Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 384: Thanh Kiếm Của Quỷ



Cố Nhi bị Trúc Chi hù dọa hết lần này đến lần khác, không cách nào hiểu được cô đang bị cái gì. Nguyên Sâm – người có thể lý giải thắc mắc của ả lại chẳng có ở đây. Ả đành phải một mình đưa Trúc Chi trở lại phòng ngủ, thầm hy vọng lần này cô không bị sao cả.

Cố Nhi ngồi đó nhìn khuôn mặt trắng bệch như đã chết của Trúc Chi mà lo lắng không thôi. Lỡ như cô có mệnh hệ gì và Nguyên Sâm tin rằng ả liên quan đến cái chết của cô, lỡ như lão không thèm nghe một lời giải thích nào của ả thì sao? Nguyên Sâm dám sẽ phanh thây ả ra thành trăm mảnh lắm và ả làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Nguyên Sâm một khi lão điên lên. Ả luôn luôn biết rằng Nguyên Sâm rất mạnh, không một ai có thể thoát khỏi sự khống chế của lão – ngay cả Y Nguyên cũng vậy.

Cố Nhi nhớ ra có một người có thể đánh ngang hàng với Nguyên Sâm, không hẳn là một người, đó là thanh kiếm của quỷ – linh hồn của quỷ đó có thể kháng cự thần lực của Nguyên Sâm. Ả nhớ rõ một lần thanh kiếm chiếm lấy thân xác của Y Nguyên và lần đó suýt chút nữa cái đầu của lão lìa khỏi cổ.

Sự việc xảy ra đã lâu, ả không dám chắc nhớ kỹ vụ đó, chỉ nhớ lần đó Y Nguyên say xỉn và Nguyên Sâm ép buộc gã phải làm gì đó. Gã đã kháng cự không thành, cuối cùng bị thanh kiếm nhập xác và Nguyên Sâm bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Cố Nhi đang suy nghĩ miên man, thì Trúc Chi đột nhiên la ó thất thanh, trông rất đau đớn. Hình như cô đang nói cái gì đó, âm thanh phát ra quá nhỏ không đủ giúp ả nghe rõ những gì cô đang nói. Ả cố ghé sát tai vào miệng Trúc Chi một lần nữa và ả nghe rõ ràng:

“Chỉ mang trái tim của tiểu ma vương thôi vẫn chưa thể chiếm hữu được ta.”

Cố Nhi nghe rõ mồn một những lời khó mà hiểu nổi kia, ả đang mơ hồ cảm thấy giọng nói khàn đục này ả đã được nghe ở đâu rồi, ngữ khí ấy rất quen thuộc, hình như ả từng nghe được từ miệng Y Nguyên.

Cố Nhi lùi ra xa khỏi Trúc Chi. Bởi vì ả nhận ra nguy hiểm phát ra từ khuôn mặt trắng bệch ấy, một mối nguy mà ả phải rùng mình mấy cái mới có thể xua tan nỗi sợ.

Trúc Chi mở bừng mắt, ngồi bật dậy. Khi vừa thấy Cố Nhi, cô đã dùng tay bóp lấy không khí, nhưng cổ của Cố Nhi lại như có ai đó bóp nghẹn. Điều ngạc nhiên nhất chính là Cố Nhi không cách nào kháng cự lại sức mạnh của Trúc Chi, chân của ả bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đôi mắt kinh hãi vẫn còn nhìn Trúc Chi.

Trúc Chi ném Cố Nhi sang một bên. Khuôn mặt của cô thích thú rành rành khi trông thấy Cố Nhi đang sợ hãi tột độ, ả còn chẳng dám bò dậy khỏi mặt đất, có khi ả muốn chết tới nơi còn hơn là mắt đối mắt với cô.

Trúc Chi rời khỏi giường, cô quan sát căn phòng một lượt, rồi tặc lưỡi vẻ khó chịu. Cô nói với Cố Nhi:

“Đã bao thế kỷ trôi qua mà Nguyên Sâm không hề thay đổi chút nào nhỉ? Ngươi nhìn cảnh trí nơi này đi Cố Nhi, lão tưởng đây vẫn còn là cái thời đập hai cục đá vào nhau sẽ có lửa hay sao mà bài trí theo cái kiểu cổ lỗ sĩ này?”

Giọng nói đầy mỉa mai của Trúc Chi chui lọt vào tai Cố Nhi và ả suýt chút nữa đã bật cười vì câu nói đùa hơi có chút “cà khịa” ấy. Nhưng rõ ràng Trúc Chi này khác hoàn toàn với Trúc Chi trước đó vài phút. Trúc Chi này có vẻ đã nhớ ra bản thân mình là ai, và ả lại phải tự tay tát mình mấy cái mới có thể nhận biết đây không phải một giấc mơ nào cả.

Cái tát thứ hai của Cố Nhi bị Trúc Chi giữ lại trên không, bàn tay của ả chẳng thể nào tát lên khuôn mặt mình nữa. Ả bị ánh mắt giận dữ của Trúc Chi làm cho hết hồn, phải lập tức cúi đầu đầy tội lỗi (mặc dù ả chẳng biết mình có tội lỗi gì).

Cố Nhi rên rỉ nói:

“Tiểu chủ nhân đã nhớ ra mọi chuyện rồi ư?”

Trúc Chi đã thả cái tay của Cố Nhi xuống. Cô nhìn vào đôi mắt ả, cố giao tiếp bằng mắt với ả, nhưng Cố Nhi thật sự rất ngốc, không hiểu ý nghĩa thật sự trong ánh mắt của cô. Nên Trúc Chi cuối cùng cũng nói huỵch toẹt ra:

“Ta không phải Trúc Chi, Cố Nhi. Ta mạnh hơn cô ta gấp ngàn lần.”

Trúc Chi lạnh lùng bước ngang qua người Cố Nhi, còn ả vẫn còn bàng hoàng nhìn cô. Ả không hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trúc Chi. Tại sao Trúc Chi nhưng không phải là Trúc Chi. Rút cuộc Trúc Chi là ai? Ai lại là Trúc Chi đây?

Cố Nhi nhận ra Trúc Chi đang định rời khỏi đây, ả nhanh chóng rượt theo. Ả đâu muốn khi Nguyên Sâm trở về đây và không còn thấy Trúc Chi đâu sẽ làm khổ ả nữa. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là làm sáng tỏ thân thế kỳ bí của người đang ở trong thân thể của Trúc Chi này.

Cố Nhi đi theo Trúc Chi sát nút. Chuyện này khiến Trúc Chi có vẻ tức tối. Cô đứng khựng lại khiến cái đầu của Cố Nhi đập vào lưng mình. Cô quay qua nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đau khổ của Cố Nhi, rồi bật cười ha hả.

Cố Nhi nói, trong giọng rất dễ nhận ra là ả đang năn nỉ hơn là cảnh báo cùng đe dọa:

“Tiểu ma vương không được rời khỏi đây cho đến khi chủ nhân trở lại.”

Trúc Chi lạnh lùng:

“Ngươi không cản được ta.”

Cố Nhi ngang bướng trả lời:

“Cho dù vậy, thuộc hạ cũng muốn ngăn cản ngài rời khỏi đây.”

Trúc Chi thở dài. Dĩ nhiên cô biết cho dù Cố Nhi có ngăn cản thì cô vẫn có thể rời khỏi nơi này. Nhưng đâu đó trong tâm trí của cô lại muốn Cố Nhi biết vài thông tin trước khi cô rời đi, nên cô nói với ả:

“Có những chuyện ngươi nên làm ngơ đi, Cố Nhi. Ta biết rõ ngươi, ta biết ngươi thật sự là người của ai, đừng khiến ta phải giết ngươi. Y Nguyên cũng nhiều lần tâm sự với ta hắn coi trọng ngươi. Nhưng ngươi khiến hắn thất vọng quá nhiều, chuyện của Thủy Hà đã đả kích não bộ của hắn, đả kích sự bao dung mà hắn dành cho ngươi bấy lâu. Dù sao thì Y Nguyên cũng chưa bao giờ ghét bỏ ngươi. Khi ngươi rời đi, hắn đã nhiều lần tìm kiếm ngươi. Dĩ nhiên hắn đâu thể ngờ ngươi lại quay sang làm thuộc hạ cho Nguyên Sâm và đang cố hãm hại đứa con gái bé bỏng của hắn.”

Cố Nhi chết đứng tại chổ, ánh mắt không thể rời Trúc Chi một giây nào. Điều mà Trúc Chi vừa nói đả kích tâm tình của ả, cũng khiến ả nhớ lại chuyện xấu xa mà ả đã gây ra cho Thủy Hà, cho Y Nguyên, dù theo ả chuyện đó chỉ là chuyện mà ả muốn giúp chủ nhân cũ của mình mà thôi.

Trúc Chi nói như thể cô là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Nhưng chuyện đó đâu thể nào xảy ra được, Trúc Chi là hậu duệ, là thế hệ sau này cơ mà. Vậy người đang chiếm lấy xác của Trúc Chi là một người khác, một người mạnh hơn Trúc Chi rất nhiều và người này biết về Y Nguyên, biết rõ Nguyên Sâm và cả ả.

Cố Nhi có chút sợ hãi người con gái đứng trước mặt mình. Dù vậy ả vẫn còn đủ dũng cảm để đặt ra một câu hỏi với chất giọng chất vấn Trúc Chi:

“Ngươi là ai? Tại sao lại đoạt thân thể của tiểu ma vương?”

Trúc Chi cười ngọt ngào. Cố Nhi lúc này mới nhận ra người đứng trước mặt vốn dĩ không phải Trúc Chi, đây là điều mà cô đã cố giao tiếp bằng mắt với ả.

Trúc Chi giải thích:

“Ta và Trúc Chi là một. Linh hồn con bé quá yếu nhược. Mười hai thần khí dần dần mất đi kiểm soát và Nguyên Sâm hình như đã có tất cả chúng. Điều đó giúp ta kiểm soát Trúc Chi. Ta là thanh kiếm của Quỷ.”

Cố Nhi không biết nên biểu lộ cảm xúc gì nữa, sự bình tĩnh mà ả đang cố tỏ ra hoàn toàn bị lời nói của Trúc Chi đánh bại. Ả vừa sợ, vừa bất ngờ, lại vừa không thể tin những gì đang diễn ra trước mặt mình. Trúc Chi bị thanh kiếm chiếm lấy thể xác, như cái cách nó chiếm hữu Y Nguyên trước đây.

Nhưng Y Nguyên chỉ bị nó chế ngự trong khoảng thời rất ngắn, còn Trúc Chi thì khác. Hình như vì mười hai thần khí mà thanh kiếm của Quỷ mới có thể vượt trội hơn so với Trúc Chi. Vậy linh hồn của cô đi đâu? Cô đã chết hay còn sống?

Trúc Chi cảm nhận được có ai đó đang đến. Cô nhanh chóng đặt cơ thể xuống giường, nhắm mắt và dặn dò Cố Nhi:

“Chuyện ta đã tỉnh, ngươi đừng nói cho ai biết.”

Cố Nhi chưa kịp hoàn hồn thì Nguyên Sâm vừa về tới nơi. Ả vui mừng, suýt chút nữa đã nhào vào lòng lão chủ nhân của mình, may mà ả kiềm chế được. Ả không thể ngờ có một ngày được gặp Nguyên Sâm mà ả lại sung sướng đến thế. Chuyện mà Trúc Chi dặn dò, ả nhất định làm tốt, dù sao thì ả đâu phải lần đầu nói dối Nguyên Sâm đâu.

Nguyên Sâm vừa về tới nơi, đã trưng bộ mặt khiếp đảm như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm. Nhưng Cố Nhi mặc kệ chuyện khủng khiếp mà lão đã gặp là chuyện gì, bởi vì ả cũng đang lâm vào hoàn cảnh lâm li bi đát đây.

Cố Nhi nói trước:

“Tiểu ma vương không hiểu sao đã tỉnh lại, rõ ràng còn cùng thuộc hạ dạo một vòng, nhưng đột nhiên lại ngất xỉu. Thuộc hạ bó tay rồi, không hiểu gì hết.”

Nguyên Sâm lập tức đến bên cạnh Trúc Chi xem xét một hồi. Quả nhiên, cơ thể của cô không có một chút sinh khí nào cả (Cố Nhi hồi hộp đứng bên cạnh, sợ lão phát hiện linh hồn của thanh kiếm đang ở bên trong). Lão quan sát thấy đóa hắc phù dung rơi rụng phía bên kia. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, giống như Trúc Chi chỉ còn một khối cơ thể nằm bất động mà không có sinh khí hay sự sống vậy.

Cố Nhi hỏi, giả bộ không biết chuyện gì đang diễn ra:

“Tiểu ma vương rút cuộc bị làm sao vậy chủ nhân? Có phải tất cả đều do trùng tam độc gây ra không?”

Nguyên Sâm xua tay:

“Tầm bậy. Trùng tam độc không có khả năng lấy mất sinh khí của ai cả. Điều khiến ta khó hiểu nhất chính là đóa hắc phù dung, nó đã tàn, giống như sinh mệnh của tiểu ma vương sắp tàn vậy.”

Cố Nhi chỉ sợ tiểu ma vương thật sự sẽ chết và thanh kiếm sẽ chiếm lấy xác của Trúc Chi, nhưng ả vẫn thầm hy vọng cô không sao, thầm hy vọng Nguyên Sâm có thể tìm ra cách cứu lấy cô.

Cố Nhi nói:

“Ngay cả ngài cũng không biết nguyên nhân hay sao?”

“Ta đoán thôi. Ta chỉ có thể đoán thôi. Ta nghi ngờ sinh mệnh của con bé và thanh kiếm của quỷ phụ thuộc lẫn nhau. Vì thế khi một trong mười hai thần khí lần lượt bị rơi vào tay ta, con bé sẽ mất đi một phần linh lực, cho đến khi hoàn toàn mất hết sinh khí và chết đi.”

Cố Nhi kinh hoàng thốt lên:

“Chẳng phải như vậy nguy hiểm sao? Tiểu ma vương có thể chết đi khi mười hai thần khí biến mất.”

Nguyên Sâm nói với giọng hậm hực rành rành:

“Tên nhóc Huyết Yêu đó chắc chắn biết về vụ này. Nếu không nó đã lo sốt vó khi con bé rơi vào tay ta rồi. Đã mấy ngày trôi qua mà ta có thấy tên tóc đỏ đó gấp gáp đâu?”

“Nhưng tại sao hắn lại đưa một người sắp chết cho chúng ta?”

“Không phải nó dâng cho ta, mà ta bất cẩn húp lấy bát cháo thiu này đó chứ. Thử nghĩ con bé chết trong tay của ta, sau đấy lão già Thủy Tề đó lại tưởng ta làm gì huyết thống của Thủy Hà xem, lão sẽ thân chinh đến chổ này giết ta.”

“Ngài sợ lão ấy sao?”

“Ta mà ngán thằng nào. Có điều nếu con bé thật sự chết bởi vì mười hai thần khí, thì ta mất đi một quân bài tốt thí mạng rồi. Tạm thời cứ để con bé nằm đó duy trì chút hơi tàn cũng được, ta có cái ăn nói với Huyết Yêu.”

Cố Nhi nhìn sang Trúc Chi, cô đang vờ như một kẻ đã chết thật sự. Ả cũng muốn bái phục linh hồn của thanh kiếm, nó quá giỏi đến độ Nguyên Sâm cũng chẳng nhận ra điều lạ lùng.

Câu chuyện của Cố Nhi và Nguyên Sâm bị giái đoạn bởi hai kẻ vừa mới bước vào gian phòng: Thục Nghi và Hoàng Anh. Hoàng Anh vừa nhìn thấy Trúc Chi đã tá hỏa chạy đến bên giường của cô, nhìn lấy khối thân thể không có lấy một chút sự sống nào của cô, lo lắng sờ lên mạch tượng của cô.

Hoàng Anh lẩm bẩm:

“Không có gì cả, không còn linh hồn của tiểu chủ nhân.”

Thục Nghi không để tâm đến cảm xúc của Hoàng Anh hiện giờ. Ả đang bận rộn báo cao sơ qua tình hình cho Nguyên Sâm biết:

“Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã giáp lá cà với Hữu Lực và đứa con gái của thuồng luồng tinh Linh Đàm – bé Tiểu Bạch. Thuộc hạ đã lấy được thần khí biển cả, cùng ngọn đèn dầu trên đầu con bé đó.”

Nguyên Sâm nhìn hai thần khí có trong tay của Thục Nghi, đôi mắt hiện lên tia sát khí. Lão đã không vừa ý khi ả đi cùng Hoàng Anh đến một nơi bí mật như thế này, giúp nữ hoàng bóng đêm gặp được Trúc Chi, đáng lý ả nên đến đây một mình và giam Hoàng Anh lại mới đúng. Lão còn vừa nghe qua chuyện Thục Nghi đã gặp Tiểu Bạch, lão phải tức giận chứ. Bởi vì Thục Nghi không hề đem theo Tiểu Bạch đến đây.

Nguyên Sâm gầm gừ:

“Và ngươi không đem con bé đó theo cùng ư? Chúng ta cần cái đầu của Linh Đàm, đó là thần khí cuối cùng mà ta cần. Sao ngươi không nghĩ đến chuyện bắt con bé đó và uy hiếp tên Linh Đàm giao cái đầu của hắn hả? Thục Nghi ngươi không phải là một ả ngu ngốc mà.”

“Đó là trao đổi giữa ta và Thục Nghi.”

Hoàng Anh là người lên tiếng nói giúp Thục Nghi. Ả bực mình nhìn Nguyên Sâm, bởi vì chuyện Trúc Chi nằm đây đều do Nguyên Sâm gây ra. Ả nói tiếp:

“Ta lấy hai phần thần khí giao cho ả và cả mạng sống của ta. Đổi lại ả phải thả Hữu Lực và Tiểu Bạch đi.”

Nguyên Sâm tức giận khi thấy Hoàng Anh đến đây đã đành, ả còn là nguồn cơn của mọi chuyện. Lão dùng thần khí nâng cả người ả lên không trung, dùng thần khí bóp cổ ả khiến ả cựa quậy trong đau đớn. Ả không cách nào chống trả sự tấn công đột ngột của lão. Lão nói qua kẽ răng:

“Ngươi nghĩ ngươi quan trọng hơn cái đầu của Linh Đàm hay sao?”

Lúc này Trúc Chi đột nhiên ngồi dậy, dùng ánh mắt của một thủ lĩnh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cô phất tay một cái khiến Hoàng Anh rơi xuống đất dưới sự chứng kiến đầy bàng hoàng của những kẻ bên trong (Cố Nhi đã núp đằng sau giường từ bao giờ).

Trúc Chi chế giễu Nguyên Sâm:

“Không cần cái đầu của Linh Đàm mới có được thần khí của người ta. Nguyên Sâm, ngươi có mỗi cái đầu già cỗi thôi chưa đủ, phải có cả chiều sâu và sự thông thái nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.