Trúc Chi thận trọng gật đầu, cô sợ Địa Mẫu sẽ truy tới cùng về khả năng thấy được cái chết của cô, đến khi đó bà ấy sẽ phát hiện ra thân phận đặc biệt của cô, vậy thì bà ấy sẽ không còn đối xử với cô như đang đối xử với một người bạn của Huyết Yêu nữa. May mắn là bà không làm điều đó, bà không tìm cách bắt ép cô phải nói ra điều mà cô không muốn trả lời. Cô chỉ âm thầm cảm ơn bà, mà không thể nói cho bà biết thêm chút gì cả.
Trúc Chi nói:
“Người có thể giết chết bà mà bà không hề đề phòng chắc chắc là một kẻ thân cận. Thanh kiếm mà con mô tả có quen thuộc đối với bà hay không?”
Địa Mẫu gật đầu, xem như xác nhận đã biết kẻ sẽ giết mình là ai. Trúc Chi thấy có một nét đượm buồn trên khuôn mặt bà, cô đoán kẻ này là một kẻ mạnh, hoặc là kẻ mà Địa Mẫu hết mực tin tưởng. Kẻ đó đã quy phục Nguyên Sâm đã đành, còn đan tâm giết chết bà ấy.
Trúc Chi đang rất vội, nếu cô đã cảnh báo bà ấy xong thì cô phải nhanh chóng đi tìm cô ả Nguyên Thảo kia. Cô không biết nên mở lời chào tạm biệt như thế nào cho phải, dù sao cô cũng nên chờ tâm trạng của Địa Mẫu tốt hơn một chút mới rời đi thì tốt hơn.
Địa Mẫu nhìn sắc mặt của Trúc Chi liền đoán được cô phải đi ngay, cô chỉ đến đây nói cho bà biết về điềm báo, phần còn lại bà sẽ xử lý thật tốt. Bà dịu dàng nói:
“Ta sẽ không giữ con lại thêm, nhưng ta muốn con nói cho ta biết làm sao con có khả năng tiên tri, con có mối liên quan gì đến Lưu Kỵ sao?”
Trúc Chi cầm lấy đôi tay của Địa Mẫu, thành thật nói:
“Chuyện rất dài và con cần phải đi nhanh hơn một chút. Con cần tiêu diệt Nguyên Thảo, đứa con nuôi của Nguyên Sâm và ả đang triệu hồi thây ma trỗi dậy, hãm hại con người ngoài kia.”
“Hừm.” Địa Mẫu biết nỗi khiếp sợ mà con người phải đối mặt ngoài kia quan trọng hơn truy tới cùng cái cách mà Trúc Chi thấy được cái chết của bà. Bà lôi từ không khi một túi bột và giao cho Trúc Chi.
Địa Mẫu nói:
“Thứ này có thể giúp những người bị cắn tạm thời giữ được tính mạng cho đến khi Nguyên Thảo thật sự bị tiêu diệt. Ta sẽ không làm mất thời gian của con thêm nữa.”
Trúc Chi gật đầu và nói:
“Ngài sẽ cẩn thận, được chứ? Huyết Yêu có gửi cho người một câu.”
Trúc Chi vội nói nhỏ vào tai Địa Mẫu cái gì đó, không ai nghe rõ, chỉ thấy bà nở một nụ cười hiếm thấy, khiến nét mặt của bà trông không còn nghiêm nghị gì mấy.
Đột nhiên, Trúc Chi cảm thấy buồn nôn vô cùng, như cái lần cô nôn trong phòng vệ sinh ở nhà Huyết Yêu. Cô nôn ra một ngụm máu tươi, ho khan như thể cô sẽ chết nếu như cơn ho kia vừa dứt.
Địa Mẫu cũng cảm thấy hoảng, bà nhìn chổ máu mà Trúc Chi vừa nôn ra, nó có màu đen và khuôn mặt con bé thì tái mét. Làm sao mà con bé có thể thắng được Nguyên Thảo với bộ dáng này.
Địa Mẫu dìu Trúc Chi ngồi xuống ghế vàng, nhưng cô từ chối. Cô đưa tay che lại miệng mình, muốn ngăn cơn ho lại, nhưng không thành. Cô vẫn tiếp tục ho ra rất nhiều máu.
Địa Mẫu đành chạm bàn tay lên lưng của cô, hình như đang cố truyền thần khí giúp cô giảm đau, nhưng cô vẫn còn ho và nôn. Quái lạ, bà chưa từng thấy ai bị trường hợp này bao giờ, trừ phi… Nghĩa thế, bà nhanh tay bắt lấy mạch tượng trên tay Trúc Chi và nhăn mặt.
Bỗng dưng Trúc Chi đẩy Địa Mẫu ra xa. Cô nhìn bà bằng ánh mắt tà ác, cô hét vào mặt bà:
“Tránh ra.”
Trúc Chi thở hồng hộc, cô khụy đầu gối xuống mắt đỏ ngầu và trên tay lại xuất hiện thanh đoản kiếm đuôi rồng. Trúc Chi lại tưởng là giấc mơ, cô cố ném thanh đoản kiếm đi chổ khác, trên ngực vẫn còn đau âm ỉ vì cơn ho ban nảy.
Địa Mẫu quan sát Trúc Chi một hồi, cộng với kinh mạch vừa nảy của cô, bà có thể khẳng định:
“Cơ thể của con đang phản kháng thứ gì đó xâm nhập bên trong.”
Trúc Chi vồ lấy vai của Địa Mẫu (cả đời của bà chưa từng có ai dám có hành động vô lễ như thế), cô nói giọng khàn đục:
“Nói cho ta biết, bà già. Thứ gì đang ở bên trong hả?”
Địa Mẫu cảm thấy Trúc Chi này có hơi khác so với Trúc Chi trước đó khá nhiều, nó vô phép và có một chút quỷ khí tỏa mùi nồng nặc. Nếu không phải thần khí của bà quá cao, bà sẽ không nhận ra mùi của quỷ vương có trên cơ thể con bé.
Địa Mẫu vẫn dịu dàng nói:
“Một chất độc, ta nghĩ vậy. Cơ thể của con phản kháng lại chất độc ấy bằng cách nôn nó ra bên ngoài.”
Trúc Chi buông Địa Mẫu ra, cái đầu của cô đang đau như bị ai đó dùng búa gõ mạnh vào. Cô nhìn thấy điềm báo khác: Thầy hiệu trưởng bị thây ma cắn đến đứt cả gân cổ và nếu cô không nhanh khôi phục lại như ban đầu, cô khó mà dịch chuyển khỏi đây.
Trúc Chi xụi lơ dưới đất, cả cơ thể cô mềm nhũng vì đau đớn cũng vì quá đỗi mệt mỏi. Cô nói như van xin sự giúp đỡ của Địa Mẫu:
“Có cách nào giúp đỡ con đẩy độc tố ra ngoài nhanh hơn không? Con cần lấy lại thể lực nhanh hơn.”
Địa Mẫu lắc đầu nói:
“Ta không biết độc tố bên trong của con là loại độc nào, khó mà biết được thuốc giải.”
Trúc Chi nói một cách khó nhọc:
“Nguyên Sâm… từng hạ tam trùng độc vào cơ thể của con.”
Địa Mẫu rất hoài nghi chuyện này. Độc trùng tam không có thuốc giải, làm sao mà Trúc Chi vẫn đứng đây một cách bình thường và ký ức của con bé không hề bị nhiễu một chút nào. Lần đầu tiên bà muốn biết thân phận thật sự của con bé đến thế.
Địa Mẫu nói:
“Đây không phải độc trùng tam. Loại độc mà con đang cố đẩy ra bên ngoài mạnh hơn, nguy hiểm hơn rất nhiều. Có điều ta chưa từng gặp qua loại độc ấy, nên cũng không biết.”
Trúc Chi cố gượng đứng dậy. Cô phải tạm biệt Địa Mẫu và đi ngay bây giờ. Tất cả mọi người đang gặp nguy hiểm và cô phải nhanh chân đến đấy. Cô mặc kệ cơn đau, từ chối cái ôm của Địa Mẫu và nhờ bà ấy giúp mình rời khỏi âm phủ mà không cần đi đến quỷ môn quan. Địa Mẫu đồng ý và hơi chần chừ một chút mới phất tay giúp cô thoát khỏi âm phủ.
Trúc Chi biến mất và đến ngay trường học. Ở đây cô gặp được “bộ ba yếu đuối” và cô đã dùng thần lực dịch chuyển cả ba người đến nghĩa trang. Cũng may cô đã không còn nôn ra máu nữa, khuôn mặt cũng hồng hào trở lại và cô không biết khi nào nó mới lại tái phát thêm lần nữa.
Bốn người đến kịp lúc cứu được thầy hiệu trưởng. Cô mở đường đi trước, chỉ được ba phút sau phát súng của Thanh Lâm, Tuấn Tú chẳng thấy cô đâu, hoặc cô đã khuất sau những thây ma đằng kia. Thật ra cô đã dùng thần lực dịch chuyển đến địa điểm tiếp theo mà Nguyên Thảo dự định triệu hồi đám thây ma lần nữa.
Lần này, Trúc Chi đến kịp lúc. Khi thanh đoản kiếm tẩm đầy máu tươi của Nguyên Thảo chưa kịp đâm mạnh xuống nghĩa trang khác mà ả chọn, Trúc Chi đã bắn thẳng một mũi tên trúng tay cầm kiếm của ả. Nguyên Thảo giật nảy mình khiến thanh đoản kiếm rơi xuống đất. Ả quay về phía người đã bắn mũi tên và nhìn thấy Trúc Chi đang đứng trên ngọn cây.
Nguyên Thảo đoán Trúc Chi là người được Huyết Yêu phái đến hòng ngăn cản ả thực hiện ý đồ tẩm máu trần gian. Chỉ là ả không biết làm sao cô biết chính xác nơi này mà tìm đến. Ả đứng dậy nhìn thẳng vào Trúc Chi.
Trúc Chi đứng trên cây, nở một nụ cười thân thiện, như thể cô và Nguyên Thảo là những người bạn lâu năm mới gặp. Nguyên Thảo thì đâu thân thiện được như cô, ả đang bận quắc mắt nhìn cô như nhìn một thứ tởm lợm nào đấy, ánh mắt chỉ muốn giết chết cô cho xong.
Nguyên Thảo rút mạnh mũi tên ra khỏi cánh tay và Trúc Chi nhíu mày khi phát hiện trên mũi kiếm không hề dính một giọt máu nào của ả vậy. Rõ ràng ngay cả mũi tên Thượng Nguyệt cũng không làm ả ta bị thương.
Trong một phút Trúc Chi cảm nhận được nguy hiểm từ đối thủ, nhưng không biết được Nguyên Thảo định làm gì. Cô không ngờ ả ném trả mũi tên lại cho mình, lực ném mạnh và chuẩn xác đến mức cô tưởng mũi tên kia có gắng động cơ tên lửa trên đó. Vì nó lao nhanh với tốc độ kinh hồn bạt vía mà Trúc Chi đã phải nhảy xuống cành cây mới có thể tránh được mũi tên vừa rồi.
Trúc Chi đứng thẳng lưng. Đối với người phụ nữ trước mặt (theo như Huyết Yêu và cả Địa Mẫu đều công nhận: Ả rất mạnh, bạo lực và hoang dã), cô không hề có một chút ý niệm khinh thưởng ả ta một chút nào cả. Còn ả thì nhìn Trúc Chi với vẻ khinh miệt thấy rõ. Ả tin rằng mũi tên vừa rồi chỉ ăn may mới ghim trúng cánh tay của ả mà thôi. Trúc Chi chỉ bắn trúng ả khi ả đang tập trung làm ba cái mớ bùa ếm của mình.
Trúc Chi ném Thượng Nguyệt vào không khí, trên tay của cô bây giờ chẳng có vũ khí gì cả. Điều này khiến Nguyên Thảo có dịp hừ lạnh, càng không xem cô là đối thủ ngang hàng. Ả không chú ý đến cô nữa, ả tiếp tục ngồi xuống và chuẩn bị hành động một lần nữa.
Trúc Chi đã bay đến chổ của ả từ lúc nào. Cô cũng rút cây trâm cài tóc xuống và chuyện này khiến Nguyên Thảo cười phá lên. Dĩ nhiên là ả rất buồn cười khi nhìn vũ khí nhỏ bé của cô. Ả cho rằng cây trâm cài tóc chẳng bao giờ làm bị thương một sợi lông trên da của ả, chứ đừng nói đến mạng của ả.
Trúc Chi cảnh báo:
“Ta đã nói là không được làm thế.”
Nguyên Thảo nhúng vai trả lời cho có:
“Chắc ta nghe lời của ngươi? Trên đời này người có thể sai khiến ta ngoài chú Nguyên Sâm ra, ta đã giết tất cả rồi.”
Trúc Chi vui vẻ nói:
“Còn ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại đến con người và bạn bè của ta.”
Nguyên Thảo cười lớn:
“Nói thì ai chẳng nói được.”
Nguyên Thảo đạp chân thật mạnh xuống đất, lấy đà phóng tới chổ Trúc Chi. Ả hướng mũi kiếm vào trái tim của cô. Trên miệng vẫn chưa thu lại nụ cười khinh bỉ đối với cô.
Trúc Chi dùng cây trâm cản lại mũi kiếm trước sự kinh ngạc của Nguyên Thảo. Cô thừa cơ ả đang hoảng hốt thì xoay người về phía sau lưng ả, rồi mạnh bạo hạ một nhát trâm vào lưng ả. Ả rú lên đau đớn, máu trên lưng đã bắt đầu chảy ra.
Trúc Chi cười có hơi độc ác. Cô thỏa mãn nói:
“Vẫn còn thứ có thể kết liễu ngươi, Nguyên Thảo? Mà thứ duy nhất đang nằm trong tay ta đây.”
Nguyên Thảo chưa kịp hoàn hồn đã thấy cây trâm trên tay Trúc Chi biến thành một thanh kiếm dài, có một viên hắc ngọc đính trên tay cầm, và thân của nó hình giống như đuôi rồng. Ả nói, giọng không được vui lắm:
“Quỷ kiếm.”
“Đúng vậy.” Trúc Chi vui vẻ trả lời.
Lúc này, trên núi Thất Diệu, Nhất Uy và Triều Nghê đang đợi Bạch kê tinh đến. Cậu đã nhờ Lôi Trí tung tin đứa con của Kim Quy đang ở núi Thất Diệu, một lòng muốn giết Bạch Kê tinh. Cậu tin rằng khi nghe được lời đồn này, ả sẽ đến đây sớm thôi.
Đúng như dự đoán của Nhất Uy, chỉ vài phút sau, Bạch Kê tinh đã xuất hiện trước mặt hai người. Nhất Uy chỉ đứng im một chổ, lại tỏa ra khí chất bá đạo, mùi phượng khí phẳng phất trong gió cùng vẻ đẹp trai đầy ma mị của cậu khiến Bạch Kê (lẫn Triều Nghê) ngây ngất.
Bạch Kê rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Ả sẽ không bị nhan sắc kia đánh gục đâu. Cái khuôn mặt của Nhất Uy chỉ tổ khiến ả nhớ lại những nhục nhã trước đây mà Kim Quy ban tặng, gương mặt của cậu giống y như cái gã Kim Quy đáng ghét ấy, dù nhìn cậu có thu hút hơn Kim Quy một chút, nhưng ả vẫn cảm thấy họ đều đáng chết như nhau.
Bạch Kê mà giết chết được Nhất Uy ở núi Thất Diệu không phải sẽ khiến Kim Quy chết cũng không nhắm mắt hay sao. Ả huýt sáo gọi thêm vài tên lâu la nữa đến, dù sao ả cũng nhìn thấy con bé Triều Nghê đang ngồi trên cái phiến đá đã phong ấn ả trước đó mà ả thì không muốn nó phá bỉnh trận chiến của ả và Nhất Uy. Ả muốn một đấu một với thằng bé. Vì thế ả cần con nhỏ kia phải bận rộn một chút.
Triều Nghê nhìn thấy hận ý trong đôi mắt của Bạch Kê thì nhảy xuống khỏi phiến đá, bước lại đứng cạnh Nhất Uy. Nó nhìn chằm chằm ả như muốn ăn tươi nuốt sống ả, nhìn bằng ảnh mắt: Nếu bà dám đụng vào anh ấy một chút thôi thì tôi cho bà xuống âm phủ gặp Địa Mẫu luôn.
Lời của tác giả:
“Ai da, mấy chương sau đánh nhau viết lâu quá mọi người ơi. Thông cảm cho Muội Nương nhé! Đừng bỏ truyện nha!”