Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 56: Xảy ra chuyện



Cuối cùng, tin đồn gây xôn xao này dừng lại bằng thánh chỉ tứ hôn từ trong cung ban ra.

Mặc dù Lư Viện đã thấy rõ bản thân không có chút vị trí nào trong lòng Nhạc Anh Kỳ, nhưng sau khi biết được bệ hạ tứ hôn, nàng ta vẫn không kìm được vui vẻ. Nhưng đến khi Lư Anh nói cho nàng ta khúc mắt trong đó, Lư Viện hận không thể lại trở lại ngày nàng ta lén lút xuất phủ.

Dù nàng ta cũng là người bị hại, nhưng đối với Nhạc Anh Kỳ mà nói, nàng ta hại hắn ta vĩnh viễn mất đi cơ hội đoạt được Vương vị, kể từ đó kết cục của nàng ta cũng có thể tưởng tượng được.

Đến lúc này, Lư Viện mới cảm thấy hối hận vì chuyện bản thân làm sai, và càng hiểu được thánh chỉ đã hạ xuống, tất cả đều không cứu vãn nổi. Nếu lúc trước mình nghe theo lời phụ thân nói, cho dù gả ra ngoài, dựa vào nàng ta là người Lư gia, dựa vào cô mẫu là Hoàng Quý Phi, lo gì cuộc sống không tiêu dao tự tại? Bây giờ, mọi thứ đã muộn rồi, mặc dù có thánh chỉ tứ hôn, đối với người ngoài mà nói, nàng ta vẫn mang thanh danh lén lút tư thông với nam tử, mà nàng ta cũng không dám đối mặt một trượng phu đầy hận thù với mình. Lời nói của phụ thân đã tỏ rõ, đợi nàng ta gả cho Nhạc Anh Kỳ, đồng thời để bù đắp cho Nhạc Anh Kỳ, trừ phi bất đắc dĩ, Lư gia sẽ không ra mặt cho nàng ta. Nhưng vì không hoàn toàn đắc tội Lư gia bọn họ và Hoàng Quý Phi, theo lý Nhạc Anh Kỳ sẽ không đối xử quá phận với nàng ta.
Thế nào mới không coi là quá phận đây? Lư Viện không biết. Nàng ta chỉ biết rằng, từ nay về sau, đối với Lư gia, ngay cả giá trị lợi dụng cuối cùng của nàng ta cũng đã mất đi.

Cung Phượng Nghi.

“Không cần, cũng đã quen rồi, còn sợ chút vị đắng đầu tiên này.” Thạch Hoàng Hậu đẩy trà nhài cung nhân đưa tới, lắc đầu nói.

Lý Ngạn Khác cầm chén thuốc đặt lên khay trên tay cung nhân, bưng chén trà nhài kia, dâng ở trước mặt Thạch Hoàng Hậu, khuyên nhủ: “Cho dù đã quen nhưng thuốc vẫn đắng. Mẫu hậu nên uống cho thanh miệng, cũng có thể giảm bớt được một chút.”

Thạch Hoàng Hậu thấy Lý Ngạn Khác lộ vẻ mặt lo lắng, trong lòng đương nhiên dễ chịu, nên không từ chối nữa, nhận lấy chén trà kia, nhấp một miếng. Vị đắng chát hậu vị thuốc bị nước trà hòa tan, làm mi tâm bà thư thái một chút.
Sau khi Thạch Hoàng Hậu đưa chén trà cho cung nhân bên cạnh, hỏi: “Chuyện của Lư gia đã tra ra được ngọn nguồn chưa?”

Lý Ngạn Khác lắc đầu nói: “Đối phương làm việc cẩn thận, căn bản tra không được bất kỳ dấu vết gì.”

“Được rồi, không cần điều tra. Khắp cái Kinh Thành này, người có năng lực đối phó Lư gia không ai khác ngoài những người kia.” Thạch Hoàng hậu dựa lên trên nhuyễn tháp, chậm rãi nói: “Nhưng mà bất kể là ai, chuyện này đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.”

Lý Ngạn Khác do dự nói: “Mẫu hậu, chẳng lẽ chuyện này có phải là Ninh. . .”

Thạch Hoàng hậu thấy hắn vẫn sầu lo như cũ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sẽ không. Lư gia căn bản không được bọn họ để vào mắt, sao phải dùng thủ đoạn như vậy để đối phó?”

“Nhi thần hiểu rõ, nhi thần có ý là, chuyện này có phải Khương Kỳ làm hay không?” Lý Ngạn Khác nói.
“Khương Kỳ?” Thạch Hoàng Hậu như có điều suy nghĩ: “Lần trước Kiến An hầu phủ truyền ra lời đồn gây bất lợi cho Nghiêm Tiêu Nghi, Lư gia cũng có nhúng một tay vào. Sau đó Lư Viện nói năng lỗ mãng, Khương Kỳ làm mất mặt Lư gia ngay tại chỗ. Tính ra, Khương Kỳ đúng thật là người có khả năng xuống tay nhất. Nhưng hành động trước kia của Khương Kỳ mặc dù không ra thể thống gì, nhưng xưa nay sẽ không dính dáng đến triều đình. Mặc dù Lư gia rêu rao nhưng không dám ra tay với Ninh Quốc Công phủ. Khương Kỳ đã làm mất mặt mũi Lư gia, nên sẽ không động thủ với bọn họ mới phải. Huống chi, chuyện này ai cũng không tra ra được người khởi xướng, Khương Kỳ có loại năng lực này ư?”

Lý Ngạn Khác liền nói: ” Chẳng lẽ mẫu hậu quên tài học năm đó của Khương Kỳ cũng từng được Thái phó tán dương. Nếu không phải cô tổ mẫu nuông chiều, mặc kệ hắn làm xằng làm bậy, thì hiện giờ trong đám tử đệ quân quý có ai sánh kịp? Nhi thần chưa bao giờ coi thường hắn.”
Thạch Hoàng Hậu nghe xong, gật đầu: “Đúng vậy! Hắn lại là nhi tử của Trưởng Công chúa, ai dám xem thường chứ!”

Cũng là người làm mẹ, làm sao bà lại không nghĩ ra nguyên nhân Trưởng Công chúa nuông chiều Khương Kỳ? Đây chính là bảo vệ. Nhưng bây giờ xem ra, tấm lòng kia của Trưởng Công chúa sợ là phải uổng phí. Dù sao thì Khương Kỳ không phải một hạng người kém cỏi thật sự.

Nếu không phải Trưởng Công chúa là một nữ nhi, thì bây giờ ngôi vị hoàng đế này sao lại đến phiên bệ hạ? Mà ngôi vị hoàng hậu này của bà t cũng là do Trưởng Công chúa lựa chọn, cho nên dù bệ hạ không thích, cũng chưa từng đối xử lạnh nhạt với bà. Đây cũng là lý do bất kể Lư thị được sủng ái như thế nào, cũng không dám ở lỗ mãng trước mặt bà.

“Mẫu hậu, nếu như là Khương Kỳ ra tay, e rằng cô tổ mẫu cũng biết. Bọn họ cứ để Khương Kỳ gây chuyện như vậy, có phải. . .” Lý Ngạn Khác còn chưa nói xong, đã bị Thạch Hoàng hậu cắt đứt.
“Khác nhi, con phải nhớ, bất kể Khương gia họ làm cái gì, con cũng phải cố gắng hết sức không tiếp xúc với họ. Trước kia như thế nào, hiện giờ cứ như thế ấy.” Thạch Hoàng Hậu nói ra.

Lý Ngạn Khác khó hiểu nói: “Vì sao?”

Thạch Hoàng hậu nói: “Trước kia con nghe lời ong tiếng ve của những kẻ không hiểu chuyện, cảm thấy cô mẫu con không hiền lành nên không muốn gần gũi. Cô tổ mẫu con đều thấy được hết, mặc dù không trách cứ, nhưng đây là do mẫu hậu không điều tra, để những lũ tiểu nhân kia ở bên cạnh con chịu tội, cũng để con biết kết cục của người không biết điều. Bây giờ con vì mục đích bản thân, cố gắng đến gần lấy lòng, ngược lại khiến cô tổ mẫu coi thường. Chỉ cần con không thẹn với lương tâm, làm tốt những chuyện mình nên làm, cô tổ mẫu con tự sẽ có cân nhắc của mình.”
Thạch gia đến nay đã tồn tại được trăm năm, chính là vì không ham mê quyền vị, mới có thể bảo toàn. Cho nên, dù là hiện tại, Thạch gia cũng không có dã tâm xâm nhập triều đình. Trước đây không phải bà không nghĩ tới chuyện lấy lòng Trưởng Công chúa, nhưng Khác Nhi lại nghe tiểu nhân, quá sợ Trưởng Công chúa, không có cách nào khác bà đành phải từ bỏ. Vất vả lắm bà mới nuôi dưỡng Khác Nhi lớn lên, lại vì tính tình Khác Nhi, cũng không được bệ hạ sủng ái nhiều.

Thạch Hoàng hậu không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng mà lúc này bà không còn lo lắng nữa. Không chỉ là vì Khác Nhi của bà đã lớn lên, mà vì Trưởng Công chúa tuy không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Thạch Hoàng Hậu vẫn nhìn ra được, thật ra Trưởng Công Chúa xem trọng Khác Nhi của bà, xem Khác Nhi của bà giống như bệ hạ vậy.
Lý Ngạn Khác gật đầu, mặc dù ảo não mình thuở thiếu thời không biết gì, nhưng lúc này trong lòng cũng hạ quyết định. Cho dù là Lý Ngạn Ngọc có ý nịnh bợ Ninh Quốc Công phủ thì làm sao? Nếu như Ninh Quốc Công phủ dễ dàng lựa chọn Lý Ngạn Ngọc như vậy thì năm đó cô tổ mẫu sẽ không ủng hộ phụ hoàng vào thời khắc nghiêm trọng như “Tam vương phản loạn”.

Nhưng mà cuộc nói chuyện giữa mẫu tử bọn họ lại bị trình lên trước mặt Lý Miểu.

Lý Miểu nhìn nội dung bên trong thư, khóe môi hơi cong lên: “Quả nhiên là người cô mẫu chọn, bất kể là trước kia hay là hiện giờ, cũng không làm trẫm thất vọng lần nào.”

Quản Tòng Trung ở bên hầu hạ, nhận lấy bức thư để trên ngọn nến đốt đi.

Lý Miểu khoát khoát tay, nói với Quản Tòng Trung: “Đưa mấy cuộn tranh này đến cung Phượng Nghi.”
Quản Tòng Trung vẫy phất trần một cái, khom người nói: “Nô tài tuân chỉ.”

Quản Tòng Trung ôm lấy sáu cuộn tranh đặt trên ngự án, lui ra ngoài.

Hừ! Đại điện hạ rốt cục cũng phải thành hôn, chỉ là không biết bên trong mấy cuộn tranh này, tiểu thư nhà ai sẽ được chọn?

Thạch Hoàng hậu nhìn những cuộn tranh Quản Tòng Trung đưa tới, thấy nội dung bên trong, thở dài: “Khác Nhi của ta rốt cục phải thành hôn rồi.”

Cung nhân đứng ở một bên mở một cuộn tranh khác ra, cầm lấy một bức họa chân dung trong đó, nói: “Nương nương, Uyển nhi tiểu thư. . .”

Thạch Hoàng hậu sững sờ, thả cuộn tranh trong tay ra, nhận lấy cuộn tranh trong tay cung nhân: “Làm sao lại như vậy?”

Vậy mà Bệ hạ lại sắp xếp cả nữ nhi huynh trưởng vào trong đó.

“Tòng Trung, ngươi nói Hoàng hậu sẽ chọn như thế nào?” Lý Miểu hỏi.
Quản Tòng Trung lắc đầu, nói: “Nô tài không biết.”

Cái này có thể chọn như thế nào? Ai cũng biết Thạch gia không muốn tham dự triều chính, nếu không phải có Hoàng Hậu nương nương, sợ là vị Thạch Trọng Thạch đại nhân kia cũng không muốn vào triều làm quan. Bây giờ bệ hạ đem chân dung nữ nhi Thạch đại nhân qua, nếu nương nương chọn, tuy nói là hợp ý bệ hạ, nhưng chưa chắc Thạch gia không sẽ cảm kích đâu!

Lý Miểu cũng không hy vọng có thể nhận được đáp án từ chỗ Quản Tòng Trung.

Ninh Quốc Công phủ.

Trưởng Công chúa giương cung lắp tên, ngón tay buông lỏng, mũi tên bay đi. Mũi tên rời khỏi dây cung bắn trúng mục tiêu.

“Tiễn pháp của điện hạ thật giỏi.” Liễu Diệp ở một bên reo hò.

Trưởng Công chúa nhìn mũi tên lệch khỏi hồng tâm, bất mãn nói: “Đây mà là tiễn pháp tốt gì? Ngay cả thằng nhỏ mập Liêu gia cũng không so sánh được.”
Đứng ở một bên, Khương Văn Chính nghe Trưởng Công chúa nói như vậy, cười nói: “Vừa rồi chẳng qua có gió thổi tới, nếu không điện hạ nhất định có thể bắn trúng hồng tâm.”

Trưởng Công chúa biết Khương Văn Chính đang an ủi mình, đương nhiên bà cũng cảm thấy câu chuyện vốn nên như vậy. Làm sao mình có thể thua thằng nhóc mập kia chứ?

Khương Văn Chính nhìn trời nói ra: “Sắc trời đã không còn sớm, nếu muốn luyện thì ngày mai tiếp tục đi.”

Trưởng Công chúa gật đầu. Giao cung tên cho bộc tử, sau đó đi đến trước mặt Khương Văn Chính, để mặc cho ông lau mồ hôi giúp mình: “Bệ hạ cũng thế, biết rõ Hoàng Hậu sẽ chọn như thế nào nhưng vẫn đưa chân dung Thạch Uyển Nhi qua. Nghe nói lúc Thạch Trọng biết tin, rất nổi nóng, ngày thứ hai lập tức gấp đồ nói phải hồi hương tế tổ.”
“Thạch gia cũng không muốn làm Hoàng Hậu khó xử.” Khương Văn Chính nói, thu khăn lại, nắm tay Trưởng Công chúa đi về phía chủ viện.

Trưởng Công chúa thở dài: “Lựa chọn Thạch gia, chính là vì biết Thạch gia không muốn vào triều. Nếu không phải vì Thạch Trọng thương muội muội, bằng không Hoàng Hậu ở trong triều không có ai để dựa vào. Bây giờ nghĩ đến, nếu không phải ta ép buộc, Hoàng Hậu cũng sẽ không sầu não uất ức khiến cho tâm bệnh khó chữa.”

“Năm đó triều cục như thế, cũng chẳng trách nàng được. Bây giờ Thạch gia làm ngoại thích, vẫn lựa chọn như cũ thì càng khó hơn.” Khương Văn Chính an ủi: “Lúc đó so sánh với Thạch gia, lập tức phân cao thấp. Lư Thái phó muốn mở rộng thanh danh, bệ hạ liền đẩy Thạch gia ra, để người trong thiên hạ phán đoán, cũng là thủ đoạn hay.”
“Kỳ Nhi cũng thật liều lĩnh, nếu không phải chàng và ta phát hiện sớm, kịp thời chùi đít cho nó, e rằng Lư gia nhất định sẽ làm ầm ĩ lật trời.” Trưởng Công chúa cả giận nói.

Sắc mặt Khương Văn Chính cứng đờ: “Điện hạ của ta, sao nàng có thể nói lời thô lỗ như vậy chứ?”

Trưởng Công chúa nháy mắt mấy cái, chưa nhận ra khác thường: “Không phải chàng cũng nói sao? Chẳng lẽ chàng chê ta?”

Khương Văn Chính lắc đầu thật mạnh, nói: “Chưa từng, chưa từng. Vi phu xưa nay chưa từng nói những lời này trước mặt điện hạ. Hơn nữa làm sao vi phu chê bai điện hạ chứ?”

“Làm sao không có?” Trưởng Công chúa nghĩ đến Khương Văn Chính vừa lên giường là nói những lời vô vị kia, trên mặt cũng đỏ lên.

Lão phu thê hai mươi năm nhưng Khương Văn Chính thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trưởng Công chúa vẫn không khỏi ngây dại.
Ở sau lưng bọn họ, Liễu Diệp nhìn bầu trời, sao hôm nay lại là nàng đi theo bên người điện hạ hầu hạ chứ?

Kiến An hầu phủ.

“Hầu gia, phía Lô đại nhân nói thế nào?” Ôn thị nhìn thấy Nghiêm Bồi Luân trở về phủ, vội vàng tiến lên đón, hỏi.

Nghiêm Bồi Luân thở dài: “Lư gia liên tiếp xảy ra chuyện, ta căn bản không có thời gian suy xét, sợ là phải chờ một chút.”

“Lúc trước đã nói có thể tìm chức vị cho ông, bây giờ nhiều ngày trôi qua lại không có tin tức gì. Hầu gia, ông nói có phải Lư gia muốn hủy hôn hay không?” Ôn thị lo lắng nói.

Nghiêm Bồi Luân khoát tay, nói: “Lúc trước một chuyện đổi hôn đã gây động tĩnh không nhỏ. Hơn nữa cộng thêm chuyện Lư Viện, trừ phi Lư gia thật sự không muốn thanh danh, nếu không sẽ không hủy hôn.”

“Cũng thương cho Nguyệt nhi chúng ta, bởi vì Lư gia bọn họ, đắc tội Đại Trưởng Công chúa, chép hai tháng kinh thư không nói. Bây giờ Lư Viện bị hỏng thanh danh, Nguyệt nhi gả vào Lư gia bọn họ, sợ là sau này cũng bị liên lụy.” Ôn thị ủy khuất nói: “Nếu bọn họ sớm tìm cho Hầu gia một cái chức vị nào đó, dựa vào năng lực của Hầu gia, đã sớm trở thành trợ lực của bọn họ rồi. Nhưng bọn họ lại chỉ nhìn thấy chuyện trước mắt, tương lai thì mặc kệ.”
Rõ ràng chính bọn họ vì trèo cao Lư gia, nhận được kết quả như hiện tại, nhưng ở trong miệng Ôn thị lại thành bọn họ đang chịu tội thay Lư gia. Rõ ràng là cầu xin Lư gia một chức quan nào đó, bây giờ lại thành Lư gia không biết xử sự.

Mà Nghiêm Bồi Luân nghe xong lại gật đầu ca tụng: “Nếu ta có thể tìm một chức vị từ sớm, cũng có thể dốc sức vì Nhị điện hạ rồi. Đến lúc đó, những chuyện trước mắt này là cái thá gì chứ?”

Nghiêm Tiêu Nguyệt đứng ở cổng nghe lời này của bọn họ, thầm cười khổ. Vốn đã nói xong, chờ sau khi Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá, hai nhà sẽ định hôn kỳ, nhưng lâu như vậy, bên đó lại vẫn không có chút động tĩnh nào.

Từ sau chuyện chuồng ngựa, nàng đã từng đi thăm Lư Viện. Từ trong miệng Lư Viện, biết được lúc ở chuồng ngựa, Lư Bản Trác và Nghiêm Tiêu Nghi đã gặp mặt. Nàng cố gắng dùng lời lẽ khách sáo mới biết được thì ra Lư Bản Trác thật lòng với Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nguyệt nghĩ đến thái độ Khương Kỳ đối với Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng không khỏi hối hận. Lúc trước mẫu thân còn nghĩ Nghiêm Tiêu Nghi gả cho một nam nhân không thích nàng sẽ là tình cảnh như thế nào, nhưng mà không ngờ bản thân lại đứng trước cảnh ngộ như thế.

Nghiêm Tiêu Nguyệt nghĩ đến, nếu lúc trước không đổi hôn, nàng gả cho Khương Kỳ thì bây giờ có thể giống như Nghiêm Tiêu Nghi, được Khương Kỳ sủng ái, cũng được Hoàng hậu phong hào, dựa lưng vào Ninh Quốc Công phủ, đi tới chỗ nào cũng có thể khiến người khác hâm mộ hay không? Nhưng mọi thứ đã muộn rồi, nàng không biết mình có may mắn như Nghiêm Tiêu Nghi, sau khi thành thân có thể khiến Lư Bản Trác đối đãi thực tình với mình hay không? Mà lúc này nàng mới hiểu rõ, lúc trước cha mẹ đổi hôn cũng không phải thật vì tốt cho nàng, bọn họ chẳng qua là muốn mượn Lư gia tìm cho cha một chức vị nào đó mà thôi.
Nghe cha mẹ nói những lời kia, Nghiêm Tiêu Nguyệt không khỏi cười khổ. Mấy tháng trước, nàng còn đang cười Nghiêm Tiêu Nghi bất hạnh, bây giờ nàng lại không biết mình nên đi nơi nào?

Sau khi Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, Nhạc Anh Kỳ liền biết cả đời này của mình coi như đi tong rồi. Chỉ cần cưới Lư Viện, cho dù là hiện giờ Thế tử Nam Chu chết đi thì Vương vị kia có nhường cho tên thứ đệ què chân của hắn ta chứ cũng không cho hắn ta.

Nhạc Anh Kỳ hận! Hắn ta cẩn thận ở đây làm Chất tử, chỉ vì trở lại Nam Chu, hắn ta bám vào Lư gia, bây giờ tất cả mọi thứ đều bị Lư Viện phá hủy. Nếu không phải Lư gia họ đắc tội người khác, thì làm sao Lư Viện lại bị hãm hại? Sao hắn ta sao lại bị liên lụy?

Nhạc Anh Kỳ không muốn ở mãi tại nơi này làm Chất tử bị người ta xem thường, hắn ta muốn trở về, hắn ta muốn về Nam Chu, hắn ta muốn đoạt lại mọi thứ của mình. Nhưng mà, muốn có được mọi thứ, hắn ta nhất định phải dọn sạch chướng ngại, mà chướng ngại trước mắt của hắn ta chính là Lư Viện.
Chỉ cần không có Lư Viện. . .

Nhạc Anh Kỳ nhìn bức thư trong tay cười lạnh.

Mấy ngày sau, tin tức Lư Viện mất tích truyền khắp Kinh Thành.

Khương Kỳ nghe Chu Trung đưa tin tới, thở dài: “E là Nhạc Anh Kỳ đã điên rồi.”

Nghiêm Tiêu Nghi nắm chặt khăn lụa trong tay, lộ vẻ không đành lòng: “Ai có thể ngờ Nhạc công tử sẽ ra tay thật.”

Chu Trung cười ha hả nói: “Cũng may mà người của chúng ta cơ trí, nếu không vị Lư tiểu thư kia thật sự phải gặp tai ương. Thủ hạ Nam Chu phủ cũng bị người chúng ta bắt trói cả rồi ạ!”

Khương Kỳ hỏi: “Tất nhiên không thể để cho bọn họ biết có người chúng ta tham gia trong đó.”

“Thế tử yên tâm, người chúng ta giả dạng làm thợ săn tình cờ gặp được. Đều là gương mặt lạ, ai cũng không tra được.” Chu Trung trả lời.

Lần trước, chuyện bắt Lư Viện suýt nữa bị lộ tung tích, nếu không phải có Trưởng Công chúa ở đó, sợ là đã sớm lộ tẩy rồi. Lần này Chu Trung lại dựa vào mười hai phần cẩn thận, nếu có xảy ra sự cố thì hắn sẽ vác đầu đến tạ tội.
“Bây giờ Lư Viện ở đâu?” Khương Kỳ hỏi.

“Lư tiểu thư cũng là người thông minh, biết mình trở về không được, nên đã để người chúng ta truyền tin cho cha mẹ nàng. Còn dặn đi dặn lại, không cho người khác biết. Giống như là muốn tránh Lư Thái phó vậy!” Chu Trung thở dài.

Tổ phụ mình cũng không tin, vị Lư gia tiểu thư này cũng thật đáng thương.

Khương Kỳ gật đầu: “Như vậy là được, những chuyện khác không liên quan gì đến chúng ta. Chờ người nhà họ Lư gặp Lư Viện, lại có khẩu cung người Nam Chu phủ, Nhạc Anh Kỳ khó thoát khỏi tai kiếp.

“Thế tử, chàng nói xem sau này Lư Viện sẽ thế nào?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

“Dù sao cũng là con gái ruột, lòng Lư Anh cũng không độc ác như Lư Thái phó.” Khương Kỳ nói: “Mặc dù Lư Viện không thể lại trở lại Kinh Thành, nhưng cũng may có thể giữ được tính mệnh.”
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi Lư Anh nhận được tin tức của Lư Viện, mang theo thân tín, lặng lẽ tới một nhà dân ở ngoại ô kKinh Thành. Đợi đến khi nhìn thấy Lư Viện bị thương nằm trên giường, nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt.

Lư Anh nghe Lư Viện khóc lóc kể lể xong và nghe khẩu cung của những tên hạ nhân Nam Chu phủ, càng đỏ mắt lên vì tức.

Để Lư Viện gả cho Nhạc Anh Kỳ là không chuyện không thể làm trái, cho dù nói sau này Lư gia không trở thành chỗ dựa của Lư Viện nữa, nhưng làm sao Lư Anh có thể thật tình bỏ rơi nữ nhi của mình, để nàng ta chịu ấm ức. Bây giờ Lư Viện mất tích nhiều ngày, không thể lại trở lại Kinh Thành được nữa. Mà hành động của Nhạc Anh Kỳ đã nói rõ tất cả, hắn ta và Lư gia đã thành thù.

Lư Anh suy nghĩ một lúc, để Lư Viện ở nơi này tĩnh dưỡng thật tốt, bản thân mang tội phạm của Nam Chu phủ quay trở về.
Sau khi Lư Viện mất tích, Lư gia từng muốn âm thầm tìm kiếm. Mà một lần trước, tin tức bị người cố ý tản ra. Lư Thái phó bất đắc dĩ, nghĩ nếu đã không gạt được vậy cứ gióng trống khua chiêng đi. Từ đó tra được vào lúc Lư Viện mất tích, xe ngựa Nam Chu phủ có đi qua ngoại ô Kinh Thành. Lư phủ không phải không phái người đi tìm, nhưng không thu hoạch được gì.

Bây giờ nhìn thấy Lư Anh mang theo người Nam Chu phủ hồi phủ, đợi nghe ông ta nói rõ nguyên do xong, Lư Thái phó liền biết sự việc sẽ không trùng hợp như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.