Hoàng Anh đã lấy lại được thăng bằng sau khi được Trúc Chi giải cứu. Ả quay sang nhìn Trúc Chi như thể đang nhìn ân nhân cứu mạng, mà đúng là cô đã cứu mạng ả thật. Ả cúi rập người, hai tay chấp lại thành một, cung kính nói với Trúc Chi:
“Đa tạ chủ nhân đã cứu thuộc hạ.”
Trúc Chi xua tay và nói:
“Không có chi. Ta cứu ngươi cũng vì nể tình Y Nguyên mà.”
Hoàng Anh cảm thấy con người trước mặt rất xa lạ, ngay cả âm giọng cũng xa lạ, không hề giống với Trúc Chi ngày thường. Cô không bao giờ xưng “ta” với “ngươi”, ít ra Trúc Chi luôn gọi Hoàng Anh là “chị” và ánh mắt của cô nhìn ả cũng không hoàn toàn chứa sự xa cách như bây giờ. Ả nhận ra có điều không đúng, nhưng không đúng ra sao thì ả không đoán được.
Nguyên Sâm nhíu mày, nhìn kỹ Trúc Chi một chút. Mới vừa rồi cô còn giống như người đã chết, nhưng giờ lại ngồi dậy, lại còn tỏ ra thông thái trước mặt ông. Điều ngạc nhiên nhất chính là ngữ điệu này vô cùng quen thuộc, cô vừa nói chuyện với lão như hai kẻ trạc tuổi với nhau, lão đinh ninh đã thấy ánh mắt đầy giễu cợt ấy từ đâu rồi.
Nguyên Sâm nhìn lại nụ cười của Trúc Chi một lần nữa, kết hợp với suy đoán trong đầu. Rằng Trúc Chi và thanh kiếm của Quỷ thật sự có mối liên kết, khi mười hai thần khí thuộc về lão, cơ thể của cô dần dần mất sự sống và kiếm khí của quỷ kiếm cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nguyên Sâm chắc chắn quỷ kiếm đã chiếm lấy thể xác vô hồn của Trúc Chi và đang đối mặt với lão ngay lúc này. Bởi vì lão đã từng nhìn thấy nó chiếm dụng cơ thể của Y Nguyên vài lần, lần nào nó cũng ngang ngược và chống đối lão. Huống hồ, khi lão kiểm tra mạch khí của Trúc Chi, lại không phát hiện sinh khí của con người.
Nguyên Sâm vừa nhận ra ai là người đứng trước mặt mình, lão liền nghiêm nghị nói với Trúc Chi:
“Thanh kiếm của Quỷ.”
Trúc Chi vỗ tay hai cái coi như khích lệ sự thông minh của Nguyên Sâm. Cô cười khà khà đã đời, rồi nói:
“Có lẽ ta đã đánh giá sai lão, Nguyên Sâm. Ít ra lão còn thông minh một tẹo so với suy nghĩ của ta. Lão đã đoán đúng là ta là ai ngay từ đầu.”
Hoàng Anh không ngờ người đứng trước mặt mình không phải tiểu ma vương Trúc Chi mà là quỷ khí của thanh kiếm. Đó là nguyên nhân Trúc Chi mới trở nên xa cách với cô như thế, đó là nguyên nhân mà cô dám đối đầu với Nguyên Sâm như những người bạn quen biết nhau từ lâu.
Hoàng Anh mơ hồ không đoán được linh hồn của Trúc Chi đã đi đâu, có phải cô đã thực sự chết đi khi mười hai thần khí biến mất. Nếu vậy không phải ả chính là nguồn cơn khiến cô trở nên như vậy hay sao, ả đã mang hai thần khí khó lấy nhất đến đây dâng tặng cho Nguyên Sâm.
Cố Nhi núp đằng sau chiếc giường, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát Trúc Chi. Mới trước đó cô đã dặn dò ả đừng nói cho ai biết cô đã tỉnh lại, nhưng chính cô lại tự mình tỉnh dậy, để lộ thân phận cho Nguyên Sâm biết. Cô còn nói ra điểm mấu chốt về thần khí của thuồng luồng tinh cho Nguyên Sâm biết. Rút cuộc mục đích của cô là gì đây? Không lẽ cô thật sự muốn giúp Nguyên Sâm tìm được thần khí cuối cùng ấy sao.
Thục Nghi chỉ được nghe qua danh tiếng của Trúc Chi, lại chưa từng gặp mặt, ả đâu ngờ người trước mặt lại bị linh hồn của thanh kiếm chiếm lấy xác. Kẻ trước mặt đây không phải một kẻ tầm thường, cô có thể cản phá thần lực của Nguyên Sâm kia mà.
Nguyên Sâm phớt lờ cái giọng đáng ghét của quỷ kiếm. Điều mà lão quan tâm chính là câu nói vừa nảy của nó, lời nhắc nhở về thần khí của thuồng luồng tinh. Lão hỏi ngay:
“Mày có ý gì khi nói không cần cái đầu của Linh Đàm cũng có được thần khí của nó?”
Quỷ kiếm (dưới khuôn mặt lạnh lùng của Trúc Chi) nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của Nguyên Sâm, rồi nhếch môi cười. Hiển nhiên nó đang chờ câu hỏi này của Nguyên Sâm. Nó những tưởng phải tự mình nhắc nhở lão về thần khí cuối cùng kia nữa. Nó vờ ho vài cái rồi mới dùng giọng nói của một kẻ ngang hàng mà nói chuyện với lão:
“Muốn có được thần khí của thuồng luông tinh, chỉ cần có được một chút máu của nó khi đang trong hình dạng thuồng luồng tinh. Nhớ kỹ, cho dù có máu của Linh Đàm cũng không có cách nào có được thần khí của hắn, phải là máu của thuồng luồng. Nghĩa là chuyện lão cần làm đó là làm sao tìm ra Linh Đàm, sau đó lấy được máu của hắn khi còn hình dạng nguyên thủy.”
Hoàng Anh lúc này lo lắng thật sự, nếu Nguyên Sâm có được thần khí của Linh Đàm và Trúc Chi sẽ chết thì sao. Như vậy làm sao ả có thể ăn nói với Y Nguyên được đây, làm sao đối diện với Huyết Yêu, với Vô Ảnh. Ả phải ngăn thanh kiếm lại, ả phải bịt miệng nó, dù lúc nảy nó đã cứu lấy tính mạng của ả.
Hoàng Anh bước lên, ả rút vội cây roi sắt của ả ra, đứng ra trước mặt Trúc Chi và lạnh lùng nói:
“Thanh kiếm của Quỷ sao có thể chỉ dẫn Nguyên Sâm cách lấy đủ mười hai thần khí? Ngươi có biết làm như vậy sức mạnh của thanh kiếm cũng sẽ rơi vào tay Nguyên Sâm hay không? Ta không cho phép ngươi dùng khuôn mặt của tiểu ma vương làm những chuyện sai trái.”
Quỷ kiếm dùng quỷ khí khiến Hoàng Anh im miệng lại. Nó từ từ tiến lại gần Hoàng Anh, dùng ánh mắt căm tức nhìn ả, sao đó tát ả một bạt tay khiến đôi má của ả ửng hồng. Ả đừng quên nó mới cứu mạng ả chứ, ả làm gì có quyền lên tiếng ở đây, cho dù có Y Nguyên thì Hoàng Anh cũng chẳng đủ tư cách nói chuyện với ả bằng thái độ đó.
Có điều, lời nói của Hoàng Anh lúc nảy đã thức tỉnh quỷ kiếm. Sức mạnh của nó có thể sẽ rơi vào tay Nguyên Sâm nếu lão biết cách lợi dụng mười hai thần khí. Nhưng nó nghe được âm mưu của lão kia mà, nó biết lão quan tâm đến thứ gì đó hơn là thanh kiếm, một thứ có thể khiến tam giới rơi vào hỗn loạn.
Khi quỷ kiếm còn là cây trâm cài tóc trên đầu Trúc Chi, nó đã nghe mọi chuyện, nó biết Nguyên Sâm muốn mở cánh cổng cõi Vô định, thả những con quái vật ra bên ngoài, sau đó mới chiếm lấy thanh kiếm sau. Đến khi lão mở được cõi Vô định, mười hai thần khí liền trở thành một thứ vô dụng và nó không cách nào sử dụng cho việc cướp lấy sức mạnh của thanh kiếm nữa.
Quỷ kiếm biết rõ Nguyên Sâm là loại người nào. Lão luôn mong cả tam giới sống trong cảnh loạn lạc, lầm than, chết chóc. Không ai biết nguyên nhân lão muốn điều đó là gì, nhưng từ Y Lân cho đến Y Nguyên đều nghe theo sự sai khiến của lão, đều tin rằng phá hủy cả tam giới mới là điều cần làm.
Quỷ kiếm ở bên cạnh cả hai ma vương hùng mạnh, cũng đã bên cạnh Nguyên Sâm đủ lâu để biết cách dụ dỗ lão theo ý của nó. Nó biết chổ ngứa của lão ở đâu để mà gãi đúng nơi. Chỉ cần nó tập trung vào điểm mà lão quan tâm (mở cánh cổng cõi Vô định), thì lão chẳng còn thời gian đâu mà chiếm lấy sức mạnh của nó nữa.
Quỷ kiếm đưa ra một lời đề nghị với Nguyên Sâm:
“Ta với lão sẽ lập giao kèo đi, Nguyên Sâm. Ta sẽ đem thần khí của Linh Đàm về đây, ta biết nơi mà Huyết Yêu giữ hủ máu của thuồng luồng tinh. Ta đã từng nhìn thấy hắn giữ nó. Đổi lại lão phải giúp ta đi vào cõi Vô Định, có một thứ ở bên trong có thể giúp ta sống mãi bên trong cơ thể này. Ta đã chán cái cảnh làm một thanh kiếm nghe lời chủ nhân rồi.”
Lời đề nghị của thanh kiếm quá rõ ràng. Nó muốn chiếm lấy thân xác của Trúc Chi và nó muốn giúp Nguyên Sâm có được thần khí cuối cùng. Nguyên Sâm nghi ngờ nhìn Trúc Chi, lão nghi ngờ thanh kiếm đang có âm mưu gì đó mà không chỉ dừng lại ở việc vào được cõi vô định.
Thanh kiếm có chút sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Nguyên Sâm, nhưng nó không bộc lộ tia hoang mang nào ra mặt cả. Nó chỉ ôm trong lòng nỗi sợ, rằng lão thật sự biết mục đích thật sự của nó là tìm cách khiến lão bỏ đi cái suy nghĩ chiếm lấy sức mạnh của thanh kiếm nhờ mười hai thần khí.
Quỷ kiếm phải nói:
“Lão nghi ngờ ta không thật lòng giúp lão ư? Vậy thì lão cứ việc tìm cho ra Linh Đàm đi, Nguyên Sâm. Hoặc lão cứ việc ép Huyết Yêu giao ra hủ máu mà hắn đã lấy từ thuồng luồng tinh đi. Ta tin hai người sẽ phải choảng nhau một trận sống chết, lão mới lấy được thứ cần lấy đấy. Chà đến lúc đó coi bộ cánh cổng của cõi Vô định càng khó mà rờ tới hơn.”
Quỷ kiếm quan sát chân mày của Nguyên Sâm, nó đọc được có chút giao động trong ánh mắt của lão. Nó biết nó đang đi đúng hướng, nó đã chọc đúng huyệt rồi. Nó cần một cú kích sau cùng nữa thôi.
Quỷ kiếm vui vẻ nói tiếp:
“Nếu lão chưa đủ tin tưởng ta, thì lão chỉ cần cử thêm một kẻ tháp tùng ta là được. Ta cùng với tên đó đi lấy máu của Linh Đàm. Chuyện vào cõi Vô định chỉ có lão mới giúp được ta, tên tóc đỏ Huyết Yêu nhất định không giúp ta được. Bởi vì hắn coi trọng mạng sống của Trúc Chi hơn ta. Và lão đang cầm cả mười một thần khí kia cơ mà, dĩ nhiên ta sẽ đứng bên có lợi cho ta.”
Quỷ kiếm dùng quỷ khí hút lấy con dao trên thắt lưng của Thục Nghi trước sự kinh ngạc của ả (phải biết con dao này không phải ai cũng có thể thấy và lấy nó từ eo của ả). Nó dùng con dao bạc rạch một đường dài trên tay của mình, sau đó chìa ra trước mặt Nguyên Sâm. Nó nói một cách nhẹ nhàng:
“Lập giao kèo máu với ta, lão già. Ta cũng không tin tưởng gì lão lắm đâu. Giao kèo ta sẽ lấy phần khí cuối cùng, còn lão phải giúp ta vào được cõi Vô định.”
Nguyên Sâm đang phân vân suy nghĩ, lão vẫn chưa đưa bàn tay ra nắm lấy bàn tay đầy máu của quỷ kiếm. Lão đang cảm thấy rất kỳ lạ, như thể lão đang bị quỷ kiếm thôi miên, như thể lão bị nó thao túng tâm lý, như thể lão đang từ từ bước lên con đường màu lão muốn.
Hoàng Anh lúc này đã thoát khỏi quỷ khí của thanh kiếm. Ả nhào ra trước mặt quỷ kiếm, suýt chút nữa ả đã hất phăng bàn tay dính máu của quỷ kiếm sang một bên, chỉ tại quỷ kiếm nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển sang nơi khác.
Quỷ kiếm như muốn nổi điên với Hoàng Anh, nó gầm gừ:
“Đừng để một chút nhẫn nại còn sót lại trong lòng của ta dành cho ngươi cũng biến mất, Hoàng Anh. Y Nguyên không phải là kim bài miễn tử cho ngươi suốt đâu.”
Hoàng Anh yếu ớt nói:
“Ngươi không được lập giao kèo máu. Ngươi không sợ sẽ tan thành bọt biển hay sao?”
Quỷ kiếm vui vẻ nói:
“Ta giữ đúng lời giao ước thì cần gì phải sợ. Người phải sợ là lão già Nguyên Sâm. Nếu lão không giúp ta có được thứ mà ta muốn, lão sẽ chết.”
Quỷ kiếm một lần nữa đến bên cạnh Nguyên Sâm, đưa tay về phía lão một lần nữa. Nó nói:
“Nào, ta không có đủ kiên nhẫn đâu Nguyên Sâm. Hay lão muốn đợi Huyết Yêu đến đây trước khi lão có được thần khí cuối cùng hả?”
Hoàng Anh gào lên:
“Nguyên Sâm, lão phải suy nghĩ thật kỹ. Cho dù quỷ kiếm thật sự lấy được thần khí của Linh Đàm, thì lão cũng khó mà mở được cõi Vô định. Huyết Yêu cho dù không ngờ đến việc lão muốn mở cõi Vô định, thì hắn cũng sẽ nghi ngờ việc Trúc Chi trở về nhà mà không có mục đích gì. Hắn sẽ cảnh giác cao độ hơn.”
Quỷ kiếm bật lại câu nói của Hoàng Anh:
“Ta có cách khiến Huyết Yêu không nghi ngờ gì.”
Hoàng Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ả nói:
“Huyết Yêu không phải đồ ngu, quỷ kiếm. Hắn đủ thông minh để nhận thấy ngươi đi cùng một kẻ khác đến đó, đủ thông minh để nhận ra ngươi không phải Trúc Chi. Làm sao ngươi quay lại đây với thần khí mà không hề hấn gì hả?”
“Đó là việc của ta. Ta lo liệu được. Huyết Yêu thông minh, nhưng ta cũng thông minh không kém đâu, Hoàng Anh. Ta biết Trúc Chi rõ trong lòng bàn tay, ta biết Huyết Yêu, Vô Ảnh hay Nhất Uy đó cần nhìn thấy điều gì.”
Quỷ kiếm khiến Hoàng Anh câm miệng thêm một lần nữa, lần này môi của ả bị khâu lại một đường, trông rất kinh dị. Thục Nghi và cả Cố Nhi run rẫy, không dám mở lời nói giúp Hoàng Anh câu nào cả.
Quỷ kiếm quay lại nhìn trực diện vào đôi mắt của Nguyên Sâm, đã đến lúc phải ép lão quyết định. Nó đưa tay ra phía lão một lần nữa, lần này nó nói bằng giọng không còn chút kiên nhẫn nào:
“Nguyên Sâm, lão đủ già để biết nên làm gì. Giao kèo máu là thứ không thể phản bội, nếu không cả hai sẽ chết. Điều mà ta trao đổi với lão, lão chỉ có lời chứ đâu có lỗ. Nếu mà có lỗ chỉ là lão không làm chủ nhân của ta tạm thời mà thôi. Nhưng lão biết cách có được thanh kiếm của quỷ cơ mà. Không phải lão muốn thả mấy con quái vật bên trong cõi Vô định cho tam giới nhộn nhịp hơn sao?”
Quỷ kiếm tiếp tục rót chữ vào tai Nguyên Sâm:
“Ta biết Cố Nhi rất giỏi luồn lách, nếu không ả đâu thoát khỏi Thiên giới trước mặt Huyết Yêu dễ dàng được. Lão sợ không ai qua mắt được Huyết Yêu, thì cứ để cô ta đi cùng ta. Ta có cách khiến Huyết Yêu tin tưởng và giao cho ta phần thần khí cuối cùng.”
Cố Nhi lắc đầu như điên, tỏ ý không muốn đi cùng quỷ kiếm một chút nào. Khó lắm ả mới thoát khỏi tay Huyết Yêu, ả đâu muốn một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Vả lại, ả còn đi cùng một tên còn nguy hiểm hơn cả Huyết Yêu – quỷ kiếm nữa, làm sao mà ả không ngán ngẫm cho được.
Nguyên Sâm bị quỷ kiếm thôi thúc đến mức mù mờ đầu óc, lão nắm lấy bàn tay của quỷ kiếm lúc nào không hay. Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện bao bọc lấy cả hai. Hoàng Anh nhìn thấy chỉ biết rên rỉ đầy khổ sở.