Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 34: Là bà mù hay tôi mù?



Tự nhiên Phương Minh Tuệ hỏi tới Tống Bảo Nghi, khiến Tống Đại Long và Chu Lôi ngẩn người.

Chu Lôi nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Bảo Nghi đang luyện đàn ở trên. Con gái nhà nào cũng sẽ có chút ngượng ngùng mà.”

Dứt lời bà quay sang nói với người làm, “Cô đi gọi tiểu thư.”

Phương Minh Tuệ cười nói: “Nếu Bảo Nghi đang luyện đàn thì đừng quấy rầy nó.”

Phương Minh Tuệ vừa đảo mắt đã nhìn thấy kệ sách trong phòng khách, “Những cuốn sách đó là những cuốn Bảo Nghi hay xem à?”

“Ừm.” Chu Lôi gật đầu, mặt đầy tự hào, “Đứa nhỏ này bình thường thích nhất là đọc sách.”

Phương Minh Tuệ đi đến trước kệ sách, thấy trên đó toàn bộ đều là kiệt tác thế giới.

Còn có một cuốn văn tự Ai Cập cổ.

Phương Minh Tuệ mở cuốn đó ra, hiếu kỳ hỏi: “Bảo Nghi có hứng thú với văn hóa Ai Cập cổ?”

Chu Lôi đi tới, “Đúng vậy, bình thường nó rất thích xem cuốn này.”

Thực ra đây là cuốn sách lậu.

Tống Bảo Nghi hoàn toàn không biết chữ Ai Cập cổ, đặt trên kệ sách chẳng qua là vì thêm chút mặt mũi.

Phương Minh Tuệ nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.

Văn hóa Ai Cập cổ rất thần bí.

Ngàn năm nay không biết đã làm bao nhiêu học giả mê mẩn, nhưng không ai có thể hiểu thấu được điều thần bí trong đó, không ngờ một cô gái trẻ tuổi như Tống Bảo Nghi lại có thể hiểu được chữ Ai Cập cổ đại.

Đúng là quá giỏi!

Phương Minh Tuệ càng thêm tán thưởng Tống Bảo Nghi, hận không thể khiến cô và Úc Đình Chi kết hôn ngay lập tức.

Tiếc là Tống Bảo Nghi vẫn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ có thể đính hôn trước.

“Tương lai nhất định Tống Bảo Nghi sẽ làm nên chuyện lớn!” Phương Minh Tuệ cảm thán.

Chu Lôi vẫn cười mỉm, nhưng trong lòng đã mắng Phương Minh Tuệ mấy trăm lần.

Nếu đã biết sau này Tống Bảo Nghi sẽ làm nên việc lớn, vậy mà nhà họ vẫn còn mặt mũi đến nhà đòi đính hôn.

Úc Đình Chi cũng không soi gương nhìn lại bản thân xem là cái thứ gì!

Đúng là buồn nôn.

“Vậy thì mượn lời may mắn của bà nhé.” Chu Lôi chỉ cười ngoài mặt, “Mong là về sau đứa bé này có thể làm nên việc lớn.”

Vào lúc này, người làm bưng dĩa trái cây đã cắt lên.

Chu Lôi nói: “Đem một phần lên cho đại tiểu thư đi.”

“Vâng.”

Phương Minh Tuệ đang có chuyện vui nên không hề chú ý đến vừa rồi lúc Chu Lôi nhắc tới Tống Bảo Nghi thì gọi là tiểu thư, nhưng lúc này lại đổi thành đại tiểu thư.

Giữa phòng sách, Úc lão gia tử, Tống Đại Long và Úc Chí Hoành đang bàn chuyện đính hôn.

Trên căn bản chỉ có Úc lão gia tử và Úc Chí Hoành nói, Tống Đại Long không phát biểu ý kiến, chỉ cười nói: “Được được được! Cứ theo lời lão gia tử mà làm, tôi không có ý kiến.”

Úc lão gia tử nhìn Tống Đại Long, trong lòng vô cùng cảm động.

Tống Bảo Nghi danh tiếng tốt lan xa, đổi thành ba mẹ nhà khác, chắc chắn sẽ đưa ra một đống ý kiến về tiệc đính hôn, nhưng Tống Đại Long nửa ý kiến cũng không cho.

Chính vào lúc này, Phương Minh Tuệ như nghĩ đến cái gì, nói: “À, đây là hai bộ lễ phục tôi đặt may ở nước ngoài, hay là kêu Bảo Nghi xuống mặc thử?”

Nói rồi người làm cầm hai bộ lễ phục tới.

Chu Lôi cười nói: “Thợ may làm theo số đo cả mà, sao mà sai được chứ? Không cần thử.”

Một tuần trước, nhà họ Úc cho người đến xin số đo của Tống Bảo Nghi, số đo mà lúc đó Chu Lôi đưa là của Tống Họa.

Giờ mà kêu Tống Bảo Nghi thử đồ, há chẳng phải sẽ rách sao?

“Không còn sớm nữa.” Úc lão gia tử từ trên sô pha đứng dậy, “Đại Long, chúng tôi về trước đây.”

“Lão gia tử, tôi tiễn ngài.” Tống Đại Long lập tức đứng dậy tiễn người nhà họ Úc.

Chu Lôi đi theo sau Tống Đại Long.

Sau khi quay lại phòng khách, nhìn thấy lễ vật đính hôn mà nhà họ Úc mang qua, hai mắt Chu Lôi tóe lửa, “Nói chứ nhà họ Úc ra tay hào phóng quá nhỉ! Viên kim cương này là hàng sưu tầm đứng chứ? Còn có chiếc đồng hồ này, là kiểu mới nhất của HR, toàn thế giới chỉ có ba cái! Còn có cái vòng tay này chẳng phải là Collector’s Edition sao, ngay cả Vân thái thái cũng không mua được đó!”

Vừa nghĩ đến những vật xa xỉ phẩm này phải đưa hết cho Tống Họa, Chu Lôi vô cùng đau lòng.

Một đứa nhà quê sao xứng được với những thứ cao cấp này?

Xứng với những thứ này chỉ có Tống Bảo Nghi!

Nghĩ đến đây, Chu Lôi liền gọi quản gia.

“Bà chủ, bà gọi tôi.”

Chu Lôi gật đầu, nói: “Bà có quen ai làm hàng nhái không?”

Lúc đầu quản gia hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu, “Tôi có một người đồng hương làm cái đó.”

“Bà ta ở đâu.”

“Cũng ở thành phố Giang.”

Chu Lôi cười nói: “Vừa khéo. Bà bảo bà ta đem hàng nhái của những thứ này qua đây, giá cả có thể thương lượng.”

Quản gia hiểu ý của Chu Lôi ngay lập tức.

“Vâng thưa bà chủ, tôi liên hệ ngay.”

Tống Đại Long cau mày nhìn Chu Lôi, “Bà làm vậy, lỡ nó phát hiện thì phải làm sao?”

Loại chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh tiếng.

Trong mắt Chu Lôi đầy vẻ khinh thường, “Chỉ dựa vào nó? Nó thấy việc đời bao giờ chưa?”

Nếu chưa thì sao có thể phân biệt được thật giả!

Tống Đại Long nghĩ tới thấy cũng đúng, nên không nói thêm gì.

Những thứ này mà đưa cho Tống Họa thì đúng là phí của trời.

– —

Nhà họ Úc.

Úc lão gia tử đi lên lầu đến phòng của Úc Đình Chi.

Vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Úc Đình Chi đang ngồi trước máy tính.

Những trò chơi trên internet mà những người trẻ tuổi bây giờ thích chơi ông xem không hiểu, chỉ thấy trên màn hình đều là tiếng anh.

“Đình Chi à!”

Úc Đình Chi quay đầu sang, “Ông nội.”

“Đình Chi, ông với ba mẹ con vừa đi một chuyến sang nhà họ Tống. Con yên tâm, tiệc đính hôn sẽ tiếp tục tiến hành.”

Úc lão gia tử nói tới đây thì hơi ngừng, “Tống tiểu thư không phải là loại người như con đã nghĩ đâu.”

Úc Đình Chi không nói.

Úc lão gia tử móc ra một cái thẻ đen, “Cái này là tấm lòng của ông, con cầm lấy. Sau này còn nhiều chỗ phải dùng tiền, sống cùng Tống tiểu thư, đừng lo về vấn đề tiền bạc! Không phải ông nổ chứ tiền của ông dù có thêm mười đứa phá của nữa cũng bại không hết!”

“Con cứ phá mạnh tay đi, những chuyện khác đều không cần lo.”

Bộ dạng của Úc lão gia tử bây giờ y như nhà giàu mới nổi.

“Ông nội, tiền ông giữ lại đi, con không thiếu.” Úc Đình Chi đẩy thẻ về.

Úc lão gia tử cau mày không vui nói: “Thằng bé này, cầm lấy! Không lấy ông sẽ tức giận đó.”

“Ông cảnh cáo con, ông bị bệnh tim đó nha! Con mà không nhận, ông phát bệnh cho con xem!”

Giờ phút này trông Úc lão gia tử cực kỳ giống cụ ông ăn vạ khó chơi.

Mặt của Úc Đình Chi đầy vẻ bất lực, anh chỉ có thể để mặc cho ông nhét thẻ vào túi anh.

Thấy Úc Đình Chi không cự tuyệt nữa, Úc lão gia tử mới hài lòng chắp tay sau lưng rời khỏi phòng.

Ngày thứ hai.

Chu Lôi bảo người gọi Tống Họa xuống lầu.

Thấy Tống Họa xuống, Chu Lôi nở nụ cười giả tạo, chỉ vào những xa xỉ phẩm bày trên bàn, “Mai là tới ngày mày đính hôn mới lão tam nhà họ Úc rồi, mấy thứ này là sính lễ nhà họ đưa qua cho mày đó. Còn có hai bộ dạ phục mặc trong tiệc, mày thử xem có vừa không.”

Nếu không phải sợ nhà họ Úc nhìn ra, thì ngay cả hai bộ lễ phục đó bà cũng muốn đổi luôn.

Gà máy cũng muốn biến thành phượng hoàng?

Tống Họa đi đến trước bàn, thuận tay cầm chiếc đồng hồ lên, “Đồng hồ đeo tay của HR, giá cả liên thành, giá trị sưu tầm cực cao. Túi da cá sấu Chanel của Collector’s Edition, nhẫn kim cương trứng bồ câu sưu tầm…”

Ngữ điệu của Tống Họa bình đạm, ngay cả biểu tình cũng nhàn nhạt, nhưng Chu Lôi lại cau chặt mày.

Sao nó lại nhận ra được những thứ xa xỉ phẩm này?

Không chờ Chu Lôi phản ứng lại, Tống Họa lại quăng ra thêm một câu, trực tiếp khiến cả người Chu Lôi toát mồ hôi lạnh.

“Thay xà đổi cột.” Tống Họa hơi ngừng, “Vậy cho nên, bà cảm thấy là bà mù, hay tôi mù?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.