Quỷ vương chỉ đứng đó, không dám tiến đến gần Thủy Hà chút nào cả, nhưng gã lo lắng cho nàng lắm, hình như nàng đã ướt vì cố đưa gã vào bên trong. Phải rồi, nàng đã đưa gã vào bên trong, còn giúp gã giảm sốt. Một nụ cười đầy hạnh phúc vừa hé trên môi quỷ vương.
Đúng lúc Thủy Hà quay đầu và nhìn thấy. Nàng hiểu lầm gã đang đắc ý vì nàng không giết gã lúc ban nảy, hoặc nàng đã cho gã có cơ hội nắm lấy cổ tay của nàng, tên đàn ông háo sắc kia có thể đang vẽ ra viễn cảnh ân ái nào đấy trong đầu và nàng là nhân vật chính. Nàng hừ lạnh rồi lạnh lùng truy vấn:
“Ngươi cười cái gì? Ta không phải không muốn giết ngươi, chỉ là chưa đến lúc thôi.”
Quỷ vương xua tay, gã chỉ vào áo của nàng và nói:
“Nàng bị ướt hết rồi. Ta bị ướt thì không sao, sao nàng lại bất cẩn như vậy.”
Thủy Hà xoay một vòng, lập tức quần áo đã khô ráo như chưa từng bị ướt. Nàng cười khẩy nói với Quỷ vương:
“Ta có thể dùng thần lực, còn ngươi thì không.”
Quỷ vương cười thêm một lần nữa. Lúc này Thủy Hà mới để ý quần áo của gã quả thật đã ướt đến độ những giọt nước còn đang nhỏ xuống sàn nhà. Nếu cứ để gã ướt sũng như thế, nàng sẽ lại gặp phiền phức cho xem. Thế là nàng quyết định hông khô quần áo giúp gã (bằng thần lực), chỉ mất vài giây sau, quần áo của quỷ vương khô ráo.
Quỷ vương cảm động nói:
“Cảm ơn nàng… Ta..”
“Thôi, ngươi đừng nói gì thêm nữa. Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Thủy Hà quay mặt, tiếp tục nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không hiểu bản thân tại sao lại quan tâm đến Quỷ vương nữa, tốt hơn là nàng cứ mặc kệ gã cho rồi. Thể nào gã cũng sẽ tưởng bở khi nàng đối xử tốt với gã.
Mưa đã tạnh. Cơn mưa dứt một cách đột ngột khiến Thủy Hà tin Quỷ vương đứng đằng sau chuyện này. Nàng liếc mắt nhìn gã, nhưng thấy gã đang tiến về phía mình. Nàng cảnh giác nhìn gã như kiểu nếu gã dám làm gì nàng, nàng sẽ thẳng tay giết chết gã mà không nghĩ ngợi gì thêm.
Quỷ vương không đến chổ Thủy Hà, mà đến cửa chính. Gã nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Gã sống với bốn bức tường, điều này giúp thính giác của gã nhạy hơn bình thường, chẳng cần có quỷ khí mới có thể nghe thấy.
Quỷ vương ra hiệu cho Thủy Hà lui ra sau (Thủy Hà nhận thấy điều lạ, cũng không dám thở mạnh). Gã chạm tay vào cửa chính, chuẩn bị đẩy nó ra. Nhưng cánh cửa tự động mở ra trước cả khi gã hành động.
Người đứng ngoài cửa là người khiến Quỷ vương thốt lên hai chữ:
“Cố Nhi?”
Cố Nhi vừa thấy Quỷ vương Y Nguyên liền tròn xoe đôi mắt, môi của ả run lên, đầu lắc như điên, giống như ả không tin người đứng trước mặt mình là Quỷ vương. Ả đã tưởng ngài đã chết, ả đã tưởng sẽ chẳng còn cơ hội gặp ngài nữa. Khi ả được giao nhiệm vụ đến đấy đưa đồ vật, ả có chết cũng không ngờ tới người mình gặp chính là người mình ao ước được gặp lại.
Cố Nhi tin rằng đây lại là một giấc mộng khác, dạo gần đây ả hay nằm mơ thấy tiểu ma vương, rồi hôm nay lại nằm mơ (hoặc ảo tưởng) thấy Quỷ vương? Ả tiếp tục lắc đầu, rồi dụi mắt, rồi lại nhìn vào khuôn mặt của Quỷ vương, rồi lại tát vào mặt mình hai cái (Thủy Hà nhìn thấy vậy thì kêu lên hai tiếng: Đồ điên), sau cùng mới nhận ra đây không phải giấc mộng khác của ả.
Cố Nhi tiến lên một bước gần Quỷ vương thêm một chút, ả đưa tay sờ lấy khuôn mặt của Quỷ vương (Thủy Hà đứng bên cạnh tính đi lên ngăn lại, sau cùng nàng nghĩ tại sao mình phải ngăn ả lại, nên chỉ đứng đó quan sát tiếp). Cố Nhi rên rỉ:
“Là thật. Ngài thật sự còn sống.”
Đến nước này, Cố Nhi không còn kiềm được nước mắt nữa, ả òa lên khóc nửa nở, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu nhớ nhung cứ thế trào dâng. Quỷ vương bối rồi nhìn thuộc hạ cũ đứng đó mà khóc, cũng không biết nên an ủi ả thế nào, gã đành đưa tay xoa tấm lưng đang thổn thức của ả.
Cố Nhi thấy Quỷ vương không những không ghét mình mà còn cố an ủi mình, nàng liền sà vào lòng của gã, ôm chặt gã mà nức nở. Thủy Hà nhăn mặt, chè môi đứng bên cạnh, tỏ ý không vui ra mặt, nhưng vì sao không vui thì nàng không biết.
Quỷ vương nhắc lại:
“Được rồi, Cố Nhi, ta vẫn còn sống.”
Cố Nhi giương đôi mắt đầy nước nhìn Quỷ vương, rồi thổn thức:
“Thuộc hạ tưởng ngài đã chết. Thuộc hạ nghe tin ngài đã tự sát theo Thủy Hà công chúa. Thuộc hạ tưởng sẽ không còn cơ hội gặp được hai người nữa, không còn cơ hội xin cả hai tha thứ cho thuộc hạ nữa.”
Cố Nhi buông Quỷ vương ra, vẫn còn sụt sịt khóc lóc thảm thiết, nhưng tay ả vẫn chưa hề rời khỏi tà áo của Quỷ vương, giống như ả sợ ả buông áo của gã, gã sẽ biến mất một lần nữa. Quỷ vương đưa tay lau nhẹ nước mắt trên gò má của ả, gã nói:
“Ta đã tìm kiếm ngươi sau khi đuổi ngươi đi, khi đuổi ngươi là lúc ta nóng giận quá. Ngươi đã làm sai, một việc mà ta không thể nào tha thứ được, nhưng ta vẫn rất lo cho ngươi. Ta sợ ngươi sẽ lạc lối, ta sợ ngươi bị người khác ức hiếp, nếu không có ta.”
Cố Nhi đâu thể nói mình đã lạc lối, đâu thể nào nói mình đã bị người khác ức hiếp khi rời khỏi Quỷ vương, ả đáng bị như thế, tất cả đều là nghiệp mà ả phải nhận. Ả lấy hết sức can đảm, những ngón tay báu chặt áo của Quỷ vương hơn, ngậm ngùi hỏi gã:
“Chủ nhân tha thứ lỗi lầm của thuộc hạ chứ? Ngài sẽ tha thứ cho thuộc hạ chứ?”
Quỷ vương gật đầu:
“Từ lâu ta đã không còn oán trách ngươi. Ta bị giam hãm bao nhiêu năm, luôn tự mình dằn vặt với lỗi lầm của ta với Thủy Hà. Ta cũng biết cảm giác tội lỗi của ngươi thế nào. Ắt hẳn ngươi cũng dằn vặt như cách mà ta đã dằn vặt.”
Cố Nhi thả Quỷ vương ra, xúc động quỳ rập xuống. Người đó đã không dối gạt ả, Y Nguyên vẫn còn sống, ả vẫn có thể chuộc lỗi lầm ngày xưa của ả. Ả còn nhìn thấy Thủy Hà còn sống và đứng bên cạnh chủ nhân, không thể nào diễn tả nỗi sung sướng của ả ngay lúc này. Ả vụng về lựa câu từ và nói với quỷ vương:
“Chủ nhân tha thứ cho thuộc hạ, vậy còn phu nhân, không biết phu nhân…”
Cố Nhi liếc mắt nhìn Thủy Hà, còn Quỷ vương lại lo sợ hai từ “phu nhân” sẽ chọc giận nàng ấy. Nhưng hình như nàng ấy chưa nghe được hai từ ấy, bởi vì nàng ấy đang bận nhìn Cố Nhi như kiểu đang nhìn một kẻ tử địch.
Thủy Hà đang bận suy nghĩ, bởi vì cái tên Cố Nhi vô cùng quen thuộc. Hình như nàng đã nghe ở đâu, hình như nghe từ câu chuyện của Quỷ vương, ả Cố Nhi đó chính là người đã chuốc tình dược cho Quỷ vương và bắt cóc nàng đến cho gã. Ả chính là nguồn cơn của mọi chuyện, khiến nàng ra nông nỗi này.
Vậy mà Quỷ vương đã vội tha thứ cho ả. Gã nói như kiểu Cố Nhi chỉ phạm tội nhỏ xíu thôi. Thủy Hà tức giận ngút trời, ông trời cũng giúp nàng chăng? Nay có đến hai kẻ thù không đội trời chung đang đứng dưới một ngôi nhà với nàng, còn cơ hội nào tốt hơn lúc này nữa. Nàng phải giết chết cô ả kia để trả thù chuyện cũ.
Thủy Hà lôi cung tên từ không khí ra, kéo mũi tên và chuẩn bị bắn vào trái tim của Cố Nhi. Nàng gằng từng chữ một:
“Chính – ngươi – là – người – đã – hãm – hại – ta.”
Quỷ vương đứng chắn trước mặt Thủy Hà và can ngăn:
“Khoan đã, có gì nàng từ từ nói.”
Có con quái vật đang gầm gừ trong bụng của nàng, con quái vật muốn muốn giết chết ả đàn bà trước mặt, giết chết luôn kẻ đang bênh vực ả. Thủy Hà thét ra lửa:
“Ngươi không có tư cách ngăn cản ta giết ả, quỷ vương. Chính ả là người đã khiến ta trở nên như vậy.”
Quỷ vương trở thành người giản hòa mà nói:
“Cố Nhi đến đây ắt hẳn có chuyện quan trọng, chúng ta hãy nghe nàng ấy nói trước đã.”
“Nàng ấy?” Thủy Hà quát vào mặt quỷ vương: “Ta quên mất. Ta quên ả ta cùng ngươi là một giuột với nhau, hai người còn ôm nhau thân mật lắm kia mà. Đáng lý ta không nên tin Huyết Yêu, đáng lý ta không nên cho ngươi thêm cơ hội, ta phải giết chết ngươi ngay khi gặp mặt ngươi mới phải.”
Quỷ vương ra dấu cho Cố Nhi ra núp đằng sau lưng mình và cái đó như giọt nước làm tràn ly, nó khiến Thủy Hà như bùng nổ cái ngọn lửa đang thiêu đốt dạ dày của nàng. Nàng muốn cả hai đều phải trả giá, nàng muốn họ bị trừng phạt và chính tay nàng phải làm điều đó.
Thủy Hà dùng thần lực ném Quỷ vương sang một bên, gã mặc dù là đàn ông, nhưng cũng chỉ như một kẻ bình thường đối với Thủy Hà, một khi nàng đã dùng thần lực thì mười người như gã cũng chẳng thể làm gì được. Nàng lôi Cố Nhi đến bên cạnh mình và bóp lấy cổ ả.
Cố Nhi không phản kháng, điều này ả đã trù tính trước được và ả thấy ả đáng bị như vậy. Rất khó để Thủy Hà tha thứ lỗi lầm tệ hại mà ả đã gây ra cho nàng cũng như cho chủ nhân của ả. Ả nhắm mắt lại, chờ đợi nàng ra tay với mình, chờ đợi cái chết sẽ đến với mình.
Quỷ vương bò dậy, cố gắng tới gần Thủy Hà và chạm vào cổ tay của nàng, muốn rút nó ra khỏi người Cố Nhi. Quỷ vương nói lớn:
“Nàng không phải là kẻ giết người, Thủy Hà.”
Thủy Hà tức giận nói còn to hơn cả Quỷ vương:
“LÀM SAO NGƯƠI BIẾT HẢ QUỶ VƯƠNG? Đừng tỏ ra ngươi hiểu ta lắm.”
“Không phải ta đang cố tỏ ra ta hiểu nàng, nàng thực sự là người như vậy mà. Nàng buông tay ra trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Cố Nhi hẳn là có công việc quan trọng mới đến đây gặp chúng ta.”
Thủy Hà buông tay ra, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng vì tức giận. Nàng thấy Quỷ vương đang lo lắng hỏi han Cố Nhi, hỏi cái gì nàng không nghe rõ được, chỉ thấy gã ngồi xuống gần ả, rất gần nhau. Cuối cùng nàng vẫn không thể ra tay với kẻ địch, hận tức giận chính bản thân mình, tức giận hai kẻ đang ngồi bên kia.
Thủy Hà điên tiết đến mức không muốn nhìn mặt hai kẻ kia nữa, lại không thể giết chết cả hai người, nên bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đều nuốt trở lại bên trong. Điều đó thần lực bên trong cơ thể nàng bộc phát dữ dội, hình như do nàng quá tức giận nên biến thần lực trở thành hàn khí. Cả cơ thể nàng gần như đang bốc khói và nàng không hiểu lý do vì sao.
Thủy Hà gục xuống đất, may mắn được Quỷ vương đỡ kịp. Gã sửng sốt nhìn nàng, cả cơ thể của nàng lạnh như băng. Nếu không phải gã trực tiếp chạm vào nàng, xác nhận đây là hàn khí bộc phát từ bên trong cơ thể của nàng, gã đã tưởng nàng bị ai đó tấn công.
Quỷ vương thất kinh nói:
“Thủy Hà, cơ thể của nàng lạnh quá. Nàng sẽ bị đóng băng mất.”
Môi của Thủy Hà khó mà cử động được, bởi vì nó tím tái, nàng nói mà hàn khí bay ra khắp mặt của Quỷ vương:
“Ta không biết. Nó tự đến, ta không ngăn được. Mỗi lần tức giận quá độ, ta luôn bị như vậy. Ta vẫn chưa học cách chế ngự hàn khí.”
Quỷ vương không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ôm lấy Thủy Hà, hy vọng có thể truyền hơi ấm của gã sang cho nàng một chút. Nàng đã cố cự tuyệt gã, nàng gào lên:
“Ngươi buông ta ra, ngươi dám đụng vào ta?”
“Nàng đứng im một chút. Hàn khí sẽ nhanh chóng chuyển sang cho ta thôi.”
Còn Thủy Hà không còn đủ sức đẩy gã ra, mà điều lạ lùng nhất chính là cơ thể của nàng đang dần dần ấm lên như lời Quỷ vương nói, chính nàng cũng không ngờ hơi ấm từ người Quỷ vương lại thần kỳ như vậy.
Quỷ vương ghì chặt nàng trong vòng tay của mình, cố an ủi nàng:
“Nàng phải bình tĩnh, do nàng tức giận nên luồng khí trong cơ thể nàng mới bộc phát đấy. Nó có thể gây hại cho nàng.”