Thập Niên 70: Xuyên Thành Tổ Đối Chiếu Mẹ Kế Trong Văn Niên Đại

Chương 15: Điều Độ



Chẳng lẽ ngày hôm qua Tần Dược đã huấn luyện cả đêm?

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì cô chợt đưa mắt về phía cửa nhà đang mở ra, Cố Kiều nhìn thấy một thân hình cao to đang đốn củi ở trong sân. Cơ bắp rắn chắc trên cánh tay căng chặt, làn da ngăm dính không ít mồ hôi, cánh tay vừa mạnh mẽ bổ xuống thì củi gỗ trước mặt liền theo đó mà bị tách làm đôi.

Người này đúng là Tần Dược.

“Em tỉnh rồi à?” Giác quan của Tần Dược rất nhạy bén, Cố Kiều vừa mới bước tới đây thì anh đã phát hiện ra ngay.

“Vâng.” Cố Kiều định hỏi xem tối hôm qua anh có về nhà không. Cô vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy trong một gian phòng khác xuất hiện một cái giường xếp nhỏ hẹp, bên trên còn có chăn gối được gấp gọn gàng. Xem ra tối hôm qua Tần Dược đã ngủ ở chỗ này.

Đối với việc hai người chia phòng ngủ thì Cố Kiều không có ý kiến gì mà ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng cái giường xếp này quá nhỏ, Tần Dược cao 1m85 mà nằm xuống đó thì nhất định sẽ rất khó chịu. Chắc hẳn cô phải đổi phòng với Tần Dược mới được.

Cố Kiều đang định mở miệng thì giây tiếp theo lại nhìn thấy chăn màn trên giường xếp được gấp vuông vắn như miếng đậu hũ. Lại quay lại nhìn đống trên giường mình, dù cô đã xếp lại cẩn thận nhưng trông chăn màn vẫn khá lung tung rối loạn. Nghĩ nghĩ một lúc, cô thấy mình đừng nên hỏi vội thì hơn.

Thôi, chờ buổi tối rồi nói sau vậy. Buổi tối trời đen như mực, làm gì có ai sẽ chú ý tới mấy thứ chăn màn này nữa.

Cố Kiều đã nghĩ ngợi thông suốt, chuẩn bị đi làm bánh rán hành để ăn.

Trước kia lúc ở tỉnh thành cô đã mua không ít bột mì, ngày hôm qua lại phát hiện trong viện có vài cây hành tự mọc lên, đúng lúc có thể dùng để nấu ăn luôn.

Tuy Cố Kiều là người phương Nam nhưng lại rất am hiểu cách làm mấy món này. Cô bỏ thêm chút muối và dầu ăn vào bột mì rồi nhào nặn, một lúc sau cục bột trở nên vừa dẻo lại vừa mềm mại. Thái nhỏ hành lá rắc lên trên, thêm chút muối nữa rồi tiếp tục nhào bột đều tay. Thả bánh vào chảo dầu nóng thơm nức, chờ cho một mặt hơi vàng thì lại lật qua mặt khác là được.

Cố Kiều rán bánh hành rất có kỹ xảo, bánh hành vừa thả vào không lâu thì mặt bánh đã hơi vàng ruộm, hành lá xanh non thái nhỏ bám đều vào mặt bánh, hương thơm mê người của bánh cũng theo đó mà toả ra.

Chờ đến khi hai mặt bạn đều khô vàng xốp giòn thì cô gắp bánh rán hành ra khỏi chảo dầu. Cố Kiều cầm dao cắt bánh thành nhiều miếng nhỏ đặt lên trên bàn cơm, sau khi múc cho mỗi người một bát cháo gạo kê là có thể ăn cơm rồi.

Tần Dược không để Cố Kiều phải chờ lâu, lập tức lau mồ hôi bước tới.

“Anh mau ăn đi.” Cố Kiều cười cười đưa đôi đũa cho anh.

Tần Dược cũng người phương Nam nhưng vì ở quân đội lâu nên cũng đã quen với việc ăn mấy món thế này. Dù sao thì ăn mấy loại bánh thế này vô cùng tiện lợi, trong nhà ăn lúc nào cũng đều có sẵn.

Thế nhưng món mắt bánh rán hành trước mặt lại món bánh ngon nhất mà anh từng ăn qua. Cắn thử một miếng thì thấy tuy ngoài mặt bánh xốp giòn nhưng bên trong một chút cũng không bị cứng mà lại rất mềm mại. Bánh có vị muối nhàn nhạt và mùi thơm của hành lá khiến người ta muốn ăn nhiều hơn nữa

Ăn cùng với cháo gạo kê nóng hổi thơm ngon, ăn ngon mà còn làm ấm dạ dày nữa. Tần Dược đã bị nhà ăn “làm hại” nhiều năm nên đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra việc ăn sáng cũng là một loại hưởng thụ.

Sau khi cơm nước xong xuôi thì Tần Dược chủ động đi rửa sạch bát đũa, Cố Kiều cũng không từ chối. Khi cô đang chuẩn bị múc nước để giặt quần áo thì phát hiện Tần Dược đã làm xong hết từ lúc cô chưa dậy.

Nhìn chỗ quần áo được phơi chỉnh tề, Cố Kiều không nhịn được mà tự hỏi rốt cuộc là người đàn ông này dậy sớm đến mức nào chứ?

“Tiểu Kiều, em lại đây một chút.”

Phía sau vang lên giọng nói của Tần Dược, Cố Kiều vội vàng bước qua đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.