang bao phủ trên mặt anh, phác họa gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong trên mặt anh thật sự rất đẹp.
Trước đó, Lâm Thanh Thanh vẫn luôn muốn bổ nhào vào ngực anh, ôm anh. Nhưng không ngờ nguyện vọng này đến nhanh như vậy, khiến cô không kịp chuẩn bị.
Quả nhiên ngực anh không làm cô thất vọng, rắn chắc ấm áp, như có ma lực khiến người ta tham luyến.
Làm sao bây giờ, cô không muốn buông ra.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt của anh trở nên thâm trầm, mang theo hỏi thăm, không xác đinh hỏi cô: “Thanh Thanh?”
Anh đang hoài nghi vì sao cô còn không buông anh ra sao?
Mùi hương trên người anh vô cùng dễ chịu, đường cong trên mặt anh đẹp như thế, anh thực sự có mị lực.
Ngực của anh thoải mái dễ chịu lại ấm áp, cô thật đáng xấu hổ, không muốn buông ra nhanh như vậy.
Da mặt mày thật dày Lâm Thanh Thanh à, trong lòng cô thầm mắng mình.
Nhưng đối với ánh mắt thâm trầm và hỏi thăm của anh, cô không có cách nào nói ra suy nghĩ thực của mình, không có cách nào nói cho anh biết, Dịch Trạch Duyên, em muốn tham lam trú trong ngực anh, em muốn anh ôm em. Cô cảm thấy mình rất vô liêm sỉ.
Cô nhất định phải tìm cho mình một lý do để có thể ỷ lại trong ngực anh.
Cho nên cô nói với anh: “Hình như em bị trật eo.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Sau thời gian ngắn ngủi nghi hoặc, Dịch Trạch Duyên lấy điện thoại ra: “Anh gọi xe cứu thương.”
Lâm Thanh Thanh: “Hả?”
Cô vội vàng ngăn anh: “Không nghiêm trọng đến mức ấy, chỉ cần xoa bóp một chút là được rồi.” Lâm Thanh Thanh trở tay làm bộ muốn xoa eo mình, nhưng vừa nhấc tay lên, cô liền cố ý làm biểu cảm nhe răng trợn mắt: “Xem ra em không xoa được, anh giúp em được không?” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Anh có thể xoa giúp em không?”
Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại vô sỉ đến mức này.