Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 26: Cửu lão gia



Xem hết kịch vui ở cổng chợ phía Tây, Khương Kỳ thảnh thơi đi dạo trên phố.

“Chu Trung, giờ gì rồi?” Khương Kỳ hỏi.

Chu Trung trả lời: “Ước chừng sắp đến giờ Thân ba khắc.”

“Hội thưởng hoa trong nhà Liên Đại học sĩ bây giờ chắc cũng giải tán rồi, đi, chúng ta đi đón phu nhân hồi phủ.” Khương Kỳ vung quải trượng, cất bước muốn đi.

Chu Trung thấy thế vội vàng khuyên nhủ: “Thế tử, phủ thượng Liên Đại học sĩ cách cổng chợ phía Tây mấy con phố đấy ạ! Chúng ta lúc đi ra ngoài cũng không có chuẩn bị xe ngựa, lúc này đi bộ tới rất mệt mỏi.”

Tuy nói thế tử đã khôi phục rất tốt, nhưng trước đó thái y cũng đã thông báo, là không thể mệt nhọc.

Khương Kỳ dừng bước lại, cầm quải trượng thọc Chu Trung một cái, nói ra: “Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh đi tìm một cỗ kiệu lại đây.”
Chu Trung vội vàng đáp lại, chạy bước nhỏ đi tìm xe ngựa.

Khương Kỳ nhìn chung quanh một chút, thấy cách mấy bước có cái lều trà nhỏ, liền cất bước đi tới.

Trà bày lề đường không thể so với những trà lâu có mặt tiền cửa hiệu, chỉ là tại đầu phố dựng cái sạp hàng nhỏ, để cho người buôn bán nhỏ lui tới đến nghỉ chân.

Khương Kỳ đến lúc này, lại dọa chủ quán trà nhảy một cái.

Tuy nói hắn không biết Khương Kỳ, nhưng cách ăn mặt trên người Khương Kỳ kia nhìn một cái là biết nhà giàu sang. Hắn đi đến trước bàn cứ như vậy ngồi xuống, hoàn toàn không phù hợp không nói, còn dọa một vài người vốn là muốn đến nghỉ ngơi chạy mất.

Những người đã ngồi xuống kia bởi vì không nỡ bỏ tiền mình đã trả, nhưng cũng lặng lẽ đánh giá “hạc giữa bầy gà” – Khương Kỳ, tự cho là giọng nói rất thấp nên cứ thế xì xào bàn tán.
Khương Kỳ giống như không nhìn thấy, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn được coi như sạch sẽ: “Chưởng quỹ. . .”

Chủ quán còn đang sững sờ nghe gọi vội cuống quít nghênh đón, đang muốn cầm khăn lau trong tay lau bàn, lại phát hiện trải qua một ngày cái khăn lau này đã không thể nhìn nổi. Chủ quán vội vàng cất khăn lau, dùng ống tay áo coi như sạch sẽ lau mặt bàn.

“Vị quý nhân này, nơi này của tiểu nhân chỉ có trà thô, không biết quý nhân. . .” Chủ quán cung thân, một mặt áy náy nói.

Khương Kỳ nhìn tay áo chủ quán dính bụi, mày kiếm nhướng lên một cái, móc ra một thỏi bạc vụn lớn chừng ngón cái, nói: “Ta ở chỗ này đợi người, ngươi cho ta đến chén nước là được.”

Lúc nhỏ Khương Kỳ đã từng cùng Khương Văn Chính vào trong quân doanh chơi, nơi đó ăn uống cũng không sạch sẽ hơn trên đường là mấy, cho nên Khương Kỳ cũng không chê.
Người bán hàng kia cầm bạc vụn, vội vàng gật đầu nói: “Vậy kính xin quý nhân chờ một lát …một lát.”

Một thỏi bạc vụn này đối với hắn, loại người chỉ bán nước trà kiếm sống mà nói, đã là một khoản thu nhập rất lớn. Người bán hàng vội vàng đem bát sứ thô sạch sẽ dùng nước sạch tẩy một lần nữa, sau đó rót một chén nước ấm cho Khương Kỳ.

Khương Kỳ dưới ánh nhìn chăm chú của người xung quanh không ngần ngại chút nào bưng bát sứ thô lên uống một ngụm, ở vị trí này nhìn người đến người đi trên đường, cũng cảm thấy có chút thú vị.

“Không nghĩ tới Thế tử Ninh Quốc Công phủ vậy mà cũng sẽ ở loại địa phương này uống trà?” Tiếng nói của một nam tử đột nhiên vang lên bên tai Khương Kỳ.

Khương Kỳ giương mắt quan sát, một nam tử thân hình tráng kiện đứng ở trước mặt mình, ánh mắt có chút quái dị nhìn hắn.
“Ngươi là. . .” Khương Kỳ nói được một nửa, đợi thấy rõ diện mạo người đến, suýt nữa từ trên ghế bật dậy: “Thì, thì ra là cữu cữu a!”

Sau khi bọn họ thành hôn, Dương Hàm lại bị Hoàng đế phái đi Linh Châu làm việc. Khương Kỳ vốn định chờ Dương Hàm trở về sau đó cùng Nghiêm Tiêu Nghi đi bái kiến. Chỉ là Khương Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.

Hắn thế mà nhớ rõ, trong mộng sau khi mình bị bệnh, vị cữu cữu này tới tìm Nghiêm Tiêu Nghi. Bởi vì biết được hắn bị ngoại thất hạ độc trở thành phế nhân, Dương Hàm trực tiếp lôi hắn từ trên giường xuống. Nếu không phải Nghiêm Tiêu Nghi ngăn cản, e là sau khi trúng độc còn phải bị Dương Hàm đánh một trận nên thân. Bởi vì nhớ rõ dáng vẻ hung bạo lúc ấy của Dương Hàm, nên lúc này Khương Kỳ nhìn thấy Dương Hàm, theo bản năng có chút rụt rè trong lòng.
Hôm qua Dương Hàm mới hồi kinh, bởi vì đã sớm dặn dò người trong phủ lưu ý tin tức Ninh Quốc Công phủ, cho nên vừa hồi phủ liền biết đủ loại tin đồn về Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi trong mấy ngày qua.

Thời điểm nghe tới lời đồn gây bất lợi cho Nghiêm Tiêu Nghi, Dương Hàm hận đến gần như muốn tìm ra kẻ đầu têu kia xé nát. Nhưng mà nghe Hoàng hậu lại cho Nghiêm Tiêu Nghi phong hào, cùng chuyện sau đó của hai nhà Nghiêm, Lư, Dương Hàm mới thoáng hài lòng, tuy nói Lư Trạch Bảo kia là ông thượng tấu vạch tội, nhưng dễ dàng để bệ hạ cố ý sai Lư Anh đến giám trảm, nếu nói không phải bởi vì Ninh Quốc Công phủ, ông không tin.

Chỉ là vốn nghĩ hôm nay đi Ninh Quốc Công phủ nói một tiếng, ngày mai đi thăm Nghiêm Tiêu Nghi, thế mà không ngờ vừa từ Tây Thị Khẩu trở về lại gặp được Khương Kỳ. Càng không nghĩ tới, đường đường là Thế tử Quốc Công phủ mà ngồi tại trà quán vỉa hè, không chút ngần ngại dùng bát sứ thô uống nước. Nhưng mà điều làm ông không ngờ nhất chính là, Khương Kỳ sau khi nhìn thấy hắn thì nhanh mồm gọi hắn cữu cữu, quá mức tự nhiên ngược lại làm toàn thân Dương Hàm có chút không được thoải mái. Mặc dù nội tâm Dương Hàm đủ loại cảm xúc nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc dị thường, không lộ rõ chút nào.
Giọng nói của Dương Hàm không tính là quá lớn, nhưng cũng đủ làm người chung quanh nghe rõ ràng. Bọn họ sau khi nghe được vị quý nhân này chính là Thế tử Ninh Quốc Công phủ cũng nhịn không được lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Những người xung quanh hoặc nhiều hoặc ít cũng đã nghe qua lời đồn về vị Thế tử này, ai có thể nghĩ tới người như vậy lại ngồi ở bên quán trà lề đường uống nước trắng không có chút tư vị nào.

Thế nhưng vị nam tử thân hình tráng kiện, hơi lớn tuổi kia rốt cuộc là ai? Mà có thể được Thế tử Ninh Quốc Công xưng là cữu cữu? Làm cữu cữu của thế tử, có lẽ cũng là dòng dõi hoàng hoàng thân quốc thích, nhưng hôm nay có thể được vị Thế tử này xưng là cữu cữu, chắc cũng chỉ có An Vương điện hạ thì phải!

Đám người càng nghĩ càng không đúng, có người muốn quỳ lạy hành lễ, nhưng bị người bên cạnh ngăn lại. Đối phương đến tột cùng là ai, bọn họ đều không rõ ràng, bái nhầm thì phải làm sao, vì sợ mình vô ý va chạm quý nhân, đám người vốn ở bàn trà nghỉ chân, cũng không kịp nghĩ tự mình móc ra mấy đồng, tụm năm tụm ba rời đi.
“Tại sao Thế tử ở chỗ này?” Dương Hàm lại nhớ tới một màn tại cửa chợ phía Tây hai canh giờ trước, có thể nói là trò cười giám trảm, hai tên sai dịch Hình bộ dưới tay làm tiểu động tác, có thể thoát khỏi ánh mắt văn nhân Lư Anh nhưng lại chạy không khỏi ông. Nếu không phải có người cố ý động tay, làm sao có thể để tên óc đầy mỡ – Lư Trạch Bảo tại pháp trường tuỳ tiện tránh thoát từ trong tay bọn họ, còn rơi mất vải nhét ở mồm.

Mà bây giờ Khương Kỳ xuất hiện ở đây, điều này không khỏi làm cho Dương Hàm hoài nghi chủ sử sau màn có liên quan đến hắn, nếu thật sự là như thế, nữ tế của cháu ngoại không phải thật sự là một kẻ vô dụng.

“Nghi Nhi hôm nay đi phủ thượng Liên Đại học sĩ làm khách, ta, tiểu tế đang định đi đón nàng.” Khương Kỳ chống quải trượng, thân hình cố gắng đứng thẳng tắp.
“Đón Nghi Nhi? Tính ra phủ đệ của Liên Đại học sĩ cách Ninh Quốc Công phủ cũng chỉ có hai con đường, không cần thế tử ngài tự mình đi tiếp.” Tính kỹ, Ninh Quốc Công phủ ngược lại còn cách Tây Thị Khẩu gần hơn chút.

Khương Kỳ cười ngượng ngùng, không dám nói thật. Hắn cũng không thể nói mình nửa ngày không gặp thiếu phụ nhà mình là nhớ không chịu nổi được không? Nếu để cữu cữu cho rằng mình không ôm chí lớn thế thì làm sao cho phải!

Dáng vẻ ấp a ấp úng của Khương Kỳ cũng làm cho Dương Hàm nhìn ra một chút mánh khóe. Xem ra lời đồn không giả, tên Khương Kỳ này có vẻ thật sự quan tâm Nghi Nhi.

Ngay lúc này, Chu Trung từ xe ngựa đi thuê một cỗ kiệu trở về. Hắn cũng không phải không nghĩ tới thuê xe ngựa, nhưng xe ngựa thuê không tốt bằng xe ngựa do hạ nhân quốc công phủ đánh! Mà kiệu thì chỉ cần thay cái cái áo kiệu là đủ ra dáng.
Chu Trung nhìn xung quanh, suy nghĩ xem Khương Kỳ sẽ đi chỗ nào chờ hắn, khi hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc tại quán trà ven đường, Chu Trung cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn chưa từng thấy thế tử nhà mình vào quán trà như vậy, nhưng mà người đứng bên cạnh thế tử là người nào? Vì sao hắn ngồi, thế tử lại đứng ở một bên, dường như dáng vẻ có hơi thận trọng?

Chu Trung kỳ quái đi ra phía trước, đợi thấy rõ dung mạo người bên cạnh Khương Kỳ thì suýt chút nữa kinh hô thành tiếng. Người này không phải chính là người vào ngày thế tử thành thân, cả người mặc khôi giáp, mang theo thân binh đưa giá thế tử phu nhân qua – Vân Huy Tướng quân sao?

Chu Trung cũng không cần Khương Kỳ nháy mắt ra dấu, lập tức khom mình hành lễ, đầu cúi thấp đến mức sắp nhét vào trong đất: “Gặp qua cữu lão gia.”
Khương Kỳ nghe xong, rất hài lòng. Tiếng cữu lão gia gọi rất tốt, lát nữa bản Thế tử phải khen thưởng tử tế tên tiểu tử này mới được.

Quả nhiên là chủ tớ, người này kêu cũng thật thuận miệng. Dương Hàm mặc dù y phục dáng dấp lãnh đạm, nhưng trong lòng lại có nhiều hảo cảm với Khương Kỳ. Nhìn tên bộc tử này, quần áo và cách ăn mặc nhất định là tùy tùng luôn theo bên người Khương Kỳ, nhất cử nhất động của tùy tùng bên người trên nhiều mức độ cũng đại biểu cho thái độ của chủ nhân. Cho nên, trước không nghĩ đến tính chân thực của những lời đồn trên phố kia, tối thiểu Khương Kỳ tôn trọng Nghi Nhi.

Biết Khương Kỳ muốn đi đón Nghiêm Tiêu Nghi, Dương Hàm cũng không quấy rầy nữa: “Vừa vặn gặp được Thế tử, vậy kính xin chuyển lời với Nghi Nhi, ngày mai ta đi Quốc Công phủ thăm nó.”
Dương Hàm nói xong, đứng lên, sửa sang lại quần áo, muốn cáo từ.

Khương Kỳ chắp tay, nói: “Vốn chỉ muốn chờ cữu cữu ngài hồi Kinh sau đó tiểu tế và Nghi Nhi cùng nhau đến phủ thượng thăm hỏi lão nhân gia ngài, bây giờ sao có thể để ngài tới thăm chúng ta trước chứ? Hay là, không biết hai ngày này ngài có thời gian không?”

Dương Hàm nghe vậy, nhìn chằm chằm Khương Kỳ, gương mặt luôn luôn nghiêm túc rốt cục cũng có chút thư giãn: “Sáng mai là ngày ta gội đầu*.”

*Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.

“Đã là như thế, chờ ngày mai tiểu tế cùng Nghi Nhi liền đi phủ thượng thăm viếng.” Nói xong, Khương Kỳ chắp tay thi lễ.

Dương Hàm vuốt cằm nói: “Vậy ta cáo từ trước.”

Khương Kỳ lần nữa chắp tay thi lễ: “Tiểu tế biệt quá.”

Nhìn Dương Hàm rời đi, Khương Kỳ thở dài nhẹ nhõm. Đã sớm nghe nói rằng, nhạc phụ khó lấy lòng nhất, bây giờ xem ra, lấy lòng Cữu gia cũng không đơn giản.
Nghĩ đến thời gian cũng bị trễ không ít, lo lắng Nghiêm Tiêu Nghi trở về phủ trước. Khương Kỳ lên kiệu sau đó hối kiệu phu đi nhanh đến phủ thượng Đại học sĩ. Người đi đường nhìn thấy một nhóm người vội vội vàng vàng này, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó!

Đúng như Khương Kỳ đoán chừng, chờ bọn hắn vừa tới đầu phố đối diện phủ Đại học sĩ, chỉ thấy trước cửa phủ xe ngựa ngừng lại đều đã bắt đầu chuẩn bị. Nhìn thấy xe ngựa Nghiêm Tiêu Nghi vẫn còn, Khương Kỳ nhẹ nhàng thở ra.

Hắn để Chu Trung đi gọi xe ngựa tới chỗ bọn hắn còn mình xuống kiệu, đuổi cỗ kiệu đi. Chờ xe ngựa đến, liền chui vào trong xe.

Thời điểm xa phu kia nghe Chu Trung nói Khương Kỳ cũng tới, vốn không tin, chờ đến khi nhìn thấy Khương Kỳ tiến vào trong xe, xa phu mới tin tưởng, người vừa rồi giống như ăn cướp kia thì ra là thế tử nha.
Trong lòng lão đánh xe thầm than, Thế tử và Quốc Công gia không hổ là cha con ruột. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.