Huyết Yêu biết mình đã đạt được đến điểm then chốt của vấn đề. Tất cả những gì hắn muốn chỉ là lôi kéo Cố Nhi về phe của hắn. Mà hắn thì biết cách khiến ả phải nghe lời mình.
Cố Nhi đã từng nghe nói về vị thần giữ của này, hắn có biệt tài đoán được nỗi khao khác và ước muốn thầm kín của người ta, không hiểu hắn lấy đâu ra tài năng ấy. Ả khá chắc là nhờ khả năng này mà kha khá những tên độc ác đã chịu quy phục hắn, làm việc cho hắn. Đổi lại họ đều được hoàn thành ước nguyện của mình.
Cố Nhi thấy so với vẻ bề ngoài lạnh lùng, giọng nói hơi đáng ghét, thì tâm tính của hắn tốt và rất nghĩa khí (dù là đối với những tên không ra gì như ả). Ả khá tin đây chắc chắn là lý do tiểu ma vương Trúc Chi rơi vào lưới tình với hắn. Ả chỉ cần nhìn vào đôi mắt si tình mà tiểu ma vương dành cho hắn là biết ngay cô thích hắn rất nhiều.
Huyết Yêu không để tâm chút lơ đãng của Cố Nhi mà nói thẳng vào vấn đề:
“Khi nào cần gặp, ta sẽ triệu ngươi. Có cách nào liên lạc được với ngươi hay không?”
Cố Nhi đưa cho Huyết Yêu một con rắn nhỏ, một con rắn màu đỏ tía và tự nhiên giọng điệu của ả trở nên mềm mại y như đang nói với người tình:
“Đây là con rắn truyền tin giữa ta và Quỷ vương, ngay cả Nguyên Sâm cũng chưa từng nhìn thấy nó. Khi nào muốn gặp ta, ngươi cứ việc truyền tin, ta sẽ đến ngay lập tức.”
Huyết Yêu gật đầu, nhận lấy con rắn nhỏ xíu và cởi trói cho Cố Nhi. Sau đó kêu ả biến đi cho khuất mắt, trước khi đi còn nói ẩn ý:
“Ngươi biết không, người mà ngươi cần xin lỗi không chỉ có Quỷ vương mà còn có cả công chúa. Và nếu ngươi tỏ ra có ích cho ta, có thể ta còn cho ngươi gặp cả công chúa nữa không chừng.”
Lúc ấy Cố Nhi không hiểu câu nói của Huyết Yêu lắm. Bây giờ ả đã biết công chúa và cả Quỷ vương đều còn sống. Ả không thể ngờ có một ngày còn gặp hai người đó. Ả vui lắm, dù ả chưa có thời gian trò chuyện cùng họ, nhưng chiến tranh đang xảy ra và ả thì phải trở lại căn phòng có quỷ kiếm đang nằm đó.
Nhờ Huyết Yêu mà Cố Nhi đã gây nhiễu ký ức của mình, không phải một lần mà còn nhiều lần, tính luôn cái lần ả làm đảo lộn ký ức đi cùng Quỷ kiếm đến nhà Huyết Yêu, thật ra ả tự khiến mình trông như thể bị hất tung khỏi lãnh địa của hắn.
Hay cái lần gặp Nguyệt Trinh, hay đến ái tình hồng trần, đều do ả thay đổi ký ức của mình mới không khiến Nguyên Sâm nghi ngờ. Thanh kiếm của quỷ không được phép xuất hiện trong ký ức của ả, nếu Nguyên Sâm thấy nó mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Vì thế ả đã bảo vệ quỷ kiếm bằng cách xóa nó khỏi cái đầu của mình.
Huyết Yêu chỉ gặp Cố Nhi thêm vài lần, một lần ả báo với hắn chuyện Nguyên Sâm đang thu thập vài thần khí. Lần đó suýt chút nữa Huyết yêu đã khóa cái miệng của ả bằng kim khâu.
Cố Nhi hét vào mặt Huyết Yêu (bây giờ nhớ lại mà vẫn còn sợ, ả lấy đâu ra can đảm mà dám hét vào mặt hắn như vậy cơ chứ):
“Ngươi biết chuyện thần khí đang lần lượt bị Nguyên Sâm lấy mất chưa? Và xin hỏi tại sao vẫn chưa hành động gì cả vậy? Ít ra cũng phải ra sức bảo vệ mấy thần khí đó đi chứ? Máu của Quý Nhậm là thần khí đầu tiên và thứ đó bắt đầu tất cả, thứ đó bắt buộc đưa cho hắn thì ta không nói đi, nhưng còn những cái khác thì sao?”
Huyết Yêu (như thường lệ) lạnh lùng nói với ả:
“Chuyện của ta, ngươi không cần lo.”
Cố Nhi bị ánh mắt đầy sát khí của Huyết Yêu dọa cho sợ hãi. Ả vẫn ngoan cố tranh cãi với hắn (dù tông giọng đã dịu đi ít nhiều):
“Không lo sao được? Lỡ như Nguyên Sâm thật sự lấy mất quỷ khí của thanh kiếm và lỡ như Trúc Chi xảy ra chuyện gì, thì sao ta còn mặt mũi nào gặp chủ nhân của ta nữa?”
Huyết Yêu nhìn ả bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Hắn nói:
“Ngươi đâm ra lo lắng cho Trúc Chi từ hồi nào đấy?”
Cố Nhi chưa hề có cơ hội trả lời câu hỏi của Huyết Yêu đã bị hắn đuổi đi mất. Lần tiếp theo gặp hắn, ả đã nhanh chóng báo cho hắn biết Nguyên Sâm chuẩn bị cướp đi thần khí của thần sinh nở và Hàn Hinh rất phấn khích khi thực hiện nghi lễ bằng cách thức giết người đẫm máu kia. Nhờ đó mà Huyết Yêu đã nhanh chóng tìm Hải Du và ép nó tìm tung tích của Hàn Hinh.
Cố Nhi cũng là người thông tin cho Huyết Yêu biết về sự tấn công nho nhỏ tại nhà thầy Hóa. Khi biết được Vô Ảnh chính là Hữu Lực, ả đã cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Kể ra Vô Ảnh cũng vì ả mà lâm vào bước đường này, nghe đâu anh đã đau khổ đến mức tan nát cả thể xác, linh hồn biến mất không ai biết.
Cố Nhi cũng báo cho Huyết Yêu biết Nguyên Sâm đang trực tiếp đi lấy đồng xu của thần Tài, bảo hắn nhanh chóng đi bảo vệ cái tên họ Trần. Huyết Yêu nhận được tin liền đến nhà họ Trần trước một bước mới chuẩn bị mọi thứ.
Một lần khác, Huyết Yêu chưa triệu hồi Cố Nhi đã thấy ả xuất hiện bên trong nhà của mình, cũng may lúc này chẳng có ai ở đây cả, nếu không sự hiện diện của ả bây giờ sẽ khiến kế hoạch của hắn phá sản mất. Vì thế hắn coi bộ không vui lắm khi nhìn thấy ả ở đây.
“Ta không nhớ đã triệu ngươi đến đây.”
Cố Nhi nói thẳng vào vấn đề, đây chính là nguyên nhân mà ả đã mạo hiểm xông vào nhà hắn:
“Nguyên Sâm đã biết Trúc Chi là tiểu ma vương. Ngài ấy biết Vô Ảnh cùng Tiểu Bạch đang đi lấy thần khí của Thủy vương, ngài ấy đã sai Thục Nghi đi phục kích. Mà anh biết đấy, Thục Nghi rất mạnh, ả có vài con thú nuôi rất nguy hiểm.”
“Chuyện đó ta lo được. Ngươi cứ yên tâm mà về, nếu Trúc Chi bị Nguyên Sâm bắt được cũng đừng lo lắng gì cả. Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta. Chỉ cần ngươi chăm sóc tốt cho cô ấy là được, đừng tỏ ra thân thiết quá, Nguyên Sâm rất tinh ý sẽ nhận ra ngay đấy.”
Làn cuối cùng, Huyết Yêu gặp ả và giao nhiệm vụ phải lấy được chuỗi hạt mở cánh cổng Vô Định và đến đưa cho người ở trong ngôi nhà nhỏ trong rừng. Cái chuỗi hạt được Nguyên Sâm thổi linh lực biến mười hai thần khí trở thành mười hai viên ngọc, sau đó đính chúng thành một chuỗi hạt.
Cố Nhi nghi ngờ đây tất cả đều do Huyết Yêu âm mưu đứng sau mọi chuyện. Hắn biết Nguyên Sâm đang thu thập mười hai thần khí, hắn còn khuyến khích lão nữa. Hắn cần chuỗi hạt, vậy thì hắn chờ cho đến khi Nguyên Sâm có hết mười hai thần khí ư? Nhưng ả biết ả có hỏi hắn cũng không giải thích gì cho ả biết cả. Tốt nhất ả cứ làm theo ý của hắn đi.
Đứng trước câu nói kỳ quái của quỷ kiếm, ả không biết nên nói gì nữa. Quỷ kiếm biết Cố Nhi và Huyết Yêu cùng một phe, thế nên mới chọn ả đi cùng. Có khi nó còn biết ả có khả năng biến đổi ký ức của mình, nếu không nó đâu sử dụng thanh kiếm quỷ trước mặt ả. Quỷ kiếm này cũng là một kẻ đáng gườm, giống Huyết Yêu.
Quỷ kiếm cười nói:
“Ta đã từng nói rồi mà Cố Nhi, ta biết ngươi là người của ai. Vậy ra Huyết Yêu đã âm thầm lôi kéo ngươi, từ khi nào mà ta không phát giác ra vậy kia? Ta tưởng ta thân thiết với hắn nhất, cái tên tóc đỏ đó làm ta bực mình quá, hắn giấu ta nhiều chuyện quá mà. Ta đâu ngờ có một ngày hắn lại biết nghe lời ta như thế đâu.”
Cố Nhi tiếp tục im lặng, không dám cho ý kiến gì cả. Ả thấy nó biến ra một cơ thể giống y chan Trúc Chi và đóa hắc phù dung quả thật đang nở rộ trên đầu cơ thể giả kia như đang chữa lành. Ả không đoán được ý đồ là gì, chỉ đến khi quỷ kiếm tự mình nói ra:
“Bây giờ ta có chuyện phải đi một chút. Nếu Nguyên Sâm xuất hiện và đòi chuỗi hạt ngươi cứ việc đưa cho lão. Ta sẽ dùng hắc phù dung giả vờ như vẫn còn đang chữa thương. Việc còn lại ngươi cứ tùy cơ ứng biến nhé. Ta sẽ quay lại ngay thôi.”
Cố Nhi có kịp ừ hử gì thêm đâu, bởi vì quỷ kiếm đã lặn mất tâm và bỏ ả lại trong căn phòng chỉ còn ả và cái thân thể giả kia. Nếu Nguyên Sâm phát hiện ra thì ả sẽ chết trước khi được gặp chủ nhân lại một lần nữa quá. Nhưng ả biết với thân thể chưa mặc quần áo như thế thì việc Nguyên Sâm vào đây xem xét là không thể nào. Tốt nhất là ả nên tự mình giao chuỗi hạt cho Nguyên sâm trước khi lão tới được đây.
Người hạ giới thường hay có một cái câu rất đúng trong trường hợp này: Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Ả chỉ vừa nghĩ đến Nguyên Sâm thì lão đã xuất hiện trước cửa phòng ngủ, phòng trường hợp lão thình lình xuất hiện khi quỷ kiếm đang thay quần áo (như thế thì phật lòng nó), lão đã lịch sự đi đến gõ cửa phòng.
Cố Nhi vừa thấy Nguyên Sâm thì mở lời trước:
“Thuộc hạ đang định đi tìm chủ nhân. Quỷ kiếm vẫn còn đang hôn mê, thuộc hạ đoán lần mất thần khí cuối cùng đã vắt kiệt sức lực của quỷ kiếm. Hắc phù dung vẫn còn đang chữa lành cho nó, còn chuỗi hạt đã tự rơi xuống khỏi người quỷ kiếm rồi. Ngài nhìn xem.”
Cố Nhi đưa chuỗi hạt cho Nguyên Sâm, còn bản thân không dám nhìn vào bên trong (có thể lão cũng là một lão già quân tử, theo nhận xét của Cố Nhi). Lão nói:
“Tiếp tục theo dõi và báo lại cho ta ngay khi nó tỉnh lại, đừng để nó tỉnh dậy mà không thấy ai bên cạnh, nó sẽ tưởng ta không trân trọng nó.”
Cố Nhi gật đầu coi bộ vâng lời lắm, ả đảm bảo sẽ không rời khỏi đây nửa bước trừ phi Trúc Chi tỉnh lại. Nguyên Sâm ừ hử vài tiếng rồi lại rời đi cùng với chuỗi hạt.
Quỷ kiếm đến Ái tình hồng trần và đợi ai đó ở đấy. Nó đi xung quanh cây cổ thụ chứa đầy sợi dây tơ hồng kia, không thể tìm ra cái tên Trúc Chi và Huyết Yêu đâu cả. Đúng là cái tên tóc đỏ đó đã lấy mất sợi tơ hồng nghiệt duyên kia ra khỏi đây.
Dưới bóng cây cổ thụ già, quỷ kiếm ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, môi tự dưng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nó nhắm mắt hít lấy không khí trong lành nơi này và tự hỏi sao người kia vẫn chưa đến điểm hẹn, hay là nó đã nhớ sai thời gian gặp mặt.
Nếu Huyết Yêu không xuất hiện dưới bóng cây cổ thụ thì chẳng ai biết quỷ kiếm đang đợi ai. Vừa thấy Huyết Yêu nó đã nháy mắt theo kiểu Huyết Yêu là nhân tình của nó. Nó chạy đến bên cạnh hắn, choàng tay qua cổ hắn, suýt chút nữa đã đặt lên má của hắn một nụ hôn, may mà hắn nhanh tay gạt phăng đôi tay của nó ra khỏi người mình.
Quỷ kiếm chạm ngón trỏ lên ngực của Huyết Yêu và nói bằng giọng lả lơi chưa từng được Trúc Chi nói qua bao giờ:
“Người ta đợi anh lâu lắm rồi đấy. Người ta nhớ anh thiệt sự luôn. Mấy ngày trôi qua rồi, anh đã hứa sẽ đi tìm người ta mà không thấy đến, bộ anh không lo lắng cho người ta chút nào sao? Ghét ghê.”
Quỷ kiếm tiếp tục trêu ghẹo Huyết Yêu bằng cách nhón cả hai chân, chu môi về phía của hắn, dự định sẽ cưỡng hôn hắn một lần nữa đã bị hắn nạt ngang:
“Ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm đấy Nguyệt Nương. Trúc Chi sẽ không bao giờ nói được những câu kiểu vậy, hay làm ra bộ mặt kì quái như thế đâu.”
Quỷ kiếm hừ lạnh một cái, khoanh tay trước ngực, mắt thì liếc Huyết Yêu theo cái cách là “anh làm ta đây phật lòng lắm rồi đấy”. Nó bực mình nói:
“Chưa bao giờ đùa giỡn với anh mà vui được một chút nào cả. Anh không phải là kiểu người thú vị, anh biết chứ?”
Huyết Yêu biến ra hai cái ghế và ra hiệu cho quỷ kiếm ngồi bên cạnh. Nó thì vừa thấy cái ghế đã hí hửng ngồi sát bên cạnh Huyết Yêu. Hắn nhích ra xa khỏi nó một chút rồi nói:
“Ta không thích sự thú vị đầy giả tạo mà ngươi mới vừa làm ra. Ta không quen nhìn Trúc Chi như thế. Đừng có tiếp tục làm cái trò này kia đó.”
Quỷ kiếm coi bộ khoái cái trò “giỡn nhây” Với Huyết Yêu hơn là để ý đến sự cảnh báo trong lời nói của hắn. Nó nhích tới gần hắn, thì thầm nói:
“Sao ngươi biết Trúc Chi không như thế hả Huyết Yêu? Ngươi đúng là đồ máu lạnh. Trên đời này ta nghĩ chỉ có Trúc Chi là yêu người thật lòng thôi.”
Huyết Yêu mỉm cười ngọt ngào khi nghe quỷ kiếm nói đến câu: Trúc Chi yêu ngươi thật lòng và hắn mất cảnh giác một chút khi nhớ đến cô. Quỷ kiếm lựa thời cơ hắn đang lơ là mà nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi hắn. Một cơn gió bỗng dưng thổi qua cây cổ thụ già và khiến nó phát sáng một cách kì lạ. Cái bóng hai người ngồi dưới cây cổ thụ cũng vì thế mà rõ ràng hơn.
Quỷ kiếm buông môi Huyết Yêu ra trước, sau đó thì cười tít mắt nhìn hắn, còn hắn thì đang đực mặt ra nhìn nó. Nó nói với Huyết Yêu:
“Sao anh biết tôi không làm thế với anh hả, Huyết Yêu? Tôi nhớ anh, nhớ đến chết đi sống lại.”
Huyết Yêu còn định sẽ cho quỷ kiếm một trận vì dám hôn lấy môi hắn, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Trúc Chi đang cười như thế lại còn nói những lời như thế, hắn bỗng dưng ngẫn ngơ nhìn cô kỹ thêm một chút. Người con gái trước mặt là quỷ kiếm hay là Trúc Chi tự hắn có thể cảm nhận được.
Trúc Chi tựa đầu vào vai Huyết Yêu và hắn không đẩy cô ra như trước nữa. Hắn nghe cô nói bên tai của mình:
“Tôi mượn vai của anh một chút nhé.”