Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm qua, bà Lư biết rằng con trai và con dâu của bà có chút cãi cọ, từ khi Lý Thải Phượng về làm dâu, trong nhà không có một ngày nào yên ổn, cô ta cũng không quan tâm đến công việc đồng áng, ai ngờ hôm nay lại đi làm đồng, nghe người ta đồn thổi chuyện gia đình mình, nói rằng là hôm qua ở thị trấn Lý Thải Phượng đã kéo Đổng Giai Tuệ ra vừa đánh đập vừa chửi rủa, Đổng Giai Tuệ không hề động tay động chân phản kháng lại, người ta còn nói rằng con trai mình trước khi đi ngủ đã gọi tên vợ cũ.
“Thúy Chân, tầm tuổi bà rồi mà thật chẳng hiểu gì, rõ ràng Thành Nguyên trong lòng vẫn thích Giai Tuệ, nhưng bà lại phá hỏng hôn nhân của chúng nó. Giờ thì Thành Nguyên không thể chung sống hòa hợp với vợ mới, trong lòng vẫn nhớ về Giai Tuệ, đây chẳng phải là hại ba người cùng một lúc sao!”
“Đúng vậy, tôi thấy, vẫn là Giai Tuệ tốt hơn, vừa siêng năng vừa thật thà, chứ như người bây giờ, sau này chắc chắn bà chịu khổ rồi.”
Từng câu nói, làm cho khuôn mặt bà Lư càng trở nên trắng bệch.
Bà Lư là một người sĩ diện, các cụ xưa đã dạy “Đẹp đẽ khoe ra, xấu xa che lại, bình thường cũng đừng bao giờ đem chuyện nhà sang vác tù và hàng tổng, đặc biệt là chuyện liên quan đến con cháu mình.”
Đàn ông bên ngoài vẫn luôn coi trọng sĩ diện, chịu khổ ra sao cũng được nhưng lúc nào cũng phải giữ thể diện, giữ mặt mũi, huống chi Lư Hữu Căn còn là cán bộ của tổ sản xuất, Lý Thải Phượng này chỉ là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Lư, từ khi cô về đây thì trong nhà đã mất đi bao nhiêu người.
“Sao, con trai bà dám làm, tại sao tôi lại không dám nói? Tôi không chỉ muốn nói mà còn muốn nói to cho cả thiên hạ cùng nghe.”
Lý Thải Phượng không sợ bà Lư, nhà họ Lư thật chẳng hợp tình hợp lý chút nào, con trai nhà ấy không nói năng lời nào đã cưới con nhà người ta về, lấy nhau được ba tháng, mà chưa có được một bữa cơm thịnh soạn, dù có nói là dùng cách này cách khác nhưng Lý Thải Phượng vẫn không hài lòng.
Những người phụ nữ đã lấy chồng trong nông thôn khi ở với nhau cũng sẽ nói những lời tục tĩu, chẳng hạn như “Gần đây trông sắc mặt cô không tốt lắm, chắc cho cô nếm trải đủ rồi”, mỗi khi ở cùng với những người vợ lẻ khác, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của họ, Lý Thải Phượng trong lòng rất buồn.
Cô cũng muốn có một người chồng có thể làm mình hài lòng, nhưng tiếc rằng Lư Thành Nguyên lại là một kẻ hèn nhát.
“Chưa bao giờ tôi thấy cô vô liêm sỉ như vậy. Nhà họ Lư của chúng tôi thật mất mặt với cô.”
Lý Thải Phượng dương đôi mắt xếch lên nhìn với vẻ chế nhạo về phía bà Lư: “Ô, hóa ra nhà họ Lư các người cũng có thể diện à? Chê tôi vô liêm sỉ, được thôi, vậy để Lư Thành Nguyên ly hôn với tôi, các người đi mà lấy lại người con dâu tốt của mình, xem người ta có đồng ý hay không.”
Bà Lư thực sự hối hận, thực sự rất nhớ Đổng Giai Tuệ, đúng là con người ta không phải để so sánh, mọi sự so sánh đều là khập khiễng.
Khi Đổng Giai Tuệ ở đây, bà ấy không phải làm nhúng tay vào bất cứ việc gì. Trời còn chưa sáng, Đổng Giai Tuệ đã thức dậy để giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ rồi đến 8 giờ đi ra đồng làm việc, Lư Hữu Căn là cán bộ của đội sản xuất và người chấm công mắt nhắm mắt mở, Đổng Giai Tuệ buổi trưa có thể về nấu cơm trưa mà không bị trừ công.
Đổng Giai Tuệ dọn bàn và bát đĩa sau khi ăn cơm xong, bà Lư vào phòng ngủ trưa hoặc ra ngoài đi chơi, Đổng Giai Tuệ chắt chiu quỹ thời gian ít ỏi của mình để làm việc nhà, buổi chiều lại tiếp tục làm việc và vào chạng vạng tối về nhà nấu cơm.