Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đổng Giai Tuệ đến quầy bán thịt mua miếng mỡ lớn, mua thêm mấy lạng ống xương lớn, loại thịt này không cần phiếu bán thịt, chỉ cần đưa tiền là được.
Lúc bấy giờ, trong người ai cũng thiếu chất béo, ăn nhiều thịt thì béo, còn loại xương này, người bán thịt đã cắt bỏ hết thịt ở xương đi rồi, cơ bản cũng không còn gì để ăn nữa. .
“Sao em lại mua mấy ống xương này về làm gì, còn cái gì để ăn đâu.”
“Canh xương rất tốt cho người già và trẻ em vì nó bổ sung canxi.”
Đổng Hạo Điền nghe câu trả lời của cô xong, cảm thấy có chút khác thường, ở nông thôn nhiều người không biết “canxi” là gì.
“Thật sao? Em hiểu biết nhiều thật đấy.”
“Làm gì có, em chỉ đọc một số tờ báo thôi.”
“Anh nhớ em tốt nghiệp trung học, đúng không?”
“Vâng ạ, em có bằng tốt nghiệp.”
Đổng Hạo Điền nghe xong bật cười.
Cô con gái nhà họ Đổng này rất tốt, biết đọc biết viết, ăn nói có lý, có căn cứ mà còn rất thú vị, nghe nói cô làm may vá, thuê thùa ở nhà mẹ đẻ, một tháng cũng tự kiếm được tiền nuôi bản thân, mấy tháng nay về nhà mẹ đẻ, anh trai chị dâu trong nhà cũng chẳng có ý kiến gì.
Tiếc thật, một cô gái tốt như vậy mà bị gia đình nhà chồng nhẫn tâm đuổi về, người chồng cũ còn kết hôn với cái người không hiểu chuyện như Lý Thải Phượng, Đổng Hạo Điền thực sự không hiểu.
Sau khi Đổng Giai Tuệ trở về nhà, cô nói với gia đình rằng cô đã gặp Lư Thành Nguyên và Lý Thải Phượng ở trên thị trấn.
“Nhà họ Lư này có ý gì! Âm hồn bất tán sao, hãy thực sự nghĩ cái tên Lư Thành Nguyên kia nổi tiếng lắm không bằng?”
Trần Quế Hương vô cùng tức giận, đến ngay cả Đổng Trường Quý trước giờ tính tình luôn điểm tĩnh cũng phẫn nộ không thể ngồi yên.
Mọi người trong Đổng gia đều tỏ ra vô cùng tức giận sau khi nghe Đổng Giai Tuệ kể về sự việc xảy ra ở thị trấn chiều nay, con gái cưng Giai Tuệ nhà họ Đổng, chịu nhiều đau khổ ở nhà họ Lư còn chưa đủ hay sao, đến giờ ngay cả con dâu mới nhà họ cũng dám bắt nạt Giai Tuệ, thật chẳng coi nhà họ Đổng ra gì.
“Không được, ngày mai tôi nhất định phải đi tới nhà họ Lư bên đó hỏi chuyện, tôi thật sự muốn hỏi xem, nhà họ Lư bọn họ như thế là có ý gì, giữa ban ngày ban mặt mà dám ngậm máu phun người, chính nhà họ còn chẳng tốt đẹp gì mà còn đi chỉ trích người khác.”
Đến ngay cả chuyện đi ngủ buổi tối cũng phải làm ầm lên, làm con gái Giai Tuệ nhà họ Đổng bị mất mặt theo, thực sự dù bao dung như nào thì chuyện này cũng không thể nào bỏ qua được.
Trần Quế Hương vô cùng tức giận, coi dáng vẻ của bà ta, như thể muốn lập tức đi đến Lư gia hỏi cho ra chuyện, Đổng Trường Quý châm điếu thuốc không nói lời nào, con trai con dâu trong nhà cũng căng thẳng chẳng dám mở lời.
“Mẹ, con nói những chuyện này không có ý làm mẹ tức giận, mà con sợ chuyện này nếu truyền ra ngoài, cha mẹ sẽ lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên con mới nói trước để hai người chuẩn bị tâm lý.”
Sự việc xảy ra chiều nay ở thị trấn chắc chắn sẽ lan truyền ra bên ngoài, Đổng gia mới yên ổn chưa được bao lâu mà giờ lại sắp phải đối diện với bao lời bàn tán của hàng xóm láng giềng, Đổng Giai Tuệ nghĩ một hồi, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với cha mẹ.
“Thực ra mẹ cũng không để tâm gì nhiều, miệng lưỡi thế gian cay độc, chúng ta cũng không quản được hết. Mẹ chỉ nghĩ, mẹ và nhà bên đó đã chẳng có liên quan gì rồi, bây giờ không có, sau này cũng chẳng muốn dính líu gì tới nữa. Chỉ cần nhìn thấy họ, mẹ chỉ muốn né đi thật xa, ai bảo cả nhà bọn họ toàn không bình thường, mẹ không muốn đụng vào chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.”