Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, con biết rồi, ngày mai con sẽ về nhà một chuyến.”
Chu Ngân Đệ nghe mẹ chồng nói lập tức đồng ý, cô ấy vẫn luôn thật lòng quan tâm cô em chồng Đổng Giai Tuệ này, cũng mong cô có thể tìm được một người chồng hợp lòng thuận ý, sau này sẽ yêu thương cô thật tốt, không phải chịu khổ chịu mệt mỏi nữa.
Trần Quế Hương gật đầu, lại dặn dò một câu: “Con về nhà mẹ đẻ cũng đừng đi tay không, cầm mười quả trứng gà tích góp trong nhà mà về.”
Chu Ngân Đệ vội vàng lắc đầu: “Mẹ, không cần đâu, cứ giữ trứng gà lại cho cả nhà ăn, con về có thuận đường đi qua thị trấn, mua chút gì đó cho cháu trai trong nhà là được rồi.”
Ví dụ như bánh cây, trái cây hay kẹo gì đó là được rồi, mang về vừa lịch sự vừa tiện dụng, giá cả cũng không đắt.
Trần Quế Hương vỗ vỗ cánh tay của cô ấy, rõ ràng là không đồng ý với lời của con dâu.
“Mẹ nói con mang đi thì cứ mang đi, con mua là đồ của con, còn của nhà chúng ta thì lại khác chứ.”
Sáng sớm hôm sau, Trần Quế Hương tiễn con dâu cả Chu Ngân Đệ xong, đi vào trong phòng của con gái, nhìn thấy Đổng Giai Tuệ đang khâu từng mũi kim.
Hôm trước có người đưa tới một miếng vải, bảo Giai Tuệ may một bộ đồ cho cô ta, chính là áo quần lao động đang thịnh hành hiện nay, thù lao là hai cân gạo, ba cân khoai lang.
Khoai lang không hiếm, gạo rất hiếm, hai cân gạo đủ cho cả nhà ăn một bữa cơm trắng.
“Đáng tiếc nhà chúng ta không có máy may, dùng máy may làm nhanh hơn.”
Mấy con dâu cưới vào nhà sớm, khi đó điều kiện nhà nào cũng khó khăn, không có tiền dư thừa để mua thứ đáng giá này, hơn nữa, máy may không chỉ cần tiền để mua, còn phải dùng phiếu công nghiệp, không phải một nông dân bình thường có thể mua dược.
“Không sao, dù sao bây giờ con cũng không có việc gì làm, may mấy bộ quần áo mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.”
Tính tình của Đổng Giai Tuệ cũng không phải là người thích chiếm lợi của người khác, thân phận hiện tại của cô chính là một người phụ nữ bị bỏ rơi về nhà mẹ đẻ, không thể sinh con được và chỉ có thể ở nhà không thể ra ngoài đồng làm việc.
Nông thôn ở thời đại này chú ý chính là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đừng nói tới mấy chuyện như trước kia cô cũng là con gái nhà họ Đổng gì đó, dù gì thì trong mắt người khác, tình huống và thân phận hiện tại của cô đúng là bị người ta chỉ trích.
Răng của mình có đôi khi còn có thể cắn trúng đầu lưỡi, cha mẹ và mấy anh trai không quan tâm, nhưng mấy chị dâu suy nghĩ như thế nào thì làm sao đoán được chứ. Cô cũng chỉ có thể tận lực làm chút cống hiến cho gia đình, lúc ăn cơm cũng ăn hợp tình hợp lý một chút.
Trần Quế Hương ngồi xuống sờ tóc con gái, suy nghĩ của Đổng Giai Tuệ , người làm mẹ như bà dù ít dù nhiều cũng có thể hiểu được, nếu không phải lo lắng tới cái nhìn của người khác, bà thật sự rất muốn giữ con gái ở bên cạnh cả đời.
Nhưng một ngày nào đó bà và chồng rồi sẽ già đi, cũng không thể để cho con gái sống bơ vơ một mình trên đời này được, vẫn là nên tìm cho cô một gia đình tốt thì mới được.
…
“Đông Lâm, anh phải suy nghĩ rõ ràng, nếu anh rời đi một bước thì sẽ uổng phí mười năm nỗ lực này đấy. Tôi tiết lộ với anh một câu, lần này anh rất có có hội thăng tiến, thăng thêm một cấp thì anh chính là doanh trưởng, bây giờ anh xuất ngũ có thể nói là thất bại trong gang tấc.”
Hiện tại quân nhân rất được kính trọng, ngay cả chủ tịch cũng nói chỉ thích vũ trang. Những đứa trẻ đi ra từ nông thôn, đi từng bước tới ngày hôm nay là cực kỳ khó khăn, ăn biết bao nhiêu cực khổ rớt bao nhiêu mồ hôi chịu bao nhiêu thương tích mới được!