Ông cụ ngay lập tức đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn ra cửa. Một người đàn ông sải bước đi vào, mặc bộ tây trang tối màu cao cấp, ngũ quan như điêu khắc, đẹp trai vô song, khí chất không ôn hòa như Lạc Gia Thần, nhưng lại có khí chất hào quang khiến người ta không thể không chú ý tới.
Mặc Đình Thâm mở miệng nói: “Lạc lão gia phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”
Ông cụ lập tức đi về phía trước nói: “Đình Thâm, đến lão viện cũng mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Mặc Đình Thâm ngồi vào chỗ bên cạnh ông cụ. Mọi người bàn tán rất nhiều: “Đây là con trai của gia đình nào? Khiến ông cụ xem trọng như vậy, phải đích thân đứng dậy chào đón.” Một lão tổng nói.
“Đây là Mặc Đình Thâm người nhà họ Mặc ở Đế Đô, là đứa cháu trai mà lão Mặc gia yêu quý nhất. Nghe nói sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Mặc. “
“ Mặc gia Đế Đô? Là gia tộc Mặc gia trăm năm có tiếng của hào môn? Chẳng trách Lạc lão gia lại xem trọng như vậy.” một lão tổng khác nói.
“Nhìn dáng vẻ này của ông cụ, là muốn cùng Mặc gia liên hôn đi. Ông nhìn Lạc Gia Hân, nhìn cũng cảm thấy rất hợp.”
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Lạc Gia Hân lại đang ngồi bên cạnh, nhìn thẳng vào Mặc Đình Thâm, cô ta chưa từng thấy một người đàn ông cao quý như vậy, hôm nay cô ta nhất định phải làm quen với anh!
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lạc Thiên Ngưng còn chưa xuất hiện, lão nhân gia cau mày, có phần bất mãn. Trên lầu, Lạc Thiên Ngưng uể oải ngồi dậy, nhìn thời gian, tiệc sinh nhật đã trôi qua một nửa, cô nhìn ly nước chanh trên bàn, hôm nay cô uống ly nước này, nhớ tới người làm tối nay lại đem cơm lên cho cô, cô vẫn còn đang cảm thấy kì lạ, người hầu của nhà họ Lạc khi nào lại đối xử tốt với cô như vậy? Nhất định là Lạc Gia Tuyết bỏ thuốc vào nước, nếu không làm sao cô có thể ngủ lâu như vậy? Lạc Thiên Ngưng đến giờ vẫn còn mê man muốn ngủ.
Nhưng ông nội khó khăn lắm mới đồng ý để cô tham dự tiệc mừng thọ, nếu cô không xuất hiện, ông nội sẽ không bao giờ cho cô cơ hội nữa!
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy mở cửa, ai ngờ cửa đã bị khóa! Lạc Gia Tuyết!
Lạc Thiên Ngưng mở cửa sổ, mấy anh chị em Lạc Gia Tuyết đều ở tầng 3. Chỉ có cô không được sủng ái nên ở trong căn phòng nhỏ trên tầng 2. Mặc dù cô không có tí sức lực nào, nhưng từ cửa sổ tầng 2 nhảy ra cũng không vấn đề gì. Lạc Thiên Ngưng xé tấm trải giường ra và xoắn chúng thành một sợi, buộc vào chân giường trong phòng, ném tấm trải giường ra ngoài cửa sổ rồi nắm chắc leo từng chút một xuống.
Cô đang mặc một chiếc váy dạ hội, tác dụng của thuốc ngủ cũng không hoàn toàn mất hiệu lực, treo ở cửa sổ lung lay sắp ngã, Lạc Thiên Ngưng khóc không ra nước mắt. Khi cô là Rose, cô leo từ tầng 5 xuống cũng không vấn đề gì, cho cô một sợi dây thừng cô cũng có thể vượt nóc băng tường, bây giờ chỉ có thể giống như một tên trộm, vụng về mà leo. Đang nghĩ như vậy, Lạc Thiên Ngưng trượt chân, không nắm chặt ga giường trong tay, đột nhiên ngã xuống. Cô lập tức lấy tay che mặt, chỉ cầu xin bản thân đừng ngã sấp mặt. Cơn đau bất ngờ không ập đến, Lạc Thiên Ngưng vững vàng rơi vào vòng tay mềm mại. Cô mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mặt: Chết tiệt! Đẹp trai quá!
Từ nhỏ cô đã tiếp xúc với không ít nam nhân, đẹp trai nhất cũng là Tiêu Văn Uyên, nhưng người đàn ông này quá đẹp trai!
Mặc Đình Thâm vốn dĩ đi ra ngoài hút một điếu thuốc cho khuây khỏa, anh xoay người đi về phía sau biệt thự, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa sổ, nhìn thấy một mảnh ga trải giường bị rơi xuống, sau đó là một cô gái mặc lễ phục màu đen từ cửa sổ chui ra, vừa bò vừa nghĩ. Anh nhìn thấy cô đi chân trần, dẫm lên một chỗ không có vách ngăn, thấy cô sắp ngã xuống, anh liền đưa tay bế cô.
Cô gái hơi mập nhưng nằm trong tay anh rất mềm mại, cảm giác rất tốt. Anh nhìn cô gái nhỏ che mặt trong lòng, lại từ từ xòe ngón tay ra dè dặt nhìn qua kẽ tay, dường như tỉnh lại bản thân không bị ngã xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, rất đáng yêu.
Mặc Đình Thâm buồn cười nhìn nói: “Vị tiểu thư này, cô định ở trong lòng của tôi bao lâu?”
Lạc Thiên Ngưng vội vàng bước xuống, vì cô không mang giày, không chú ý giẫm lên đá, khiến chân bị đau. “aaa” ngã về phía trước, trực tiếp đè lên Mặc Đình Thâm ngã xuống bãi cỏ.
Mặc Đình Thâm: “…”
Lạc Thiên Ngưng vội vàng đứng dậy, cúi đầu xuống nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi quá nặng, đè đau anh rồi? xin lỗi! Tôi không phải cố ý đâu! Tôi giẫm phải hòn đá… vì giày của tôi không thấy đâu nữa.”
Mặc Đình Thâm hỏi” Tôi có nên gọi bảo vệ ngay bây giờ không? Dù sao cô cũng là trèo từ cửa sổ xuống?”
“Không cần, không cần, tôi là người của Lạc gia, do cửa bị khóa nên tôi mới phải như vậy!” Lạc Thiên Ngưng vội vàng giải thích.
Mặc Đình Thâm nhìn cô hoảng hốt giải thích, lại không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nói: “ Tôi xin cô đó, cô định cứ thế cúi đầu nói chuyện với tôi?”
Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, tóc có chút rối, gấp đến nỗi mặt đỏ mặt, cô hỏi: “Cảm ơn anh đã không để tôi ngã trên mặt đất, xin hỏi anh tên gì?”
Nhìn rõ mặt của cô gái, là cô gái hôm đó soi gương ở cửa xe anh.
Mặc Đình Thâm cười một cái, vậy mà lại có duyên như vậy.
“ Mặc Đình Thâm, Mặc trong từ mực nước.” Mặc Đình Thâm nói.
“ Cảm ơn Mặc tiên sinh, tôi tên Lạc Thiên Ngưng, người con thứ ba của Lạc gia.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm nhìn mắt của cô gái không một chút kinh ngạc nào khi nghe đến họ Mặc, dường như hoàn toàn chưa bao giờ nghe đến Mặc gia, chỉ nề nếp giới thiệu bản thân. Anh có chút suy nghĩ nói: “Tam tiểu thư Lạc gia? Lạc Thiên Ngưng.”