Nhớ đến đêm qua, Lạc Thiên Ngưng mơ nhiều giấc mơ linh tinh, lúc thì mơ thấy đang uống rượu với đám người Đàm Dương, lúc thì mơ thấy Tiêu Văn Uyên đến đón cô. Lúc thì lại mơ thấy Lục Vi nổ sung bắn chết Mike.
Mike của cô, A Nặc của cô, đều chết rồi, Lạc Thiên Ngưng chỉ cần nghĩ đến những thứ này. Trong lòng đau đớn không thở nổi.
Taxi đến Lạc gia, Lạc Thiên Ngưng và Hách Ngư xuống xe. Lạc Thiên Ngưng bảo Hách Ngư quay về nghỉ ngơi, tự mình trở về phòng.
Vào biệt thự, Lạc Thiên không ở nhà, Diêu Thục Phân cũng không ở, không biết đi làm gì rồi, Lạc Gia Tuyết ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lật xem tạp chí thời trang, Lạc Gia Thần cũng ở đó, ngồi ở bên khác ghế sofa, gõ máy tính.
Nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng trở về, Lạc Gia Tuyết kỳ quái hỏi: “Ây, còn biết trở về? Tối hôm đi nơi nào phóng đãng rồi?”
Lạc Thiên Ngưng không có thời gian quan tâm cô ta. Cô chỉ muốn đi tắm và thay quần áo sạch sẽ, trên người cô sắp bốc mùi rồi.
Cô bỏ qua Lạc Gia Tuyết, quay người đi lên lầu, Lạc Gia Tuyết không vui, hét lên: “Đứng lại! Tôi đang nói chuyện với chị! Chị có giáo dưỡng hay không?”
Lạc Thiên Ngưng quay đầu nhìn cô ta, cười nói: “Giáo dưỡng của tôi chỉ dành cho người, chó điên cắn người thì cần giáo dưỡng gì?”
Lạc Gia Tuyết tức giận cầm cuốn tạp chí ném về phía Lạc Thiên Ngưng, mắng: “Chị chửi ai là chó điên?”
“Ai tiếp lời thì chính là người đó.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Lạc Gia Tuyết liền nổi nóng, đứng dậy liền muốn lao tới, Lạc Gia Thần cau mày, nói: “Ngồi xuống!”
Lạc Gia Tuyết dậm chân, làm nũng: “Anh, anh nhìn cô ta, sao có thể nói chuyện với em như thế!”
Lạc Gia Thần ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lạc Thiên Ngưng, cô gái mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, mái tóc dài xõa ngang eo, bù xù nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô. Có một chút mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, một nụ cười chế giễu đang kéo dài trên khóe miệng.
Anh ta trước này chưa từng phát hiện, Lạc Thiên Ngưng xinh đẹp đến thế, đến chế giễu người khác, cũng động lòng như vậy.
Lạc Gia Thần định thần lại, nói: “Nào có dáng vẻ khuê các. Ngồi xuống!”
Lạc Gia Tuyết “hừ” một tiếng, ngồi trên ghế sofa.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu đi lên lầu, nghĩ đến ánh mắt mà Lạc Gia Thần vừa nhìn, đây là lần thứ hai. Lạc Gia Thần đã không giúp đỡ em gái mình là Lạc Gia Tuyết, mà thay vào đó là giúp cô.
Không biết trong lòng người anh trai này rốt cuộc đang nghĩ gì. (edit đến đoạn này là tui có một linh cảm mãnh liệt là Lạc Gia Thần có tình cảm nam nữ với Lạc Thiên Ngưng nha, nếu thật thì thật sự sẽ có kịch hay để xem á. Vì tôi xem qua vài chap sau thấy Lạc Gia Thần toàn có những hành động với suy nghĩ không bình thường á mn! )
Lạc Thiên Ngưng trở về phòng, tắm một tiếng mới cảm thấy thoải mái, tìm một chiếc váy dài tay, một chiếc áo gió, nhiệt độ ở Hải Thành cao, nhưng vẫn hơi lạnh vào mùa đông.
Cô trang điểm một chút lên mặt, xách túi đi xuống lầu, hôm nay cần phải xử lí xong việc nhà cửa. Để Đàm Dương nhanh chóng đến đây.
Vừa bước xuống lầu, Lạc Gia Tuyết đã ngăn cô lại. Lạc Gia Thần không biết đi đâu, không ai quản Lạc Gia Tuyết.
“Tiểu tiện nhân. Tối qua cô đi đâu?” Lạc Gia Tuyết hỏi.
“Không phải việc của cô.” Lạc Thiên Ngưng không chút khách khí.
“Thiên kim hào môn, mới lớn mà đêm không về nhà, tôi nói với ba ba xem ông ấy xử lí cô thế nào!” Lạc Gia Tuyết đắc ý nói.
“A, muốn biết tôi đã đâu? Tôi nói cho cô là được, tôi đi hẹn hò với Tống dục của cô đó.” Lạc Thiên Ngưng cười nhẹ nói.
“Không thể nào! Cô nói bậy!” Lạc Gia Tuyết như một con thỏ lo lắng, hét lên.
Lạc Thiên Ngưng tinh nghịch nhìn cô ta, có vẻ như Lạc Gia Tuyết thực sự quan tâm đến vị công tử nhà họ Tống này, trong trí nhớ có vẻ là một người rất đẹp trai, nếu không thì tại sao Lạc Thiên Ngưng nguyên bản lại che giấu tình cảm của mình?
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười cùng với lớp trang điểm nhạt hôm nay càng làm cho càng thêm thanh tú dễ thương, cô ghé vào tai cô ta nói: “Tại sao lại không thể? Tôi thông minh xinh đẹp, không ngang ngược vô lí giống cô, Tống Dục sao có thể từ chối tôi?”
Lạc Gia Tuyết nhìn Lạc Thiên Ngưng, đúng vậy, Lạc Thiên Ngưng bây giờ thật sự rất xinh đẹp, mà rạng rỡ khỏe mạnh, nói năng hoạt bát, ngay cả ông nội cũng bị cô dụ dỗ đến trong lòng nở hoa, cô luôn yêu thầm Tống Dục, đàn ông thích nhất kiểu con gái này.
Nhưng làm sao có thể! Làm sao có thể! Tống Dục là của cô ta! Không ai có thể cướp đi!
Lạc Gia Tuyết hét lên: “Cô nói bậy! Cô nói bậy! Đồ tiểu tiện nhân này!” Cô ta vươn tay đẩy Lạc Thiên Ngưng, Lạc Thiên Ngưng không chú ý, bị đẩy lùi về phía sau, mắt bối rối thấy mình sắp ngã.
Lạc Gia Thần cầm tập tài liệu bước tới phòng khách nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Gia Tuyết điên cuồng đẩy Lạc Thiên Ngưng, đẩy Lạc Thiên Ngưng xuống cầu thang.
Anh ta nhanh tay lao lên, vững vàng đỡ lấy Lạc Thiên Ngưng, tài liệu trong tay rơi tán loạn như bông tuyết, anh ta cúi đầu đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của cô gái trong lòng.