Thập Niên 70: Xuyên Thành Tổ Đối Chiếu Mẹ Kế Trong Văn Niên Đại

Chương 4: Ngại Ngùng



Cô đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Tuy không biết tại sao Cố Liên lại vội vàng đi làm mẹ kế của người ta rồi đẩy Tần Dược qua cho mình, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy thì cô cũng có thể cảm giác được rằng nhân phẩm của Tần Dược tuyệt đối không có vấn đề gì.

Người ở niên đại này đều không trốn nổi vận mệnh phải kết hôn, huống chi cô còn được Tần Dược cứu từ dưới sông lên.

Hơn nữa tính cách của cô và nguyên chủ quá khác nhau, nếu ở lại đó lâu thì người trong thôn nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ. Nhưng nếu cô cùng Tần Dược đi tới quân đội thì không như vậy, đi rồi thì cô sẽ coi như được mở ra một cuộc sống mới.

Dù suy xét trên phương diện nào đi chăng nữa thì Tần Dược cũng đều một đối tượng thích hợp để kết hôn, Cố Kiều không có lý do gì để từ chối cả.

Chẳng qua Cố Kiều cũng có chút nghi hoặc, bởi vì những nguyên nhân này nên mới gả cho Tần Dược, còn Tần Dược thì sao? Tại sao anh lại đồng ý cưới cô cơ chứ?

Tần Dược không biết về nghi hoặc của Cố Kiều, mà cho dù có biết thì anh cũng không có ý định giải thích. Anh chỉ gật gật đầu: “Được.”

Hai người trực tiếp đi lấy giấy hôn thú rồi bày hai bàn tiệc rượu đơn giản ở nhà họ Tần. Ngày hôm sau, cô và Tần Dược bắt đầu cùng nhau lên đường đi tới quân đội.

Tần Dược mua hai vé giường nằm cạnh nhau, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, anh liền đi múc cơm. Cố Kiều đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì nghe thấy người ngồi đối diện cười nói: “Vị đồng chí vừa mới đi kia là chồng của cô đúng không, trông cũng đẹp trai thật đấy! Hai người các cô xứng đôi quá đi mất.”

Nghe thấy cách xưng hô này khiến Cố Kiều không quen cho lắm. Nếu là trước kia thì bản thân cô cũng không dám tưởng tượng rằng chỉ mới qua năm ngày ngắn ngủi mà cô giải quyết xong chuyện chung thân đại sự của mình rồi.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Dược, Cố Kiều gật gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là chồng tôi đấy.”

Người nhà theo quân cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, tất cả chỗ hành lý mà cô mang theo đều được nhét đầy ở dưới giường. Cố Kiều cũng không muốn thu dọn luôn bây giờ, chỉ để túi đựng tiền gọn gàng ở bên người mình.

Trong túi ngoại trừ sáu trăm đồng lấy lại được từ chỗ Vương Mai Hoa thì còn có hai trăm đồng mà bà nội của Tần Dược đưa cho nữa.

Tình huống gia đình của Tần Dược có chút phức tạp, cho tới bây giờ Cố Kiều vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn.

Chỉ nghe người trong thôn nói rằng cha mẹ anh vẫn luôn ở Kinh Thị bên kia, trước giờ đều không trở về thôn. Anh trai của Tần Dược cũng đang ở trong quân đoàn tại Tây Bắc, trong nhà chỉ có ông bà nội của Tần Dược ở. Tuổi của hai ông bà vẫn tính là trẻ, tính cách cũng rất dễ gần, ở trong thôn thì họ đều là những người đức cao vọng trọng.

Thực ra Cố Kiều vẫn có chút không hiểu tại sao người một nhà bọn họ lại ở cách xa nhau đến như vậy, nhưng đây là chuyện riêng của nhà Tần Dược nên anh không nói thì cô cũng không hỏi thêm làm gì. Cho dù hai người đã kết hôn rồi nhưng từ lần đầu gặp mặt cho bây giờ cũng chỉ mới quen nhau được vài ngày, còn chưa thân đến mức có thể hỏi về những chuyện này nữa.

Lúc Tần lão thái thái đưa tiền cho cô thì Cố Kiều liền vội vàng từ chối ngay. Thế nhưng Tần lão thái thái lại nhất định phải cho cô, còn nói với cô rằng không cần phải khách khí, cứ cầm tiền và phiếu đi mua thêm ít đồ ăn ngon để bồi bổ.

“Con quá gầy rồi, phải nhanh chóng bồi bổ thân thể cho tốt thì ông bà mới có thể sớm bế chắt nội được.” Tần lão thái thái cười nói.

Gương mặt của Cố Kiều lập tức đỏ bừng.

Ngoại trừ cô và Tần Dược thì không có một ai khác biết rằng giữa hai người căn bản là chẳng có chút tình cảm nào cả. Đối với cô mà nói thì đây là tình huống bất đắc dĩ không thể không gả, sau khi kết hôn thì mới phát hiện ra rằng Tần Dược cũng thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.