Mặc Đình Thâm đứng trong góc, nhìn màn biểu diễn cô gái nhỏ, nhếch môi cười.
Tiêu Nhuệ đứng sau Mặc Đình Thâm, không khỏi suy nghĩ. Hai ngày trước, chủ tịch không phải chân chính từ chối đến yến tiệc nhà họ Tống, kết quả thì sao?
Nghe nói cửa hàng quần áo đã đem lễ phục đến Lạc gia, nhưng không có váy của Lạc Thiên Ngưng, anh gọi một cuộc điện thoại. Chiếc váy được đưa đến chỗ ông cụ, chỉ rõ là tặng cho tam tiểu thư.
Nhưng boss tiền cũng cho vay rồi. Lễ phục cũng tặng rồi. Vị tam tiểu thư này, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho boss.
Chiều nay ở văn phòng chi nhánh, Mặc Đình Thâm nổi giận. Không phải giáo huấn tổng thanh tra tài vụ bản báo cáo sai một chữ số, thì là phê bình giám đốc kinh doanh quá kém, thậm chí ngay cả trong văn phòng xuất hiện một tờ giấy thừa cũng không vừa ý.
Tóm lại, hôm nay toàn bộ công ty chi nhánh đều nơm nớp lo sợ, không biết cái nào không vừa mắt chọc phải boss.
Tiêu Nhuệ với tư cách là chân chó của Mặc Đình Thâm, lúc này đã nhanh trí đưa thiệp mời của nhà họ Tống lên, nói : “Boss, nhà họ Tống cũng có một số giao dịch kinh doanh với chúng ta. Sinh nhật Tống phu nhân, boss vẫn nên xuất hiện. Cho nhà họ Tống một chút thể diện. “
Một câu nói, không phải để gặp tam tiểu thư, mà là để giữ thể diện trên thương trường.
Mặc Đình Thâm mặt đen lại, bảo Tiêu Nhuệ lái xe.
Tiêu Nhuệ không khỏi thở dài, trên đời này không ai hiểu rõ hơn anh ta về sự kiêu ngạo của boss nhà mình.
Mà Mặc Đình Thâm, trong mắt đều là cô nhóc đó trong đám người.
Chiếc váy đó vừa vặn với cô ấy, giống như một yêu tinh trong rừng. Bước ra thế giới.
Đôi mắt của cô thật thông minh xảo quyệt, quan sát sáu phương, va vào hai mẹ con Diêu Thục Phân, giống như một con hồ ly nhỏ.
Mặc Đình Thâm đút một tay vào túi, một tay kia nâng ly rượu vang đỏ, có người đến chào: “Mặc tổng.”
Ông ta là chủ chủ tịch của Tống thị, cha của Tống Dục, Tống Lập Hải.
Mặc Đình Thâm quay lại. Đưa rượu cho Tiêu Nhuệ phía sau, duỗi tay bắt tay với Tống Lập Hải, nói: “Tống tổng.”
“Mặc tổng bận bịu có thể đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân, để cả nhà họ Tống mở mày nở mặt!” Tống Lập Hải nịnh nọt.
Không ai không biết rằng Mặc Đình Thâm rất có thể là người thừa kế của Mặc thị, ở Đế Đô Mặc gia là một gia tộc giàu có hàng thế kỷ. Nếu có thể bám vào đường dây này, trong tương lai việc kinh doanh sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Tống tổng quá khen rồi.” Mặc Đình Thâm nhẹ giọng nói.
Anh không ở đây để nói về công việc, anh chỉ đến bữa tiệc để nhìn thấy cô gái nhỏ đó đang mặc chiếc váy mà anh ấy tặng. Giương nanh múa vuốt bắt nạt người khác. ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
Bây giờ bị Tống Lập Hải quấy rầy, cảm thấy hơi bực mình.
Tống Lập Hải cũng là một người có mắt, thấy Mặc Đình Thâm nhìn chằm chằm vào đám người cố ý hay vô ý, biết anh không muốn nói chuyện làm ăn, ông ta ngập ngừng hỏi: “Hôm nay Mặc tổng có đem theo bạn gái không?”
Mặc Đình Thâm mặt đen lại, Tiêu Nhuệ lập tức nói: “Boss của chúng tôi không có thói quen mang theo bạn gái đến bữa tiệc.”
Tất cả những người nổi tiếng của Đế Đô đều biết rằng Mặc Đình Thâm không gần nữ sắc, sẽ không mang theo một người bạn gái nào đến bất cứ bữa tiệc nào. Chỉ có Tiêu Nhuệ theo sau.
Tống Lập Hải lập tức nịnh nọt nói: “Mặc tổng thủ thân thật tốt! Hiện nay cũng không có nhiều người trẻ giống như Mặc tổng đây!”
Mặc Đình Thâm mỉm cười. Vẫn không nói.
Tiêu Nhuệ trong lòng tự hỏi cái ông Tống tổng này có thể có mắt nhìn một chút không, không thấy boss không muốn để ý tới ông ta sao? Tôi dùng đầu gối cũng có thể nhìn ra boss hiện tại chỉ muốn nhìn tam Lạc tiểu thư đại sát tứ phương.
Tống tổng có lẽ nhìn ra Mặc Đình Thâm không có ý muốn nói chuyện phiếm, nói: “Tôi đi chào hỏi các vị khách khác, Mặc tổng xin tự nhiên. Nếu chiêu đãi không tốt, xin Mặc tổng bỏ qua.”
Mặc Đình Thâm gật đầu, cuối cùng cũng đuổi được người này đi.
Mặc Đình Thâm nhìn Lạc Thiên Ngưng trong đám đông, hỏi, “Báo cáo kiểm tra của cô ấy ở đâu?”
“Người đàn ông hôm đó đã đưa báo cáo kiểm tra cho Lạc phu nhân.” Tiêu Nhuệ báo cáo.
“Vì vậy, bọn họ dự định động thủ vào hôm nay?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Điều này không chắc chắn. Dù bà Diêu có ghét tam tiểu thư thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng không nên gây rắc rối trong bữa tiệc sinh nhật của bà thông gia tương lai.” Tiêu Nhuệ nói.
“Nhìn kỹ hai mẹ con đó. Nếu bà ta muốn tìm chết, thì thành hoàn cho bọn họ.” Mặc Đình Thâm lắc lắc rượu đỏ trong tay, hào quang bao phủ, dung mạo vô song, lại đem theo khí thế lạnh lùng.
Nhưng chuyển mắt, Mặc Đình Thâm đen mặt khi nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng cười nói với con trai nhà họ Tống.
Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Lạc Gia Tuyết, cười nói: “Gia Tuyết, không giới thiệu cho chị biết sao?”
Lạc Gia Tuyết nắm lấy tay Tống Dục, nói: “Chị ba, đây là Tống Dục, bạn trai của em, Tống Dục, đây là chị ba của em, chắc là anh đã gặp qua.”
Tống Dục hơn cô hai cấp, coi như là học trưởng, nay đang học đại học ở Đế Đô.
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười: “Học trưởng Tống, nghe danh đã lâu.”