Ngày Lư Trạch Bảo bị trảm ấy, Lư Anh trở lại trong phủ liền bệnh. Mời lang trung đến xem, kết quả là bị hoảng sợ, ưu tư quá độ tích tụ tại tâm.
Chuyện ở Tây Thị Khẩu, trước khi Lư Anh trở về người nhà họ Lư đã nghe nói. Bây giờ nghe lang trung nói như vậy làm sao không rõ ràng nguyên nhân trong đó. Lư lão phu nhân đau lòng nhi tử, muốn kêu Lư Thái phó mời một thái y tới xem một cái.
Lư Thái phó lại cười khổ. Mặc dù Lư Trạch Bảo chỉ phun ra mỗi một chữ đã bị nha dịch ngăn cản nhưng lời ông còn chưa nói hết cũng đã là đủ làm cho người ta suy nghĩ xa xôi rồi.
Bệ hạ để Lư Anh giám trảm, vốn là có ý “nhắc nhở” Lư gia bọn họ. Mà Lư Anh trở về lại bởi vì hoảng sợ mà bị bệnh, một khi bệ hạ cho rằng Lư gia cố ý gây nên vậy Lư gia bọn họ coi như thật sự mất Thánh tâm.
“Trước tiên rót cho lão đại chén thuốc, ngày mai vô luận như thế nào cũng phải đến Hàn Lâm viện ứng mão*.” Lư Thái phó lạnh lùng nói.
*Ứng mão: đến cho có mặt (ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày – từ 5 giờ đến 7 giờ sáng – điểm danh “nhân viên”, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão)
Lư lão phu nhân lắp bắp nói: “Chuyện này làm sao có thể? Thân mình nhi tử cũng không dậy được!”
“Bò cũng phải bò qua đó.” Lư Thái phó trách mắng: “Bị một kẻ hấp hối sắp chết dọa cho đến mức nằm trên giường không dậy nổi, thật sự là phế vật.”
Lư Thái phó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn trách cứ thê tử sủng ái quá mức nhưng hiện tại trưởng tử đã hơn bốn mươi, thân không lập, hà cớ gì phải trách mẹ hắn?
“Lão Đại và Kiến An hầu đổi hôn chuyện này đã chọc Ninh Quốc Công phủ mà Bao thị kia vẫn còn muốn cùng Nghiêm gia hồ nháo. Nghiêm gia là muốn đối phó vị Thế tử phu nhân gả vào Khương gia kia, bà đi xem náo nhiệt cái gì? Bây giờ thì hay rồi, chọc cho bệ hạ vì lấy lòng Trưởng Công Chúa mà đề cử lão đại đi giám trảm.” Lư Thái phó nghĩ đến thê tử không bớt phiền của Lư Anh kia, nghiến răng nghiến lợi.
Lư lão phu nhân nghe Lư Thái phó nói như vậy, thương yêu đối với trưởng tử toàn bộ hóa thành oán hận với con dâu, đồng thời càng không có hảo cảm đối với vị nữ nhi nhà Kiến An hầu kia: “Lúc trước kia đích tôn Nghiêm gia không có, sau này mượn cớ phụ mẫu Nghiêm Tiêu Nghi không còn không may mắn làm lý do lui hôn cũng được thôi, mặc dù có chút không vừa ý nữ cô nhi nhưng cũng không nhất thiết phải đổi Nghiêm Tiêu Nguyệt tới. Dù sao trước kia Kiến An hầu cũng làm quan trong triều, có phần được bệ hạ trọng dụng, bây giờ vị này chỉ mang tên tuổi Hầu gia, kiếm cho Trác nhi nhà như vậy thì có ích lợi gì?”
Nghe Lư lão phu nhân nói như vậy, Lư Thái phó cũng tức giận: “Lão đại mang khí phách thư sinh bị Nghiêm Bồi Luân nói vài lời hay liền tự tác chủ trương. Bây giờ việc đã đến nước này, chuyện hoán thân lúc trước làm mọi người đều biết, bây giờ muốn từ hôn thì đã chậm rồi.”
Khương Kỳ thích cưỡi ngựa, lại đột nhiên ngã ngựa bất tỉnh nhân sự, trong lúc nhất thời ở Kinh Thành lời đồn đại nổi lên bốn phía. Về sau Trưởng Công Chúa không bước vào hoàng cung nữa mà Khương Văn Chính ngoại trừ chuyện phòng vệ kinh kỳ ra, không còn nhúng tay vào chuyện triều chính nữa, việc này khiến cho có người suy đoán Khương Kỳ xảy ra chuyện phía sau có phải là bệ hạ ra tay hay không. Nhưng vô luận như thế nào, Ninh Quốc Công phủ và bệ hạ xa cách để tất cả bọn họ cho là có cơ hội để lợi dụng được rồi.
Trước kia Lư gia bọn họ và Ninh Quốc Công phủ vẫn luôn sống yên ổn với nhau, bởi vì ông ta rất rõ ràng địa vị của Ninh Quốc Công phủ ở trong lòng bệ hạ. Nếu như Nhị hoàng tử muốn tiến thêm một bước thì không thể đắc tội Ninh Quốc Công.
Nhưng mà bây giờ tốt ngược, bởi vì tên ngu xuẩn Nghiêm Bồi Luân tự cho là đúng kia, mà lão đại cũng bị mê chướng phủ mắt. Nhớ ngày đó Khương Kỳ coi trọng chính là Nghiêm Tiêu Nguyệt, cho dù bây giờ nhìn thấy hắn đối đãi với Nghiêm Tiêu Nghi cũng tốt nhưng Lư gia đối với hắn mà nói chính là có mối hận đoạt vợ. Lư gia ông ta và Ninh Quốc Công phủ từ nay về sau không có khả năng lại sống hòa bình với nhau nữa
Lúc trước lý do nhà bọn họ đồng ý kết thân cùng Nghiêm gia ngoại trừ trên người Nghiêm Bồi Thanh giữ chức vụ trong triều, được bệ hạ tín nhiệm ra thì chính là bởi vì Dương thị. Nhị hoàng tử muốn đặt chân trên triều đình, nếu sau lưng không có quân đội ủng hộ vậy thì không được. Đệ đệ Dương thị là Dương Hàm văn võ song toàn, sát phạt quyết đoán là soái tài hiếm có. Nếu có thể được hắn ủng hộ thì có thể kéo theo càng nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi đồng lứa.
Lão đại tính khí thư sinh lại chướng mắt Dương Hàm bỏ văn theo võ, cho rằng dựa vào Lư Trạch Bảo – người chỉ biết đón gió thúc ngựa đã có thể nhúng tay trong quân. Bây giờ gà bay trứng vỡ không nói, càng sợ hơn là đã làm cho bệ hạ chú ý về sau muốn tìm cơ hội sẽ khó khăn hơn.
Ngày thứ hai, Lư Anh té xỉu ở trước án, không đợi Liên Đại học sĩ mời thái y đến, người hầu hạ bên cạnh Lư Anh liền đỡ hắn trở về Lư gia. Bệ hạ phái người hỏi, Lư Thái phó tại cám ơn Hoàng đế quan tâm sau đó không ngại bày tỏ, chỉ nói là Lư Anh trong đêm bị phong hàn, uống hai thang thuốc là khỏe.
Lý Miểu nghe thái giám hồi bẩm, cười lạnh nói: “Bây giờ chưa qua Trung thu, Lô đại nhân lại trong đêm bị phong hàn? Xem ra phải thực sự tĩnh dưỡng nhiều mới được. Nếu không muốn để trẫm phái thái y qua đó, Quản Tòng Trung. . .”
“Có nô tài.” Quản Tòng Trung chắp tay tiến lên.
“Lát nữa ngươi phái một người đi truyền khẩu dụ của trẫm, nói Lư Anh vất vả cho hắn một tháng ở trong phủ tu dưỡng, không có việc gì không cần đi loạn.” Lý Miểu thở dài.
Con mắt Quản Tòng Trung hơi chuyển động, khóe môi nở nụ cười: “Nô tài tuân chỉ.”
Sau đó bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng, chọn một người trong số thái giám hầu hạ trước cửa sai hắn đi Lư gia.
Bệ hạ đây là muốn cấm túc Lư Anh?
Lễ bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư hai mặt nhìn nhau, giương mắt nhìn thoáng qua Lý Miểu trước ngự án rồi lại nhìn về phía Ninh Quốc Công đang ở một bên cầm tấu chương lật xem.
Nửa năm qua, bởi vì Thế tử Ninh Quốc Công mang bệnh, Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa đều không có thời gian cố kỵ triều đình, điều này khiến phe Lư thị ở trong triều đình càng thêm đắc ý, càng có người muốn nhúng tay vào phòng vệ kinh kỳ. Trước đó chuyện liên quan tới Kiến An hầu đổi hôn, bọn họ đều biết nội tình, từ nay về sau Lư gia cùng Ninh Quốc Công phủ cho dù không hoàn toàn đối địch nhưng cũng sẽ không như trước đó ngoài mặt gió êm sóng lặng như vậy.
Khương Văn Chính không nhìn ánh mắt bọn họ ném tới, khép tấu chương lại giao cho Quản Tòng Trung truyền lệnh trở về, chắp tay nói: “Bệ hạ, liên quan tới Lễ bộ trình lên chương trình thu tiễn (săn bắn mùa thu) năm nay, thần cho rằng cũng đều thỏa đáng.”
Lý Miểu cầm tấu chương Quản Tòng Trung đưa tới, mở ra nhìn nội dung bên trong sau đó nói: “Đã như thế, Lễ bộ hãy chiếu theo kế hoạch trong chương trình mà làm, Binh bộ cũng tham gia giúp đỡ.”
Hai vị Thượng thư lĩnh chỉ sau đó nhanh chóng lui ra ngoài. Khương Văn Chính vốn cũng muốn đi nhưng lại bị Lý Miểu ngăn lại.
“Cô phụ.” Trái phải chỉ còn lại một mình Quản Tòng Trung, Lý Miểu mở miệng kêu.
Một tiếng này “cô phụ” làm ông muốn nổi da gà.
Khóe miệng Khương Văn Chính mất tự nhiên giật một cái, tình cảm của vị bệ hạ này đối với tức phụ nhà mình ông cũng không rõ ràng. Khương Văn Chính nghĩ đến, đại khái là lúc nhỏ bệ hạ chịu nhiều đau khổ cho nên đối với Trưởng Công Chúa luôn che chở nên hắn sinh ra tình cảm yêu mến cũng có thể hiểu được, thật sự! Ông thật sự đã hiểu. Nhưng điều ông không hiểu là vì cái gì bệ hạ lại cho rằng ông cướp Trưởng Công Chúa, đó rõ ràng là tức phụ nhà ông có được hay không? Ông thật sự không phải cha dượng bệ hạ. . .
Lý Miểu một mặt mong đợi nhìn Khương Văn Chính, nói: “Thu tiễn* lần này, cô cô muốn đi à?”
*Săn bắn mùa thu
Khương Văn Chính cứng ngắc gật đầu một cái, nói: “Vâng.”
Hàng năm Trưởng Công Chúa đều sẽ đi, duy nhất một lần không đi nguyên nhân đúng lúc mang thai Kỳ Nhi. Nhưng mà từ đó về sau, mỗi năm bệ hạ đều sẽ hướng hắn hỏi thăm một lần. Mặc dù đã thành thói quen, nhưng Khương Văn Chính vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lý Miểu nghe xong, vẻ mặt mừng rỡ.”Vậy là tốt rồi, trẫm sẽ để cho Lễ bộ chuẩn bị thật tốt.”
Khương Văn Chính đi ra cửa cung, quay đầu nhìn thoáng qua. Khương Văn Chính đến nay cũng không nghĩ ra, luyến tiếc Trưởng Công Chúa như vậy, lúc trước Lý Miểu làm thế nào nghĩ thông chọn chồng cho bà?
Mà Khương Văn Chính không biết là, lúc trước mặc dù Lý Miểu có lòng chọn chồng cho cô mẫu nhà mình nhưng người nào cũng không lọt mắt, đều cảm thấy không xứng với cô mẫu nhà mình. Đợi đến thời điểm Trưởng Công Chúa tự chọn Khương Văn Chính, nhìn Khương Văn Chính miệng đầy râu mép, lúc ấy Lý Miểu chỉ có hai mươi tuổi suýt nữa khóc lên. Trong Kinh Thành nhiều công tử như vậy lại đều chướng mắt, sao cô mẫu nhà mình lại coi trọng Khương Văn Chính người ngợm lôi thôi lếch thếch được chứ!
Cuối cùng Quản Tòng Trung một tay lau nước mắt một tay lau nước mũi cho Lý Miểu nói, Trưởng Công Chúa dụng tâm lương khổ*, vì hắn có thể ngồi vững vàng giang sơn mới lựa chọn Khương Văn Chính người có công cần vương ( xả thân vì triều đình) làm chồng.
*Dụng tâm lương khổ:
Lý Miểu khóc càng thương tâm, nghĩ đến tất cả đều là mình vô dụng, không chỉ để cô mẫu tự mình chém phò mã trước không nói, bây giờ lại càng vì hắn mà gả cho người mình không thích.
Thời điểm Trưởng Công Chúa vui vẻ xuất giá, Lý Miểu trốn ở trong ngự thư phòng nói với Quản Tòng Trung rằng năm đó mình được Trưởng Công Chúa che chở sống sót như thế nào, lại một lần khóc bù lu bù loa, hai ngày không thượng triều.
Thu tiễn tới gần, quan viên và huân tước có tên đi theo cũng được thông báo xuống cho từng người. Nhà được trong cung chỉ định tự nhiên là vui mừng, bắt đầu chuẩn bị công việc thu tiễn mà nhà không có tư cách chỉ biết hâm mộ.
Mặc dù năm nay Kiến An hầu cũng được thư nhưng Nghiêm Tiêu Nguyệt bị hoàng hậu bắt ở thư phòng chép kinh lại không đi được. Vì thế, Ôn thị không phải là không đi cầu xin hai ma ma kia, nhưng ma ma làm khó dễ lấy cớ thời gian cấp bách, đuổi bà ta đi.
Ninh Quốc Công phủ.
“Thế tử, người đang tìm cái gì vậy?” Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ chạy đến trong kho không ngừng lục lọi, tò mò hỏi.
Khương Kỳ một thân võ phục ăn mặc gọn gàng, cầm trong tay một trường cung cao chừng bốn thước, từ trong kho đi tới: “Hàng năm thu tiễn không chỉ chỉ có đi săn mà thôi, các phủ đô xảy ra người tới tham gia các hạng tỷ thí, thắng được người đều sẽ đạt được tặng thưởng. Năm ngoái thế nhưng là bản Thế tử đã thắng, mặc dù năm nay. . . Nhưng cũng không thể quá kém được cho nên lấy trước cung luyện một chút lực cánh tay.”
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy trên người Khương Kỳ dính bụi đất, đôi mi thanh tú hơi nhíu, cầm khăn lụa trong tay muốn lau đi.
Khương Kỳ vội ngăn lại: “Trên người của ta bẩn lắm! Nghi Nhi vẫn là đừng động thủ, một lát nữa ta đi thay là được.”
Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cười một tiếng, hỏi: “Năm ngoái tặng thưởng là cái gì?”
“Con ngựa kia của ta. . .” Khương Kỳ trầm trầm nói.
“. . .”
Nghiêm Tiêu Nghi nhớ hắn bệnh hơn nửa năm, mặc dù đau lòng nhưng nhìn hắn một mặt phiền muộn lại cảm thấy buồn cười. Cũng khó trách nghe Khương Kỳ nói, sau khi hắn bệnh lại có lời đồn nói là bệ hạ ra tay. Thì ra đúng là từ chỗ bệ hạ có được ngựa.
Nhưng có thể ở loại trường hợp này giành được thủ khoa, có lẽ võ nghệ của Khương Kỳ chắc chắn không tệ. Có điều, vì sao một nam tử theo học đại nho lại là người mang võ nghệ mà trở thành thiếu gia bất tài trong miệng người khác?
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ từ trên xuống dưới, có chút không rõ ràng cho lắm.
Khương Kỳ bị Nghiêm Tiêu Nghi nhìn như vậy, thuận miệng nói: “Nghi Nhi, vi phu chỗ nào không ổn sao?”
Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu, nói: “Cũng không có gì không ổn, chỉ là Thế tử bệnh lâu như vậy, bây giờ lại dùng cường cung để luyện lực cánh tay có ổn hay không?”
Khương Kỳ cười nói: “Yên tâm đi, chỉ tiếc nếu không phải tình huống như vậy, năm nay nhất định cũng phải vì nàng lấy thêm một giải thủ khoa.”