Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 57: Ném cáo



“Thợ săn kia đã cứu Viện Nhi hả?” Lư Thái phó hỏi.

Lư Anh trả lời: “Đã phái người điều tra, thợ săn kia từ nhỏ lớn lên ở thôn đó, thân phận không có vấn đề gì. Bởi vì biết truy sát Viện Nhi chính là người Nam Chu phủ, sợ bị tìm đến cho nên mới sắp xếp cho Viện Nhi ở trong phòng nhỏ trên núi.

Lư Thái phó híp mắt, suy tư: “Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế?”

Lư Anh lại nói: “Phụ thân, bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này, nhi tử đã sai người bên cạnh Viện Nhi giám sát thợ săn kia. Hiện giờ quan trọng nhất chính là phía Nhạc Anh Kỳ. Chắc hẳn hắn cũng đang thăm dò động tĩnh bên chúng ta, nếu động tác không nhanh hơn, một khi bị bọn họ biết được trong tay chúng ta có người của bọn họ, khó đảm bảo không binh hành hiểm trứ*.”

*Binh hành hiểm trứ: đi nước cờ hiểm.
Giọng của Lư Thái phó lạnh lùng: “Bởi vì bệ hạ tứ hôn, Nhạc Anh Kỳ biết không có hy vọng trở về nước, lập tức lạnh lùng gϊếŧ Viện Nhi. Cho nên hắn đã là kẻ thù của Lư gia chúng ta. Nếu là kẻ thù, vậy hắn cũng không thể ở lại nữa. Nhưng dù chúng ta có chứng cứ thì bệ hạ cũng sẽ không vì Viện Nhi mà bắt Nhạc Anh Kỳ đền mạng.”

Lư Anh biết Lư Thái phó nói không sai: “Nếu như Nhạc Anh Kỳ chết rồi, cho dù chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực đi chăng nữa cũng khó đảm bảo sẽ không khiến Nam Chu tưởng rằng triều ta cố ý hãm hại, bệ hạ sẽ không muốn xảy ra tình huống này.”

“Chết không nhất định là đáng sợ nhất.” Lư Thái phó cười lạnh: “Mặc dù bệ hạ không muốn vì một tên Chất tử mà khiến Nam Chu sinh ra hiềm khích với chúng ta, nhưng Nhạc Anh Kỳ lại không muốn tiếp nhận bệ hạ tứ hôn mà ý đồ sát hại Viện Nhi để phản kháng, hành động này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của bệ hạ. Cho dù là vì Nam Chu nên mới giữ tính mạng của hắn, nhưng cả đời này hắn cũng khó mà lại trở lại Nam Chu.”
Nghe Lư Thái phó nói, Lư Anh cảm thấy cũng có lý.

Sau đó, hai người trói tội nhân của Nam Chu phủ lại, gõ trống thăng đường Kinh Triệu phủ. Tin tức Nam Chu thế tử phái người chặn gϊếŧ Lư gia tiểu thư theo tiếng trống truyền khắp Kinh Thành.

Kinh Triệu Phủ Doãn thấy chuyện này liên quan đến việc trọng đại, lập tức báo cáo, đồng thời phái người đi Nam Chu phủ bắt người. Hai tướng Trương, Diêu nhận được tin tức, đem tình hình chỗ Kinh Triệu Phủ Doãn tấu lên trên.

Nam Chu phủ thấy Kinh Triệu Phủ Doãn phái người tới bắt Nhạc Anh Kỳ, lập tức đi Ngoại Sự Ti nói rõ với hy vọng có thể làm thân với bọn họ. Ngoại Sự Ti thuộc quyền của Lễ bộ, Ngoại Sự Ti – Ti Thừa vừa phái người đi Nam Chu phủ, lại vừa chạy đến chỗ Lễ bộ Thượng thư báo cáo tình huống. Mặc dù Nam Chu phủ chỉ nói là Kinh Triệu phủ tới bắt người, nguyên cáo là Lư gia, nghĩ đến chuyện xảy ra trong Kinh, trong lòng Ti Thừa cũng có tính toán.
Chỉ là nghĩ đến Lư tiểu thư mất tích rất có khả năng liên quan đến Chất tử Nam Chu nên Ti Thừa nhịn không được có chút đau đầu. Hắn thuật lại lời người Nam Chu phủ phái tới cho Lễ bộ Thượng thư, rồi lại nói suy đoán của mình.

Sau khi Lễ bộ Thượng thư nghe xong, lập tức phái người đến Kinh Triệu phủ nghe ngóng tin tức, cũng may Kinh Triệu phủ cách nha môn Lễ bộ chỉ có hai con đường. Sau khi nhận được tin tức, Lễ bộ Thượng thư lập tức lôi kéo Ngoại Sự Ti -Ti Thừa tiến vào cung.

Khương Kỳ giả bộ chân của mình không thoải mái, vô lại để Nghiêm Tiêu Nghi xoa bóp cho mình, còn bản thân thì nằm xem thư bồ câu đưa tới, nhịn không được bật cười nói: “Hôm nay có lẽ tâm tình của bệ hạ sẽ không tốt lắm.”

“Thế tử cũng biết xem kịch đó nhỉ.” Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ nằm ở trên nhuyễn tháp, dáng vẻ nhàn nhã, lúc tay đến bắp chân, gia tăng chút lực, khiến cho trên đùi Khương Kỳ tê rần, suýt nữa kêu thành tiếng.
“Phu nhân hạ thủ lưu tình.” Khương Kỳ xin tha. Có lẽ là xoa bóp cho hắn đã quen, lực trên tay Nghiêm Tiêu Nghi thật không thể coi thường.

Nghiêm Tiêu Nghi thu tay lại, rồi cho tay vào chậu đồng Cát Nhi bưng tới rửa, sau đó nói: “Lư gia không trực tiếp tiến cung mà đi Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ không sợ tội phạm của Nam Chu phủ kia nói ra tin Lư Viện chưa chết?”

Khương Kỳ ngồi dậy, đưa một tờ giấy ghi chép cho Nghiêm Tiêu Nghi, cười nói: “Lư Anh tiến vào Kinh Triệu phủ liền nói mặc dù Lư Viện được cứu vớt nhưng bị trọng thương không chữa được đã bỏ mình. Dù người kia nói Lư Viện còn sống, Lư gia cũng có thể nói là hắn muốn giảm tội, cố ý hành động. Lư Viện mất tích nhiều ngày là sự thật, mà trên tay bọn họ có tội phạm của Nam Chu phủ, đến lúc đó lại đưa nhân chứng cứu người tới thì cũng đủ. Mà Lư gia là nhà ngoại của Nhị điện hạ, Kinh Triệu Phủ Doãn sẽ không dại dột mà đưa ra chuyện nghiệm thi*. Cho dù có đưa ra, dựa vào Lư gia, làm một nữ thi đánh lừa dư luận lại có gì khó?”
*Nghiệm thi: khám nghiệm tử thi.

“Thế tử, chàng từng nói Nhạc Anh Kỳ mà chết, Nam Chu tất nhiên sẽ phải truy cứu. Bây giờ, Hải Thị đột kích, vì bình ổn Nam Chu, cho dù Nhạc Anh Kỳ kháng chỉ gϊếŧ Lư Viện thì bệ hạ cũng sẽ không lấy mạng của hắn ta. Nhưng Nhạc Anh Kỳ có mưu đồ kháng chỉ thì bệ hạ muốn tha thứ dễ dàng cũng không được. Nếu như vậy, vì sao Lư Thái phó không trực tiếp diện thánh mà lại đi Kinh Triệu phủ? Cứ như vậy, sự việc không phải náo động lớn hơn sao?” Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

“Trước khi bệ hạ tứ hôn, Lư gia liên tục phủ nhận lời đồn giữa Lư Viện và Nhạc Anh Kỳ. Cho dù cuối cùng Lư Thái phó vì thanh danh Lư gia, chọn cách đưa ra Lư Viện, nhưng chuyện này vẫn phải lấy thánh chỉ tứ hôn của bệ hạ làm kết quả cuối cùng, nhưng không ngờ Nhạc Anh Kỳ chọn xuống tay với Lư Viện. Kể từ đó, Lư gia thành khổ chủ. Theo luật, Nhạc Anh Kỳ phải đền mạng. Nếu là ngày trước thì cũng thôi đi, nhưng ai bảo bây giờ Hải Thị xé bỏ minh ước, cho dù Nam Chu không phái viện quân, bệ hạ cũng không thể để bọn họ có lấy cớ liên minh với Hải Thị. Cho nên, tính mạng Nhạc Anh Kỳ không mất được. Kể từ đó, chính là bệ hạ thiếu Lư gia họ. Đối với Nam Chu mà nói, nếu Nhạc Anh Kỳ trở về, chịu ảnh hưởng nhất chính là vị Vương Thế tử kia, Lư gia ầm ĩ như vậy, nhanh chóng truyền đến Nam Chu rồi. Mặc dù không biết đối phương có cảm kích hay không, nhưng cũng coi như lấy lòng Nam Chu Vương tương lai.” Khương Kỳ nói tiếp: “Huống chi chuyện này liên quan đến mạng người, Lư gia ném cáo lên Kinh Triệu Phủ Doãn cũng không sai. Sau này có thể nói là đau thương quá độ, không rảnh quan tâm cái khác. Mặc dù bệ hạ biết rõ là lấy cớ, nhưng cũng không thể trách tội.”
Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy kì lạ nói: “Hành động lần này của Lư gia chẳng lẽ không sợ chọc bệ hạ chán ghét ư?”

“Nàng thấy sao?” Khương Kỳ giải thích: “Phải biết mặc dù ban đầu chuyện này là do Nhạc Anh Kỳ và Lư Viện có quan hệ bất chính, nhưng trước đó hai người cũng thường xuyên qua lại, dù là Lư Viện chủ động đi chăng nữa thì ở trong mắt người ngoài sợ sẽ cho rằng đôi bên có ý với nhau. Cho nên dù bệ hạ vì cố kỵ Nam Chu mà giữ lại mạng cho Nhạc Anh Kỳ, nhưng ai biết Nam Chu có mượn chuyện hai người có ý với nhau, sau đó hạ chỉ tứ hôn chặt đứt đường lui của Nhạc Anh Kỳ làm lý do chất vấn hay không? Trải qua lần này, e rằng Nhạc Anh Kỳ cũng không trụ nổi nữa. Mặc dù Lư gia ném cáo Kinh Triệu phủ, nhưng chuyện này khổ chủ là triều thần nhất phẩm triều ta, bị cáo chính là chất tử nước thuộc địa, Lễ bộ Ngoại Sự Ti cũng không thể không bị liên lụy, chắc chắn bệ hạ sẽ giao cho Hình bộ xử lý. Cho nên có án thẩm, lại có khẩu cung người Nam Chu phủ, Vương thất Nam Chu tất nhiên là phải cảm ơn bệ hạ có thể giữ tính mạng Nhạc Anh Kỳ, sao có thể chỉ trích triều đình ta vì Nhạc Anh Kỳ? Kể từ đó, dù bệ hạ biết mục đích của Lư gia không trong sạch, nhưng cũng sẽ không chán ghét.”
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong, cảm khái: “Lư Thái phó cũng coi như đã lợi dụng sạch sẽ Lư Viện rồi.”

Khương Kỳ nhíu mày, xem thường: “Chỉ cần Lư Viện còn sống, nàng ta sẽ không liên quan đến Lư gia nữa. Không có tên tuổi đích tiểu thư Lư thật sự biết điểm tốt khi có gia tộc làm chỗ dựa, bất kể Lư gia chọn con đường cho nàng ta như thế nào, có lẽ nàng ta đều sẽ tiếp nhận.”

Nghiêm Tiêu Nghi liền nói: “Chỉ mong Lư Viện đừng vướng mắc quá khứ, mượn cơ hội này rời xa Lư gia mới phải.”

Khương Kỳ nhìn nàng lộ vẻ mặt thương hại, cũng hiểu được nếu không phải bởi vì bản thân mình, sợ là cả đời này Nghiêm Tiêu Nghi cũng sẽ không tiếp xúc với những âm mưu bẩn thỉu này. Cũng chính vì có hắn, Nghiêm Tiêu Nghi sẽ không cảm thấy vi phạm đạo nghĩa khi kết quả của Lư Viện là do hắn nhúng tay vào, trái lại đứng ở góc độ của hắn để suy nghĩ mỗi một chuyện.
Khương Kỳ kéo tay Nghiêm Tiêu Nghi, đưa lên môi, hôn nhẹ: “Nghi Nhi, có thể đừng trách ta quá nhẫn tâm được không? Nếu không phải do ta, chưa biết chừng Lư Viện còn tiếp tục làm tiểu thư Lư gia của nàng ta. Cho dù vì chuyện ở chuồng ngựa mà nàng ta bị tống ra khỏi Kinh nhưng sẽ không mai danh ẩn tích giống như hiện tại?”

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu, nói: “Vợ chồng vốn là một thể đồng tâm, làm sao thϊếp lại vì người khác mà trách tội Thế tử? Chuyện này mặc dù có Thế tử nhúng tay nhưng lựa chọn như thế nào vẫn do bọn họ.”

Mà lúc này ở bên trong ngự thư phòng, sau khi Lý Miểu nghe tường trình, tức giận đến suýt nữa ném chặn giấy ở trên ngự án ra bên ngoài.

“Bẩm bệ hạ, Kinh Triệu phủ muốn mời Nhạc Anh Kỳ đến tra hỏi, nhưng bọn họ đóng chặt cửa phủ, từ chối không mở cửa.” Trương Hiền Thông bẩm báo.
Diêu Viễn cũng tiến lên nói: “Kinh Triệu phủ chỉ phái người đi mời Nhạc Anh Kỳ tra hỏi mà Nam Chu phủ đã kháng cự như vậy. Thần cho nằng, nếu như Nam Chu phủ không muốn hợp tác, có thể phái người truy nã Nhạc Anh Kỳ.”

“Nam Chu phủ là dịch quán nước thuộc địa, Kinh Triệu phủ không có quyền xông vào.” Trương Hiền Thông nói.

Diêu Viễn liếc mắt nhìn ông, thản nhiên nói: “Dịch quán có Ngoại Sự Ti quản lý, Kinh Triệu phủ không có quyền, Ngoại Sự Ti có à?”

Lễ bộ Thượng thư nghe xong, vẻ mặt đau khổ nói: “Diêu đại nhân ngài đang nói giỡn đấy à? Những thứ chuẩn mực phép tắc kia của Lễ bộ dùng để chấp hành, chứ sao biết bắt người?”

Còn xông vào nữa chứ! Trong tay ông đều là công tử bột trông đẹp trai mà thôi, Diêu đại nhân này lại nghĩ là nha dịch? Thật sự là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện nghìn lẻ một đêm

Đứng ở sau lưng Lễ bộ Thượng thư, Ngoại Sự Ti – Ti Thừa cũng gật đầu thật mạnh, tuy nói tình hình bên Nam Chu phủ đặc thù, trừ phi bản thân yêu cầu, bằng không an nguy trong phủ đều do người Nam Chu phủ phụ trách. Nhưng dựa theo quy củ, phòng ốc dịch quán do Ngự Lâm quân quản lý. Lúc này xông phủ bắt người cũng phải là Ngự Lâm quân mới phải à!

Giống như nghe được tiếng lòng của vị Ti Thừa này, Lý Miểu nói: “Lệnh Kinh Triệu phủ rút về, Ngự Lâm quân tiến vào bắt người cũng chuyển giao cho Hình bộ. Kinh Triệu phủ cũng chuyển giao nguyên cáo, đơn kiện và khẩu cung. Còn tội nhân Nam Chu phủ kia, chuyển vào đại lao Hình bộ, trông coi chặt chẽ, không được sai sót.”

Trương Hiền Thông và Diêu Viễn liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức dời mắt đi.
Lễ bộ Thượng thư và Ngoại Sự Ti – Ti Thừa lại nhẹ nhàng thở ra, chuyển giao cho Hình bộ, vậy Ngoại Sự Ti bọn họ phối hợp xử lý là được.

Về phần Kinh Triệu Phủ Doãn, sau khi nghe xong thánh chỉ, cũng cảm thấy khoan khoái không ít. Thân là Kinh Triệu Phủ Doãn, hắn không phải không lo đắc tội người khác, dù sao khắp cái Kinh Thành này, không chừng một lão nông mua thức ăn cũng có thể kéo ra thân thích lớn hơn phẩm cấp của hắn.

Nhưng ai bảo chuyện này liên quan đến Nam Chu chứ! Việc liên quan đến nước thuộc địa, liên quan đến ngoại giao, một chức Kinh Triệu Phủ Doãn nho nhỏ như hắn đúng là gánh vác không nổi. Cũng may nhờ bệ hạ anh minh, cáo trạng phỏng tay này lập tức ném cho Hình bộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.