“Ba, sao ba lại ở đây?” Lạc Thiên hỏi.
“Ta không tới, hôm nay anh định đánh chết Thiên Ngưng sao? Dù sao con bé cũng là con gái ruột của anh, anh làm sao mà xuống tay được!” Ông lão chống gậy xuống sàn, phát ra tiếng “đong đong”.
“Ba, Thiên Ngưng làm sai, con thân là cha nó phải giáo huấn nó!” Lạc Thiên nói.
“Thiên Ngưng làm sai? Người vợ tốt anh cưới về vu khống nó chưa kết hôn đã mang thai. Đứa con gái bảo bối của anh đủ táo bạo thuê người cưỡng hiếp Thiên Ngưng. Anh nói cho tôi biết, Thiên Ngưng làm sai chuyện gì!”, Ông lão giận dữ rống lên.
“Ba, Gia Tuyết từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? ba đừng chỉ nghe Thiên Ngưng nói vài ba câu liền tin. Nó tự ở bên ngoài phóng đãng, còn quay về cáo trạng với ngài.” Diêu Thục Phân lập tức bảo vệ Lạc Gia Tuyết.
“Thiên Ngưng cáo trạng tôi? Thiên Ngưng từ khi trở về chưa từng nhắc đến nửa chữ nào chuyện bữa tiệc với tôi! Tôi hỏi nó đều không nói gì, làm sao nó có thể cáo trạng!” Ông cụ tức giận đau lòng, vốn tưởng rằng Thiên Ngưng chỉ là không được yêu thích thôi, đâu có nghĩ đến bị bắt nạt như thế này.
Diêu Thục Phân không nói nên lời, bà ta cho rằng Lạc Thiên Ngưng chắc chắn vội cáo trạng với ông cụ, không ngờ rằng Lạc Thiên Ngưng lại bình tĩnh như vậy!
“Nếu các người đã không thể dung túng Thiên Ngưng, từ nay về sau, Thiên Ngưng sẽ cùng ta sống ở nhà tổ, không ở đây vướng mắt các người!” ông cụ tức giận nói.
“Ba. Thế sao được?” Diêu Thục Phân lập tức phản đối.
“Sao không được? Bây giờ cái nhà này tôi không làm chủ được rồi sao!” Ông cụ tức giận rống lên.
“Tiểu Ngư, đi thu dọn đồ đạc của Thiên Ngưng, bây giờ chuyển đi ngay!” Ông cụ hét lớn.
“Vâng! Vâng!” Hách Ngư chạy nhanh lên lầu, thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể, rồi kéo vali xuống lầu.
“Lạc Thiên, anh là con trai duy nhất của ta, ba khuyên anh một câu, đừng coi mắt cá như ngọc!” Ông lão trầm giọng nói.
“Đi thôi.” Lão gia tử bất lực quay đầu, chú Lê đỡ Lạc Thiên Ngưng, theo sau là Hách Ngư, cùng nhau trở về nhà tổ.
Ông lão vừa đưa người đi, Diêu Thục Phân lập tức ủy khuất khóc lóc: “Chồng, ba đây là có ý gì, bảo anh đừng coi mắt cá như ngọc, em vậy mà không vừa mắt ông ấy sao?”
“Được rồi, được rồi, ba chỉ là đang giận dỗi nói thôi, em chính là trân châu của anh.” Lạc Thiên lập tức dỗ dành vợ.
“Ba, nhìn chị ba dỗ ông nội thuận theo. Bây giờ ông nội không để người với mẹ ở trong lòng rồi.” Lạc Gia Tuyết nói.
“Gia Tuyết, im miệng!” Lạc Gia Thần lạnh lùng nói một câu.
“Mẹ, nhìn đại ca! Rốt cuộc ai mới là em gái ruột của anh ấy!” Lạc Gia Tuyết tức giận giậm chân.
“Gia thần, sao con có thể giúp người ngoài bắt nạt em gái mình?” Diêu Thục Phân nói.
“Mẹ.Vừa vừa phải phải thôi, Thiên Ngưng chẳng qua chỉ muốn một chỗ ngồi thôi.” Lạc Gia Thần lắc đầu bất lực quay người rời đi.
“Gia Thần, con đi đâu vậy? Không dễ dàng gì mới trở về một chuyến.” Diêu Thục Phân lập tức giữ đứa con trai bảo bối mình lại.
“Con trở về căn hộ, ngôi nhà hỗn loạn như này, sao có thể ngủ ngon được” Lạc Gia Thần nói xong liền bước ra khỏi biệt thự.
Diêu Thục Phân càng ủy khuất: “Chồng à, như này là sao? Em chưa bao giờ đối xử tệ với Thiên Ngưng, nhưng con bé đã dụ mọi người trong gia đình không muốn để ý đến em.”
“Đừng khóc, biết em chịu ủy khuất rồi. Trước mặt đứa nhỏ vẫn khóc như vậy, đi thôi, chúng ta trở về nói.” Lạc Thiên dỗ dành bà ta.
Diêu Thục Phân ủy khuất gật đầu, đi theo Lạc Thiên trở về phòng.
Bước vào phòng, Diêu Thục Phân nói: “Chồng ơi, ba bây giờ rất chiều chuộng Thiên Ngưng. Nếu sau này chia cổ phần cho Thiên Ngưng, con chúng ta làm thế nào?”
“Sẽ không, ba sẽ không bốc đồng như vậy.” Lạc Thiên nói.
“Sao không? Hôm nay ba bảo vệ nó như thế. Ông ấy vẫn hài lòng người vợ trước đây cưới cho anh, không thích em.” Diêu Thục Phân nói.
“Em nói nhảm gì vậy? Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi. Hơn nữa em cũng biết, anh chưa từng yêu cô ta.” Lạc Thiên nói.
“Chồng, em tin anh, nhưng nếu bố thực sự cho Thiên Ngưng cổ phần, Gia Hân và Gia Tuyết phải làm sao? Chúng ta vẫn phải nên tính toán trước.” Diêu Thục Phân nói.
“Đích thực không thể để Thiên Ngưng sống cùng ba,thế này đi, ngày mai em đưa Gia Tuyết sang bên kia cầu tình, nếu không được thì để Gia Tuyết cúi đầu nhận sai, đem Thiên Ngưng trở về.” Lạc Thiên nói.
“Được, ngày mai em sẽ đi, anh yên tâm, em sẽ dỗ dành ba.” Diêu Thục Phân nói.
Lạc Thiên Ngưng được đưa về nhà tổ, Hách Ngư lập tức đi tìm đá để chườm cho cô. Lạc Thiên ra tay quá nặng, mặt cô đều sưng tấy lên.
Khi cô ngã xuống sàn, cánh tay cũng bị thương thâm tím, Hách Ngư cẩn thận xoa thuốc cho cô.
Lạc Thiên Ngưng đau đến toát mồ hôi, nhưng cắn chặt răng không phát ra một tiếng.
Hạo Nhiên gấp đến khóc: “Tiểu thư, cô nếu đau thì nói ra!”
“Nói ra sẽ không đau sao?” Lạc Thiên Ngưng sắc mặt tái nhợt hỏi.
Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!
Hách Ngư xoa thuốc xong, Lạc Thiên Ngưng thay quần áo, ra ngoài chạy quanh nhà tổ, chạy hết vòng này đến vòng khác.
Hách Ngư vội vàng đi tới phòng khách nói: “Lão gia, mau tới xem tiểu thư, bị thương nặng như vậy mà còn chạy bộ.”
Chú lê đỡ ông cụ bước ra ngoài, nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đã chạy đến đầu toát mồ hôi, ông cụ vội hét lên: “Thiên Ngưng, nha đầu, đừng chạy nữa, lại đây.”
Lạc Thiên Ngưng dừng lại, bước tới thở hổn hển nói: “Ông nội.”
“Nha đầu, nếu trong lòng ủy khuất thì nói với ông nội, đừng tự hành hạ bản thân như thế này.” Ông cụ đau lòng lau mồ hôi cho cô.
“Ông ơi, cháu không sao, ông đừng lo.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Ông nội biết cháu chịu ủy khuất, sau này cháu sống ở đây với ông nội, sẽ không sao cả.” Ông cụ an ủi.
“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn ông nội.” Lạc Thiên Ngưng nói lời chúc ngủ ngon với ông cụ rồi trở về phòng.
Cô không cảm bị ủy khuất, cô chỉ cảm thấy bất lực.
Lần nào cô cảm thấy mình đủ mạnh mẽ, đủ thông minh. Khi cô nghĩ mình đủ sức đối phó với nguy hiểm, thực tế sẽ giáng cho cô một cái tát vào mặt.
Lần trước, là Lạc Gia Tuyết kêu người bắt nạt cô, cô vô lực phản kháng.
Lần này, là Lạc Thiên ra tay đánh cô, cô vẫn vô lực phản kháng.
Cô ghét bản thân mình như thế này, cô chỉ có não, không có sức mạnh, cô quá yếu ớt, hiện thực hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô rằng cô không phải là Rose, người khác có thể dễ dàng làm tổn thương cô.
Nếu ngay cả Lạc gia nhỏ bé này cũng không đấu thắng, vậy làm sao cô có thể đối mặt với Lục Vi?
Tiếng điện thoại “leng keng” cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Thiên Ngưng.
Cô mở máy, tin nhắn của Mặc Đình Thâm: “Ngày mai ăn gì?”
Đúng rồi, đáp ứng với Mặc Đình Thâm mời anh đi ăn cơm, nhưng nhìn gương mặt đầy thương tích của cô, làm sao có thể gặp người?
“Ngày mai không tiện, hai ngày nữa đi.” Lạc Thiên Ngưng trả lời.
Sau đó điện thoại im bặt, Lạc Thiên Ngưng cảm thấy, có khả năng là Mặc Đình Thâm không vui rồi.
Người đàn ông này hỷ nộ thất thường, lần này cho anh leo cây, anh ấy nhất định không vui.
Hôm nay cô quá mệt mỏi, không có tâm trạng nghĩ ngợi lung tung, tắm rửa đơn giản một chút rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Lạc Thiên Ngưng tỉnh lại, đã là mười giờ, cô gọi Hách Ngư đến hỏi: “Sao em không đánh thức tôi?”
“Hôm qua tiểu thư bị thương. Sáng nay lão gia hạ lệnh để người ngủ nhiều một chút.” Hách Ngư rót nước cho Lạc Thiên Ngưng rồi đem qua.
“Tiểu thư, phu nhân qua đây rồi.” Hách Ngư nói.
“Bà ta đến làm gì? Để tôi chuyển về?” Lạc Thiên Ngưng vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Vâng, còn đem theo tứ tiểu thư, tứ tiểu thứ quỳ ở cửa nhà tổ nhận lỗi!” Hách Ngư nói.
“Đôi mẹ con này, vẫn thật sự một ngày không diễn kịch sẽ khó chịu!” Lạc Thiên Ngưng chế nhạo.
“Tiểu thư, người mau nghĩ cách, vạn nhất lão gia mềm lòng, thật sự để cô trở về thì làm sao?” Hách Ngư có chút nôn nóng.
“Đi, đi phòng khách xem xem.” Lạc Thiên Ngưng thay quần áo rồi cùng Hách Ngư ra khỏi phòng.
Vừa đi đến góc phòng khách, liền nghe thấy Diêu Thục Phân vừa khóc vừa nói: “Ba, con đến Lạc gia nhiều năm như vậy, lúc nào đối xử tệ với Thiên Ngưng chứ? Chuyện lần này đều do Gia Tuyết không hiểu chuyện. Nó đã quỳ cả một buổi sáng. Tối qua Lạc Thiên quá tức giận, mới ra tay đánh Thiên Ngưng. Con đảm bảo sau này sẽ không để Thiên Ngưng chịu ủy khuất.”
“Hừm, cô chưa từng đối xử tệ với nó, những thứ thuốc đó ở đâu ra?” Ông cụ hừ lạnh.
“Ba, con thật sự không biết chuyện này. Hẳn là tay chân của người hầu trong nhà không sạch sẽ. Con trở về sẽ tra rõ ràng! Thiên Ngưng sắp thi đại học rồi, Không tiện ở bên này học hành. Con đã sớm tìm giáo viên cho nó và Gia Tuyết. Chỉ mong nó chăm chỉ học tập!” Diêu Thục Phân chân thành nói.
“Cái này …” Ông cụ do dự rồi.
“Ba. Ba đừng lo lắng. Trở về con nhất định sẽ dạy dỗ lại Gia Tuyết. Con sẽ không bao giờ để Thiên Ngưng bị bắt nạt. Hơn nữa, Thiên Ngưng sống ở đây. Những người không biết đều nghĩ rằng Lạc gia chúng ta phân chia nhà, điều này sẽ khiến Gia Hân và Gia Thần nghĩ thế nào? Hôm qua Gia Thần trở về có hơi không vui, cũng không ở lại nhà.” Diêu Thục Phân nói.
Khi nghe đến đứa cháu trai yêu quý của mình, đột nhiên lo lắng, đứa cháu trai này, sao ông có thể không quan tâm đến cách nghĩ của nó chứ.
Lạc Thiên Ngưng biết, Diêu Thục Phân châm ngòi thổi lửa, ông cụ sớm muộn cũng để cô quay về đó.
Cô nói nhỏ với Hách Ngư vài câu, bước tới cửa nhà tổ, nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Gia Tuyết đỏ bừng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, liền cười hỏi: “Đây là quỳ để xin lỗi tôi sao?”
Lạc Gia Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đang giễu cợt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tiện nhân! Đừng đắc ý, sau này sẽ có lúc cô quỳ xuống cho tôi!”
“Chậc chậc chậc, còn có sức nói những lời này? Ngày hôm qua hình tượng của cô đã bị tôi hoàn toàn hủy hoại, bây giờ Dục ca ca của cô còn quan tâm đến cô sao?” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Lạc Gia Tuyết hai mắt đỏ hoe, hôm qua cô ta bị người khác chỉ trích thuê người hành hung, cả một ngày rồi, Tống Dục không nói một lời nào với cô ta, tất cả là vì Lạc Thiên Ngưng!
“Nhìn thế này, không để ý cô rồi? Vậy cơ hội của tôi đến rồi sao?” Lạc Thiên Ngưng cười càng thêm tự hào.
Lạc Gia Tuyết đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, hung ác giơ tay tát cô một bạt tai, Lạc Thiên Ngưng nghiêng người ngã xuống đất.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô không sao chứ?” Hách Ngư chạy tới đỡ cô.
“Lạc Thiên Ngưng! Con tiện nhân này, tao để mày đắc ý!” Lạc Gia Tuyết tức giận giơ chân đá cô, đá mạnh vào bắp chân cô, Lạc Thiên Ngưng kêu lên một tiếng.
Hách Ngư hét lên ngăn cản Lạc Gia Tuyết, sau đó La Thiên Ninh quay đầu lại, nhếch khóe miệng cười đắc thắng với Lạc Gia Tuyết, Lạc Gia Tuyết sửng sốt, nghe thấy giọng nói của ông cụ: “Dừng lại!”
Ông lão bước ra, dùng nạng đánh vào chân Lạc Gia Tuyết, Lạc Gia Tuyết “khuỵu” xuống, đau hít một ngụm khí.
Hách Ngư đỡ Lạc Thiên Ngưng dậy, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lạc Thiên Ngưng lắc đầu, nhìn xuống Lạc Gia Tuyết đang quỳ dưới chân mình, cười.
“Đây là cô đảm bảo với tôi sẽ không ai bắt nạt Thiên Ngưng? A? Ở cửa nhà ta dám đấm đá Thiên Ngưng! Nếu như cho nó về, các người sẽ giết chết nó!” Ông cụ tức giận gõ gậy xuống sàn nhà.
“Không phải đâu, ba, không phải như vậy …” Diêu Thục Phân úp mở giải thích.
“Không phải cái gì! Ta tận mắt nhìn thấy! Ta nói cho cô biết, cô chết tâm đi! Từ nay về sau Thiên Ngưng sẽ sống ở đây với ta! Gia Tuyết quỳ ở đây cho ta, cho đến khi nhận ra sai lầm!” Ông cụ tức giận nói.
“Tiểu Ngư! Đưa Thiên Ngưng về phòng đi! Lão Lê! Đóng cửa lại cho ta! Để Gia Tuyết quỳ ở đây! Ai cũng đừng mong cầu tình!” Ông cụ tức giận gầm lên.
Chú Lê lập tức đóng cửa lại, theo ông cụ trở về nhà tổ.
“Mẹ, làm sao đây? Không thể để cô ta sống với ông nội được!” Lạc Gia Tuyết lo lắng hỏi.
“Con hỏi ta làm thế nào? Ta còn muốn hỏi con đấy! Nếu không phải con trộm ảnh rồi náo chuyện trước đám đông, sao có thể nhục nhã? Hôm nay là để con đến xin lỗi, ai bảo con đánh nó!” Diêu Thục Phân nhìn đứa con gái đáng thất vọng này một cách giận dữ.
“Con cũng vì tức trước dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta! Cô ta ăn hiếp chúng ta rồi. Bây giờ ông nội lại bảo vệ cô ta như thế này, nếu chia cho cô ta một phần cổ phần, chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu tiền? Con không cố ý đâu, mẹ đừng tức giận, được không? ” Lạc Gia Tuyết nói trong nước mắt.
Nhìn thấy con gái bảo bối của mình quỳ trên mặt đất, Diêu Thục Phân cũng rất đau lòng “Gia Tuyết, nhịn một lúc, mẹ sẽ kêu anh trai con trở về cầu xin ông nội.”
“Vậy mau đi, gọi anh hai về. Con không muốn quỳ ở đây để người khác cười.” Lạc Gia Tuyết vừa khóc vừa nói.
Diêu Thục Phân chạy về biệt thự, gọi điện cho Lạc Gia Thần, Lạc Gia Thần đang ở trong văn phòng, anh ta cau mày khi thấy cuộc điện thoại của Diêu Thục Phân, trả lời: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Gia Thần, mau trở về đi. Ông nội để Gia Tuyết quỳ bên ngoài nhà tổ. Nó đã quỳ cả buổi sáng rồi. Không ai có thể thuyết phục ông nội.” Diêu Thục Phân ngữ khí vội vàng.
“Ông nội đang yên lành, sao lại để Gia Tuyết quỳ?” Lạc Gia Thần hỏi.
“Bởi vì … bởi vì … Gia Tuyết không hiểu chuyện. Ông nội tức giận rồi, đừng hỏi nữa, mau trở về cầu xin ông nội, ông ấy yêu thương con nhất.” Diêu Thục Phân thúc giục.
“Được rồi, con trở về ngay.” Lạc Gia Thần cúp điện thoại, nói với thư ký vài câu rồi lái xe trở về Lạc gia.
Đến Lạc gia, Lạc Gia Thần không có đi đến biệt thự, mà đi thẳng đến nhà tổ, nhìn thấy Lạc Gia Tuyết quỳ ở cửa, khuôn mặt đỏ bừng vì cháy nắng, rốt cuộc cũng là em gái ruột của anh ta, hết sức đau lòng “Phạm sai gì vậy?”
“Anh hai, anh giúp em cầu xin ông nội, đừng để cho em quỳ!” Lạc Gia Tuyết nói.
“Hôm qua em ở nhà họ Tống làm ra chuyện xấu như vậy, hôm nay lại làm gì?” Lạc Gia Thần hỏi.
“Mới không phải chuyện xấu của em, rõ ràng là Lạc Thiên Ngưng, ai biết chị ta với Mặc Đình Thâm có sạch sẽ không!” Lạc Gia Tuyết bĩu môi.
“Gia Tuyết! Đừng quá đáng! Dù sao cô ấy cũng là chị gái em!” Lạc Gia Thần khiển trách.
“Anh hai! Anh có giúp em không! Chẳng lẽ anh để em quỳ ở đây một ngày sao?” Lạc Gia Tuyết đau lòng nhìn anh ta.
“Được rồi, anh sẽ nói chuyện với ông nội.” Lạc Gia Thần nói, bước vào.
Người hầu bước vào phòng khách, nói với ông lão: “Thiếu gia đã về.”
“Lão gia, thiếu gia hẳn là nghe nói tứ tiểu thư bị phạt quỳ, đến cầu xin.” Chú Lê nói.
“Cái này …” Lão gia tử không muốn phật ý đứa cháu đích tôn. Nhưng Lạc Thiên Ngưng ngồi ở một bên sofa, nhịn không lên tiếng cho Hách Ngư thay thuốc.
Ông cụ liếc mắt nhìn Lạc Thiên Ngưng, Lạc Thiên Ngưng cúi đầu nói với Hách Ngư “Không sao, không đau.”
“Chảy máu rồi, sao lại không đau? Tứ tiểu thư thật là quá đáng. Đều là chị em, làm sao có thể đánh cô thế này?” Hách Ngư đau lòng xoa thuốc.
“Tôi với cô ấy đâu là chị em, bên đó một chút cũng không coi tôi như người nhà.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Sau này người sống ở đây, không ai bắt nạt được người, lão gia sẽ bảo vệ người.” Hách Ngư nói.
Hai người một hát một xướng, khiến ông cụ không tiện mở miệng, chú Lê ho khan hai tiếng, Lạc Thiên Ngưng chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Tam tiểu thư, đại thiếu gia trở về rồi.” Chú Lê nói.
“Đến cầu xin cho Gia Tuyết sao? Ông nội quyết định đi.” Lạc Thiên Ngưng nói xong lại cúi đầu, nhìn Hách Ngư băng bó.
Lạc Gia Thần bước vào, chào hỏi ông cụ trước: “Ông nội.”
“Lạc Gia Thần đến rồi, sao vậy?” Ông cụ cố ý hỏi.
“Ông nội, hôm qua cháu về vội. Cháu không kịp gặp ông, cũng không kịp đến thăm Thiên Ngưng.” Lạc Gia Thần nói.
“Ông nội sức khỏe tốt, đừng lo lắng, cháu làm việc vất vả, đừng lúc nào cũng chạy về.” Ông lão nói.
“Ông ơi, Gia Tuyết không hiểu chuyện, khiến ông tức giận, nhưng nó đã quỳ gối cả buổi sáng rồi. Từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu quỳ nữa, thân thể sẽ ăn không tiêu. Mấy ngày nữa tựu trường rồi. Ông để nó về đi.” Lạc Gia Thần nói.
“Gia Thần, Gia Tuyết phạm sai lầm. Không phải ông cho nó về là có thể về.” Ông lão liếc mắt nhìn Lạc Thiên Ngưng.
Lạc Gia Thần hiểu ra, nhìn Lạc Thiên Ngưng, hỏi: “Gia Tuyết làm sai, anh thay mặt nó xin lỗi Thiên Ngưng.”
“Lời xin lỗi của anh hai, tôi không dám nhận lấy, nhưng tôi muốn hỏi anh hai, biết Gia Tuyết đã làm gì sai không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Hôm qua làm em xấu hổ trước nhiều người, anh nghe nói rồi.” Lạc Gia Thần nói.
“Đại thiếu gia, cho dù ngài thiên vị tứ tiểu thư, cũng không thể bắt nạt tam tiểu thư như này? Tứ tiểu thư làm ra loại chuyện đó với tiểu thư chúng tôi, tiểu thư cũng không tính toán, hôm nay cô ấy nói đến đây nhận lỗi, mà lại đánh đá tiểu thư ở ngoài cửa, ngài nhìn vết thương trên người tiểu thư xem, còn có vết bầm tím trên bắp chân, đều là tứ tiểu thư đánh, cô ấy được nuông chiều không chịu được phạt, chẳng lẽ tiểu thư chúng ta là đáng bị đánh sao?” Hách Ngư la lên.
“Được rồi, Tiểu Ngư. Anh hai và Gia Tuyết là cùng mẹ sinh ra, ta không thể so sánh, nếu anh hai đã đích thân cầu xin, thì quên đi.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Thiên Ngưng…” ông cụ còn muốn nói gì đó.
“Ông ơi, để Gia Tuyết về đi, cháu sẽ không sao đâu.” Lạc Thiên Ngưng nói xong liền dẫn Hách Ngư ra khỏi phòng khách.
“Ai! Lão Lê, để Gia Tuyết trở về đi!” ông cụ thở dài, lời Hách Ngư nói ban nãy, chẳng phải không phải chạm đến tim ông.
Lạc Thiên Ngưng bị bắt nạt như vậy, Lạc Gia Tuyết chỉ quỳ cả buổi sáng, ông cảm thấy có lỗi với Lạc Thiên Ngưng.
“Ông ơi, cháu đi xem Thiên Ngưng.” Lạc Gia Thần nói.
Ông lão xua tay, Lạc Gia Thần bước nhanh ra khỏi phòng khách.
“Lão Lê, nhà họ Lạc nợ Thiên Ngưng quá nhiều!” Ông lão thở dài.
“Lão gia, tam tiểu thư sẽ không trách ông.” Chú Lê khuyên nhủ.
“Sao không trách? Nó không có mẹ, hơn nữa tôi cũng không thể chăm sóc tốt cho nó. Nó vẫn muốn một lòng ở bên một ông già như tôi. So với Gia Tuyết, Thiên Ngưng thật sự hiểu chuyện hơn nhiều! ”Ông lão cảm thán.
“Lão gia biết tam tiểu thư có hiếu, sau này sẽ không đối xử tệ bạc với cô ấy!” Chú Lê nói.
Lạc Gia Thần vừa đi, thì Mặc Đình Thâm đến, ông lão liền để người mời anh vào, hỏi “Sao Đình Thâm lại rảnh rỗi đến?”
“Hôm qua cháu đã hẹn với Thiên Ngưng đi ăn, cháu đến đón cô ấy.” Mặc Đình Thâm nói.
Ông cụ nhướng mày vui vẻ nói: “Vậy cháu đi sân sau tìm nó đi, nó tâm tình không tốt, đừng tính toán với nó.”
“Sẽ không, Thiên Ngưng vẫn còn nhỏ.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Gia Thần đi đến sân sau, Lạc Thiên Ngưng đang ngồi một mình trong đình nghỉ mát, mắt nhắm dưỡng thần.
Những chuyện lộn xộn này trong nhà họ Lạc khiến cô buồn phiền, cô chỉ muốn nhanh hơn, nhanh hơn nữa để đối mặt với Lục Vi và Tiêu Văn Uyên .
Lạc Gia Thần nhìn theo bóng lưng có phần cô đơn của cô gái, bước tới nói: “Xin lỗi, anh không biết, Gia Tuyết đã đánh em.”
Lạc Thiên Ngưng nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Gia Thần, nói: “Anh biết rồi sẽ không tới cầu tình sao?”
“Thiên Ngưng, Gia Tuyết là em gái ruột của anh.” Lạc Gia Thần nói.
“Vậy nên, anh hai đứng bên cạnh em gái mình là được rồi, đừng lộ ra vẻ ân cần với tôi, nếu không, với người hai mặt như anh khiến tôi ghê tởm.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị bắt nạt nữa!” Lạc Gia Thần hứa.
Sau khi nghe lời này, Lạc Thiên Ngưng quay lại, liếc nhìn Lạc Gia Thần, “xì” một tiếng.
“Anh hai, anh thật sự cho rằng Lạc Gia Tuyết bắt nạt được tôi sao? Chỉ cần dám đấu với tôi, tôi có thể đuổi cô ta ra khỏi Lạc gia.” Lạc Thiên Ngưng dường như nghe thấy một câu chuyện cười.
“Thiên Ngưng, đừng có thù địch như vậy!” Lạc Gia Thần cau mày bất mãn.
“Anh dường như, không có tư cách giáo huấn tôi!” Lạc Thiên Ngưng lạnh lùng xoay người, vừa định rời đi, Lạc Gia Thần đã nắm lấy cổ tay của cô.
Cô gái gầy đi rất nhiều, cổ tay thon gọn, nắm vào có một cảm giác như sẽ nắm gãy.
“Anh xem vết thương của em.” Lạc Gia Thần nói.
“Buông ra!” Lạc Thiên Ngưng cau mày kinh tởm.
“Nghe lời!” Lạc Gia Thần cố chấp không buông tay.
“Lạc Gia Thần, tôi nói lại lần nữa, buông ra!” Lạc Thiên Ngưng tức giận.
Lạc Gia Thần vẫn không nhúc nhích, Lạc Thiên Ngưng đá vào chân anh ta. Sau khi anh ta né tránh, cô dùng tay kia nắm chặt lại, đập mạnh vào ngực Lạc Gia Thần, sức lực lớn, khiến Lạc Gia Thần khẽ kêu, anh ta nắm chặt tay của Lạc Thiên Ngưng, đè cô lên cột đá, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Thân thủ của em học ở đâu?”
“Không liên quan gì đến anh!” Lạc Thiên Ngưng chán ghét tránh ánh mắt của anh ta.
Lạc Gia Thần chưa kịp phản bác, thì đã bị cô hất sang một bên với một lực mạnh, đập vào chiếc ghế đá bên cạnh.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại, mái tóc của Mặc Đình Thâm được vuốt gọn gàng, khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc, mặc một chiếc áo sơ mi đen có hoa văn sẫm màu, cổ tay áo được cuộn lại để lộ ra cánh tay rõ ràng.
Mặc Đình Thâm kéo Lạc Thiên Ngưng ra sau lưng anh.
Lạc Gia Thần bị Lạc Thiên Ngưng đánh, bây giờ không hiểu sao lại bị văng ra băng ghế đá, anh tức giận đứng dậy đi tới chỗ Lạc Thiên Ngưng, Mặc Đình Thâm mặt lạnh tanh, môi mỏng thốt ra một chữ “Cút!”
( Mấy ngày nay mình hơi bận, nên ra chương hơi chậm và ít, mn thông cảm nha! Mà chương dài quá, edit muốn gãy tay luôn huhu… )