Thầy hiệu trưởng yếu bóng vía, tự mình quá sợ hãi mà hét lên inh ỏi, trong khi thây ma Bảo chưa kịp cắn trúng ông. Cái môi của nó chỉ vừa hé mở và định táp cái cổ của ông thì Trúc Chi từ đâu xuất hiện ném thứ gì đó vào người thây ma Bảo, khiến nó nằm vặt ra, không nhúc nhích được thêm, cả cơ thể đè lên người thầy hiệu trưởng. Thầy phải dùng hết sức mới đẩy thây ma Bảo ra khỏi người mình.
Thiên Thanh và Thanh Lâm nhanh chóng đỡ thầy hiệu trưởng lên. Bộ mặt thầy khi nhìn thấy hai đứa con trai của mình như nhìn thấy vị cứu tinh xa lạ nào vậy. Thầy tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại hai đứa con bé nhỏ (à, không có bé nhỏ lắm) của thầy nữa. Thầy vừa xoa người này, nhéo người kia (Thanh Lâm bị nhéo thì nhăn mặt chịu đau), miệng thì méo mó nói:
“Tưởng kì này ba chết chắc rồi.”
Thanh Lâm cự nự lại ngay:
“Con đã nói ba nên ở một chổ rồi mà. Suýt chút nữa ba biến thành thây ma luôn rồi.”
Năm viên cảnh sát bị thây ma Dương bám sát gót, họ không thể bắn hạ đồng đội của mình, dù anh ta đang ở trong bộ dạng thế nào đi nữa. Ngay cả bác cảnh sát trưởng Diệp Thuận cũng không cách nào quyết đoán, không thể nào bắn vào ngực Dương được.
Trúc Chi thấy vậy thì giương cao súng, nhắm vào lưng của Dương mà bắn. Phát đạn bay ra khỏi khẩu súng lục khiến ai cũng tả hỏa nhìn lấy, chú Diệp Thuận hét lên muốn ngăn Trúc Chi lại, nhưng đã quá muộn, viện đạn đã ghim trúng lưng của Dương khiến nó gục xuống đất.
Diệp Thuận nhào đến bên cạnh Dương, xem xét vết thương trên người nó. Quái lạ là ngoài cái vết màu đen xì dính đầy áo của nó thì chẳng thấy vết thương do đạn bắn ở đâu cả. Rõ ràng ông đã thấy Trúc Chi bắn trúng lưng nó rồi cơ mà.
Diệp Thuận lảm nhảm một mình:
“Chuyện gì vậy?”
Thầy hiệu trưởng nhìn thấy Trúc Chi đang đứng đó thì suýt ngất xỉu, dù thầy đã nở một nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn dành cho cô. Chả là Huyết Yêu đã nhất trí những người còn lại (dĩ nhiên có cả Trúc Chi) đi cùng với hắn đến cõi Vô định rồi kia mà. Không lẽ người đứng trước mặt là một hồn ma, nhưng cô không phải ma còn gì.
Diệp Thuận quay đầu nhìn Trúc Chi thật sâu, vừa đánh giá cô, vừa cảm thấy sợ hãi. Đứa trẻ này chỉ trạt tuổi Thanh Lâm, nhưng hành động dứt khoát, lại còn biết dùng súng. Khẩu súng lục trong tay Trúc Chi có màu đỏ, nhưng nó vẫn là một khẩu súng, thế thì con bé đâu được phép sử dụng nó.
Còn năm người cảnh sát khác hú vía nhìn thân ảnh bé nhỏ của Trúc Chi đang đứng đó, lại nhìn thây ma Dương đang nằm dưới chân họ, vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng đám nhóc học trò cùng hai thằng cháu trai của Diệp Thuận biết con bé con ấy, vì thế tụi nó mới cười rạng rỡ với con bé và ngay cả thằng em trai lớn tuổi đầu rồi của ông bên kia cũng mừng húm khi thấy nó. Ông đứng dậy, định bụng sẽ tra hỏi kỹ càng chuyện này.
Tuấn Tú cũng đang đứng đằng sau Trúc Chi. Thanh Lâm vuốt mồ hôi trán, may mà họ gặp Trúc Chi giữa đường. Khi ấy Trúc Chi chỉ kịp kéo cả nhóm đến đây chứ vẫn chưa có cơ hội giải thích gì cả. Thiên Thanh không thể nào dám tưởng tượng cái cảnh họ đến chậm một bước và thầy hiệu trưởng bị cắn, sẽ thế nào nữa, có thể sẽ có một thây ma từng làm một ông hiệu trưởng chăng.
Trúc Chi chờ tất cả mọi người giữ im lặng mới nói, cũng không quan tâm Diệp Thuận đang nhìn mình bằng ánh mắt gì nữa:
“Khẩu súng này chứa một chất làm tê liệt cơ thể của một con nguoười bị thây ma cắn. Những người bị thây ma cắn trúng vẫn có thể cứu được, trừ phi họ xé nát thì mới cứu không được nữa thôi.”
Thầy hiệu trưởng thắc mắc:
“Làm sao vẫn cứu được họ? Nếu như họ nổi điên lên cắn chết chúng ta thì làm sao?”
Trúc Chi nói:
“Dạ, thuốc mê có tác dụng cho đến khi con tiêu diệt cô ả đã triệu hồi đám thây ma này. Chỉ cần hạ được người đàn bà này, mọi thứ sẽ trở lại bình thường mà thôi.”
Thiên Thanh không thể ngậm được cái miệng của mình, anh hỏi ngay:
“Làm sao biết được kẻ đã triệu hồi thây ma là ai?”
Trúc Chi nói rất vội, coi bộ đã không còn nhiều thời gian nữa:
“Em sẽ làm việc đó. Em biết người đàn bà này sẽ đến đâu tiếp. Em có được điềm báo, mọi người hiểu ý em chứ? Mọi người phải cố gắng cầm cự cho đến khi nào em hạ người đàn bà kia. Thây ma sẽ không ngừng lại trừ phi ả thua cuộc. Vậy nên cẩn thận một chút. Những người bị cắn sẽ trở lại bình thường nếu người đàn bà kia chết.”
Thiên Thanh tự mình tóm gọn lại mọi chuyện:
“Vậy chúng ta chỉ cần giết chết đám thây ma, còn những người bị cắn sẽ tự động trở lại bình thường sau khi được chữa trị kịp thời. Rồi anh hiểu rồi.”
Thanh Lâm hỏi:
“Làm sao phân biệt được đâu là thây ma, đâu là người bị cắn?”
Trúc Chi đưa cho Thanh Lâm một chiếc túi chứa một thứ bột mà Huyết Yêu đã chế tạo ra, nhằm phân biệt thây ma thật và thây ma vừa bị cắn. Cô nói:
“Thứ bột này sẽ khiến những người bị cắn ngất xỉu, chuyện còn lại mọi người đã biết làm gì rồi chứ? Phải bắn vào đầu, nhớ nhé. Chị sẽ rải thứ này xuống mọi nơi mà chị đi qua.”
Diệp Thuận nghe không hiểu bất cứ điều gì cả. Nghe như Trúc Chi đang chỉ huy đám nhóc nhà ông đánh lũ thây ma, dường như tụi nó đã làm điều đó nhiều lần rồi. Làm sao mà ngay cả thầy hiệu trưởng cũng có vẻ nghe răm rắp lời nói của con bé như thế.
Diệp Thuận không kịp chất vấn ai cả, cả một binh đoàn thây ma đang vừa xuất hiện phía xa xa và khó lòng mà tâm sự chuyện gia đình ngay lúc này. Ông thấy chúng đang tăng tốc khi ngửi thấy mùi con người ở đây.
Trúc Chi bay đến chắn trước mặt tất cả mọi người. Cô lôi Thượng Nguyệt ra và nhắm vào đầu một thây ma, cô bắn chuẩn xác đến mức cái đầu của nó nổ tung. Diệp Thuận không kịp nhìn thấy cô đã lấy cũng tên ở đâu ra, mới vừa rồi vẫn còn đang cầm khẩu súng màu đỏ.
Thanh Lâm hú hét inh ỏi đầy phấn khích. Nó cũng bắt chước và nhắm trúng đầu một con khác. Thầy hiệu trưởng nhìn nó với ánh mắt tự hào cùng hâm mộ. Thầy không ngờ con trai của thầy đã trưởng thành như thế. Có lẽ nó đúng khi theo đuổi ước mơ của nó, có lẽ nó đúng khi đi theo con đường bảo vệ những người vô tội theo cách riêng của nó. Và với tài năng bắn súng thế kia thì trở thành một ông hiệu trưởng như ông đúng là phí phạm một tài năng, ấy là Thanh Lâm còn chưa từng trải qua một lớp huấn luyện nào như Thiên Thanh, cái đó được xem là thiên phú chăng.
Thanh Lâm hét lớn:
“Nhập tiệc đê.”
Thiên Thanh cũng vừa bắn hạ được một thây ma, anh gào lên phía kia cho Diệp Thuận nghe được:
“Bắn ngay đầu nha bác ơi.”
Diệp Thuận sợ những người khác không biết phải làm gì nên đã nhanh chóng gọi điện cho cấp dưới dặn dò mọi người bắn ngay đầu của thây ma, nếu bị chúng tấn công.
Trúc Chi gọi Hắc Ma đến bên cạnh mình, cô đâm mạnh mũi kiếm xuống đất tạo thành một vết nứt hình tia chớp. Tuấn Tú thoáng nghe tiếng thì thào gì đó phát ra từ miệng cô và ngay lặp tức một đám âm binh xuất hiện.
Trúc Chi nói với Diệp Thuận:
“Chú sẽ giúp những người bị thương nhanh chóng đến bệnh viện xử lý vết cắn, được chứ? Chuyện ngoài này cứ để tụi con lo cho. Chú phải gọi tất cả mọi người về đồn, con sợ sẽ không cứu được tất cả đâu.”
Diệp Thuận không hiểu sao lại nghe lời con bé Trúc Chi kia nữa. Nhưng ông thấy ánh mắt đồng tình của thầy hiệu trưởng cùng hai đứa cháu trai của mình, ông quyết định rút lui trước, dù với cương vị là cảnh sát trưởng vốn dĩ ông không nên làm điều đó.
Đáng lý ra Diệp Thiên nên ở lại cùng họ. Rút cuộc cái nhiệm vụ giúp đỡ những người bị cắn cũng quan trọng không kém và ông có thể lôi theo thằng em ruột để ma tra khảo nó về mọi chuyện, ông mới cảm thấy tốt hơn.
Trúc Chi sai khiến âm binh cùng giúp đỡ ba người kia tiêu diệt đám thây ma, còn cô nhanh chóng đi tìm con gái nuôi của Nguyên Sâm – cô ả Nguyên Thảo, đánh bại ả, mới có thể đánh bại đám thây ma ngoài kia.
May mà Trúc Chi biết được tình hình trước. Cô cùng Huyết Yêu, Tiểu Bạch đi đến cõi Vô định, nhưng chỉ đi được vài phút, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng bởi cơn đau dữ dội. Chưa bao giờ Trúc Chi nhìn thấy nhiều cái chết đến vậy, xác chết chất đống, khắp nơi đều mùi máu tanh, có cả xác chết của thầy hiệu trưởng.
Trúc Chi còn nhìn thấy cả cô ả Nguyên Thảo đang cười hả hê, đứng trên xác chết của ai đó mà cô không nhìn thấy mặt. Sau đó ả nhanh chóng đi đến một nghĩa địa ở một thành phố khác, hòng lôi đám thây ma và biến thành phố ấy thành địa ngục. Trúc Chi biết cái tên của ả, bởi vì ả đã tự mình xưng danh với đám thây ma mà ả đã gọi lên.
“Nguyên Thảo, anh có biết người đàn bà nào tên Nguyên Thảo có khả năng gọi thây ma ở ngoài nghĩa địa không?”
Huyết Yêu thở dài nói:
“Con gái nuôi của Nguyên Sâm. Con bé đó nguy hiểm lắm, rất hắc ám và chỉ có Hắc Ma mới có thể giết được con bé. Bất cứ vũ khí nào khác cũng không thể khiến nó bị thương.”
Trúc Chi cười nói:
“Nghe như đây là nhiệm vụ của tôi nhỉ?”
Đầu Trúc Chi vẫn phải vịn lấy tay của Tiểu Bạch. Bởi vì một điềm báo khác vừa xuất hiện: ở âm phủ sẽ xảy ra chiến loạn và trên ngài vàng thân xác của một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở đó với thanh kiếm ghim giữa ngực.
Trúc Chi cố rặng ra từng chữ nói với Huyết Yêu:
“Người ngồi trên ngai vàng dưới âm phủ có phải là Địa Mẫu không? Tôi vừa thấy bà ấy bị giết.”
Huyết Yêu nhìn Trúc Chi như thể những gì cô nói hoàn toàn là bịa đặt. Hắn biết rõ Địa Mẫu, bà ấy không phải kiểu người dễ dàng bị giết chết. Nhưng nếu đây thật sự là điềm báo, thì Địa Mẫu cần được biết mọi chuyện.
Trúc Chi cũng nhận ra nỗi lo lắng của Huyết Yêu. Nguyên Sâm đã đánh cùng một lúc ba điểm mấu chốt, như trong lời Huyết Yêu trước đó. Cần có người đi đến âm phủ báo cho họ biết, dù hắn chắc đã nhắc nhở Địa Mẫu cẩn thận việc sẽ bị tấn công bởi Nguyên Sâm, nhưng cái chết của Địa Mẫu không nằm trong tính toán của hắn.
Huyết Yêu biết người có thể giết bà ấy mà bà không hề đề phòng chỉ có thể là người thân cận mà thôi. Hắn cau mày, như đang tính toán điều gì đó. Hắn không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể giao cho Tiểu Bcahj được, con bé không thể vượt qua lửa địa ngục, phải là người có thể chịu được lửa quỷ và người duy nhất mà hắn biết đã cùng Thủy Hà vào cỏi Vô định rồi.
Trúc Chi trong một phút đã muốn lấy mạng của Huyết Yêu, cái giọng nói bên trong đầu của cô cứ thôi thúc cô làm việc ấy. “Giết hắn ngay bây giờ.”, giọng nói càng lúc càng lớn hơn và cô thoáng thấy thanh đoản kiếm (trước đó đã nhìn thấy trong gương) xuất hiện trên tay cô một lần nữa.
Trúc Chi dùng tay còn lại nắm chặt tay đang cầm kiếm, khuôn mặt trở nên tím tái vì cố ngăn chặn bản thân giết Huyết Yêu. Cô nhích ra xa hắn một chút. Chính lúc cô bức xa khỏi hắn, thanh đoản kiếm tự dưng biến mất. Cô vừa nghĩ ra điều gì đó kỳ cục, điều này có liên quan mật thiết đến Nguyên Sâm. Cô có cảm tưởng lão đã làm gì đó trên người cô, khiến cô như bị ai đó điều khiển, khiến cô phải tự tay lấy mạng hắn.
Trúc Chi phải rời khỏi Huyết Yêu càng nhanh càng tốt, chỉ cần ở khoảng cách đủ xa, cô mới giữ được tỉnh táo, có như thế cô mới không muốn giết chết hắn. Cô sợ lỡ như cô đánh mất lý trí và giết chết hắn như trong điềm báo thì nguy.
Trúc Chi đưa ra lời đề nghị trước:
“Tôi sẽ đi đến Âm phủ. Chuyện cảnh báo Địa Mẫu và giết chết Nguyên Thảo cứ giao cho tôi. Anh chỉ cần hướng dẫn tôi phải làm gì thôi.”
Tiểu Bạch tiến lên phía trước một bước và nói:
“Em sẽ đi với chị.”
“Không.” Trúc Chi từ chối thẳng thừng, mặc cho Tiểu Bạch đang trưng bộ mặt thảm sầu nhìn cô như thể cô không còn cần nó. Và điều đó khiến Trúc Chi chột dạ, cô nhanh chóng giải thích:
“Huyết Yêu cần có em giúp sức. Một mình chị sẽ đi nhanh hơn mà.”