Vô Ảnh đâu cam tâm tình nguyện nhìn Hoàng Anh rời đi cùng Thục Nghi, ít ra anh vẫn còn thở và đứng tại đây, trừ phi anh chết thì hai thần khí lẫn “người tình trong lời đồn” của anh đều giao cho Thục Nghi vậy. Anh đã tự đứng dậy được, thanh Huyết kiếm đã rung lắc dữ dội chờ xuất kích.
Vô Ảnh hét lớn:
“Không ai được phép rời đi đâu cả.”
Hoàng Anh nhìn thấy sự quyết tâm của Vô Ảnh cũng mủi lòng, không nỡ cùng hai thần khí rời đi. Có thể ả sẽ cùng chết với Vô Ảnh tại nơi này, có thể ả sẽ cùng anh chiến đấu tới cùng. Ả lập tức nhét cả hai thần khí vào bên trong ngực áo, đứng sánh đôi cùng Vô Ảnh.
Thục Nghi đâu thể ngờ thế cục lại có thể đổi dời một cách nhanh như thế. Mới trước đó mấy phút Hoàng Anh còn định đi cùng ả cơ mà. Ả dường như sắp nắm phần thắng rồi. Ả hừ lạnh một tiếng, rồi huýt sáo một hơi dài khiến đám mã sư trông hăng máu hơn.
Vô Ảnh cùng Hoàng Anh mỗi người lao vào hai bên, Hoàng Anh chịu trách nhiệm hạ đo ván Thục Nghi. Tiểu Bạch lúc này đã không còn thứ gì để bảo vệ nữa, nó cũng điên tiết phóng thẳng vào đám mã sư.
Đám mã sư to hơn Tiểu Bạch nhiều lắm, đến một sợi lông tơ trên lưng chúng Tiểu Bạch cũng chẳng thể chạm vào nổi chứ đừng nói đánh thắng chúng. Nó bị một con dùng đôi cánh to bự hất ra xa, tấm lưng chạm xuống đất nghe được cả tiếng xương gãy.
Vô Ảnh chẳng khá hơn là mấy, vết thương trước đó do mã sư gây ra càng lúc càng trở nên kinh dị hơn, máu chảy màu đen và nó bắt đầu lở loét như có thứ gì đó đang gậm nhấm. Anh không những không đánh được mã sư mà còn bị nó đánh bay ra xa.
Hoàng Anh lúc này đang dằn co với Thục Nghi, hai bên vẫn chưa đánh nhau. Có thể Thục Nghi đang lựa thời cơ cướp hai thần khí, hoặc lựa cơ hội thuyết phục ả đi theo mình một lần nữa. Nhưng Thục Nghi chưa kịp nói gì hết đã thấy Hoàng Anh hớt hãi lao đến bên cạnh Vô Ảnh và ôm lấy anh. Nhờ vậy anh mới không tiếp đất một cách đau đớn như Tiểu Bạch.
Vô Ảnh nôn ra một ngụm máu tươi, máu dính trên vạt áo của Hoàng Anh. Ả ôm lấy đầu của Vô Ảnh dựa vào ngực mình, bàn tay nắm lấy mạch tượng của anh để xem xem độc tố đã lan đến đâu. Cuối cùng ả đặt anh nằm gọn dưới đất.
Thục Nghi đã ra hiệu cho đám mã sự tạm ngưng tấn công một chút. Ả đang chờ đợi Hoàng Anh tự mình nhận thua, cũng đang tạo cho Hoàng Anh một khoảng không gian nhất định nhằm nhận ra sự nguy hiểm của ả.
Hoàng Anh không có nhiều thời gian. Đáng lý ả không đời nào làm trái ý của Vô Ảnh, anh đã rất tâm huyết mới có thể lấy được thần khí của thần biển cả và giao lại cho Huyết Yêu. Nhưng tính mạng của Vô Ảnh đang treo trước gió, có thể chết bất cứ lúc nào. Ả lại không thể đánh thằng Thục Nghi khi vừa đánh vừa lo cho Vô Ảnh. Cuối cùng ả chỉ có thể lựa chọn hạ sách này: Cướp lấy hai phần thần khí, đi theo Thục Nghi đến gặp Nguyên Sâm, đổi lại Vô Ảnh và Tiểu Bạch sẽ có cơ hội sống sót.
Một phút xao nhãng vừa rồi đã khiến Hoàng Anh phải nhận cái kết đắng. Ả quên rằng Vô Ảnh đang trúng độc của mã sư, rất khó có thể dùng linh lực. Ả đã bị lời nói lẫn ánh mắt kiên định của anh thuyết phục, ả những tưởng sẽ cùng anh chết tại đây. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đau đớn, vết thương trên vai đã không còn nhìn ra đâu là máu đâu là da thịt nữa, ả lại chần chừ, nước mắt cũng vì thế mà không cầm lại được. Ả không đành lòng nhìn anh chết trước mặt mình.
Thục Nghi đúng là lần đầu trông thấy cảnh tượng lâm li bi đát này của Hoàng Anh. Trước đây dù nữ hoàng bóng đêm có yếu lòng như thế nào, ả cũng chưa từng rơi vào trạng thái hoang mang, hoảng sợ và trông yếu đuối như thế. Tình yêu đúng là nhược điểm chí mạng của người ta, Nguyên Sâm đã từng nhắc nhở ả đừng rơi vào lưới tình với ai cả. Xem ra việc không rung động với bất cứ kẻ nào cũng là một loại chuyện đáng mừng.
Thục Nghi không hẳn xem Hoàng Anh thành kẻ địch, ả vẫn còn chút ân tình nào đó dành riêng cho ả. Ít ra nhìn thấy cảnh tượng trước mặt ả cũng không quá lạnh lùng mà nói với Hoàng Anh:
“Ta vẫn đợi ngươi đi cùng ta, Hoàng Anh. Lần này ngươi đừng mất nhiều thời gian nữa. Giải dược ta sẽ đưa cho người, điều kiện vẫn còn đó.”
Vô Ảnh vẫn còn chút ý thức, dĩ nhiên anh cũng nghe những gì Thục Nghi đang nói. Nhưng anh không muốn Hoàng Anh đi vào nguy hiểm, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Anh, rồi lại nắm lấy tay Hoàng Anh và nói với ả:
“Em sẽ không đi với cô ta, đúng không? Em biết kết cục như thế nào rồi mà? Nguyên Sâm sẽ giết chết em như trong điềm báo của Trúc Chi. Khó khắn lắm chúng ta mới thoát khỏi Ngọc Điền…”
Tiểu Bạch vừa hay đã đi tới trước mặt Vô Ảnh, nó giúp Hoàng Anh đỡ lấy anh. Nó nghe giọng Hoàng Anh buồn bã nói:
“Anh đừng có nói nhiều nữa. Chuyện em đã quyết…”
“Hoàng Anh… Chúng ta sẽ chiến đấu tới cùng, chúng ta sẽ đánh bại chúng.”
Tiểu Bạch hùng hồn đồng tình với Vô Ảnh, dù trong giọng nói không có mấy tự tin nào cả:
“Phải. Em nhất định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Hoàng Anh đứng dậy, đứng cách xa Vô Ảnh một chút, giống như ả sợ khoảng cách của họ càng gần ả sẽ càng tham lam muốn ở cạnh bên anh nhiều hơn, sợ bản thân không thể hạ quyết tâm. Ả nói:
“Anh đã bị trúng độc, Vô Ảnh. Chỉ cần anh dùng một chút xíu thần lực thì anh sẽ biến thành ma nhanh hơn. Điều cần làm bây giờ là thuốc giải.”
“Đừng vì tụi anh mà hy sinh tính mạng, em có thể cầm hai thần khí kia chạy đến chổ Huyết Yêu.”
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó.”
Hoàng Anh quay sang nói nhỏ với Tiểu Bạch:
“Sau khi chị rời đi, lập tức đưa anh ấy về nơi của Huyết Yêu. Tìm Nhất Uy nhanh nhất có thể. Em cần máu của phượng hoàng có thể làm lành vết thương do mã sư gây ra.”
Thục Nghi cuối cùng cũng chịu ném thuốc giải cho Hoàng Anh, khuôn mặt lộ rõ sự chán ghét, chán ghét cái cảnh tượng chia tay đẫm nước mắt này. Ả không thể đưa thuốc giả mạo, bởi vì Hoàng Anh sẽ nhìn ra được loại thuốc đó là thật hay giả. Hoàng Anh nhét lọ thuốc giải vào tay Tiểu Bạch, nhìn Vô Ảnh lần nữa rồi nói với anh:
“Không chỉ có Thủy Hà mới có thể hy sinh mạng sống của mình vì anh, Hữu Lực.”
Nói rồi Hoàng Anh rời đi cùng Thục Nghi, bỏ lại Vô Ảnh với vô vàn suy nghĩ trong đầu về lời nói vừa rồi của ả. Trái tim của anh đau nhói từng cơn, như cái lần Thủy Hà tự mình lãnh nhát kiếm của Y Nguyên.
Tiểu Bạch vẫn không hiểu mọi chuyện, vẫn không hiểu Hoàng Anh tại sao lại rời đi cùng hai thần khí. Nó hỏi Vô Ảnh:
“Chị ấy nói vậy là sao? Chị ấy làm như thế là có ý gì?”
“Cô ấy vì bảo vệ chúng ta mà hy sinh mạng của mình, cũng hy sinh luôn hai thần khí kia. Hoàng Anh biết sẽ không đánh lại đám mã sư, nên mới dùng hạ sách ấy.”
Tiểu Bạch ngớ người, bàn tay siết chặt lọ thuốc giải. Dường như nó cũng dần dần hiểu được ý định của Hoàng Anh. Không phải ả phản bội họ, phản bội Huyết Yêu, mà ả không còn cách nào khác ngoài việc giao nộp hai thần khí cùng với tính mạng của mình. Đổi lại Thục Nghi sẽ tha cho nó cùng Vô Ảnh.
Thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng được an toàn trong nhà Huyết Yêu. Thầy ra lệnh cho hai thằng con trai (ép buộc luôn cả Nhất Uy) kể tất cả mọi chuyện mà họ biết cho ông nghe, bất cứ thứ gì liên quan đến Thien giới, Âm giới hay cái gì đó kì lạ.
Dưới sự thúc ép dữ dội và lời đe dọa sẽ từ mặt hai đứa con ruột, từ mặt luôn Nhất Uy (mặc dù cậu không biết mình liên quan gì đến gia đình thầy hiệu trưởng, liệu cậu có thật sự sợ bị thầy từ mặt hay không, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi im một chổ chịu đựng cơn phẫn nộ của thầy), Thanh Lâm không còn cách nào khác là phải kể mọi chuyện mà nó biết.
Thiên Thanh và Nhất Uy ngồi một bên phụ họa không mấy nhiệt tình lắm. Đôi lúc Nhất Uy còn ho khan vài tiếng nhằm ngăn chặn sự nhiệt tình quá mực của Thanh Lâm, khi nó lỡ kể quá chi tiết cái khoảnh khắc nó bị âm cẩu cắn và suýt chút nữa trở thành nửa người nửa thú (thầy hiệu trưởng thì ré lên kinh hoàng). Họ chỉ sợ Huyết Yêu biết họ đã cho thầy biết mọi chuyện về một thế giới tồn tại song song với thế giới loài người, hắn sẽ giết chết họ mất.
Thầy hiệu trưởng nghe đến mơ màng đầu óc, nghe đến say mê. Thầy yêu thích lịch sử, yêu đồ cỗ, yêu tất cả những điều kì lạ xung quanh mình. Thầy hoàn toàn không biết tất cả mọi thứ về Thiên giới, Âm giới và cả hạ giới, mà những thứ ấy đang nhỡn nhơ trước mắt mình. Bây giờ thầy biết tất cả mọi chuyện, không hiểu sao trong lòng thầy rạo rực một cảm giác khó tả, nó liên quan đến chuyện thầy muốn hy sinh mạng sống nhỏ bé này, cũng muốn bảo vệ hòa bình thế giới.
Thầy hiệu trưởng không ngờ hai con trai của thầy cũng bị cuốn vào ba cái mớ rắc rối kia. Và tụi nó cũng nằm trong đội quân nho nhỏ của Huyết Yêu, thật là tự hào làm sao. Lần đầu tiên trong đời thầy cảm thấy Thiên Thanh đã chọn đúng ngành nghề của mình, thầy cảm thấy anh rất đúng khi trở thành một thám tử. Sau này thầy hy vọng anh có thể phá được nhiều vụ án ly kỳ liên quan đến tâm linh nhiều hơn.
Nhất Uy cảm thấy đau rát cổ họng quá. Mà cậu trông có vẻ lo lắng nhiều hơn. Không hiểu câu chuyện của họ có đủ dài hay không, nhưng thời gian Vô Ảnh và Tiểu Bạch đi quá lâu. Vì sao cậu lại trở nên bất an như thế này, liệu họ có an toàn về đây hay không.
Ngay lúc đó Vô Ảnh và Tiểu Bạch xuất hiện trước cửa nhà. Tiểu Bạch đang khuân vác Vô Ảnh (người đầy máu) một cách khó khăn. Nó hét lên cho mọi người nghe thấy giọng mình và Nhất Uy phản ứng rất nhanh. Cậu vừa vui khi hai người kia trở về, vừa mừng khi thoát khỏi thầy hiệu trưởng. Cậu chạy ra giúp Tiểu Bạch một tay.
Vô Ảnh bị thương khá nặng, không hiểu sao Nhất Uy ngửi được trên cơ thể của anh còn lẫn mùi máu của động vật, mùi rất nồng, hôi tanh. Tiểu Bạch thì nước mắt ràn rụa, hình như đã khóc đến sưng cả mắt. Nó vừa khóc vừa nói với Nhất Uy:
“Em không giúp được gì cả. Anh ấy bị đám Mã Sư làm bị thương. Chị Hoàng Anh rời đi cùng hai thần khí. Em đã cho anh ấy uống thuốc giải, nhưng anh ấy đã ngất đi.”
Nhất Uy đặt Vô Ảnh (đang hôn mê) lên giường. Thiên Thanh, Thanh Lâm và cả thầy hiệu trưởng (thầy vừa nhận ra đây là Hiếu Minh người bị một vị thần tiên nào đó mượn xác) đi theo xem tình hình.
Tiểu Bạch vội vàng nói:
“Máu của anh có thể chữa lành, chị Hoàng Anh nói như thế.”
Nhất Uy không suy nghĩ nhiều mà dùng thanh kiếm rạch một đường dài trên tay, dùng máu nhỏ lên vết thương cho Vô Ảnh. Quả nhiên, vết thương của Vô Ảnh nhanh chóng liền lại. Chỉ có điều anh vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Thầy hiệu trưởng ú ớ chỉ vào vết thương trên tay Nhất Uy, đang định hỏi nhà của thần giữ của có hộp thuốc sơ cứu vết thương hay không. Thanh Lâm rất hiểu chuyện mà đứng bên cạnh giải thích cho thầy hiệu trưởng:
“Nhất Uy có dòng máu phượng hoàng, vết thương của nó cũng sẽ lành lại thôi.”
Thầy hiệu trưởng há hốc mồm nhìn vết thương trên tay Nhất Uy đang từ từ liền lại với nhau. Nhưng thầy cũng biết thời khắc này không phải lúc kích động hét toáng lên. Thầy cũng biết Vô Ảnh kia hẳn đang bị thương không hề nhẹ và cần im lặng quan sát thì hơn.
Thiên Thanh hỏi Tiểu Bạch:
“Chuyện gì đã xảy ra hả?”
Tiểu Bạch vội vàng kể lại sự tình khi ấy.
Trúc Chi đang dạo bước cùng Cố Nhi thì tự dưng ngã xuống đất, tiếp tục rơi vào hôn mê một cách kỳ lạ. Đóa hắc phù dung rơi rụng xuống đất, không còn sắc đen huyền và cây trâm cài tóc trên đầu Trúc Chi cũng biến mất.