Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 407: Bên Trong Cõi Vô Định



Cố Nhi và Nguyệt Trinh rời khỏi ngôi nhà tan hoàng một cách an toàn. Họ đứng nhìn về phía Hoàng Anh và Vô Ảnh lần nữa. Hiển nhiên họ đều muốn cảm ơn hai người kia, những người đang liều mình chống trả quyết liệt với ả Thục Nghi.

Cố Nhi nói rất nhỏ:

“Hy vọng Vô Ảnh đó không thay lòng khi nhìn thấy Thủy Hà còn sống.”

Nguyệt Trinh nắm lấy cổ tay của Cố Nhi, dĩ nhiên đã nghe rõ những gì ả vừa nói. Nguyệt Trinh hớp lấy không khí mấy đợt mới có thể giữ được bình tĩnh. Thủy Hà còn sống là chuyện không tưởng, không thể có chuyện công chúa còn sống được. Ả đã chứng kiến tận mắt cái cảnh chủ nhân Y Nguyên đã đâm xuyên thanh kiếm của quỷ qua trái tim của nàng kia mà.

Nguyệt Trinh vồ lấy vai Cố Nhi và gằng từng chữ:

“Công chúa Thủy Hà còn sống ư? Em đã nhìn thấy công chúa còn sống ư? Nhưng chuyện đó đâu thể nào xảy ra được, ta đã nhìn thấy công chúa chết trong lòng Hữu Lực kia mà.”

Cố Nhi đã biết sơ sơ về Nguyệt Trinh, một ám vệ bí mật bên cạnh quỷ vương Y Nguyên. Ả không ngờ chủ nhân còn giữ bên mình một thuộc hạ giỏi đến mức không một ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng, kể cả Nguyên Sâm. Ả tưởng rằng mình mới là người hầu hạ sớm tối bên cạnh ngài, tưởng rằng Hoàng Anh là tri tâm tri kỷ bên cạnh ngài, đâu có ngờ lại có một kẻ như Nguyệt Trinh luôn đồng cam cộng khổ bên cạnh ngài nữa. Ả chỉ thở dài.

Cố Nhi thiết nghĩ chuyện Thủy Hà còn sống ắt sẽ bị người khác phát hiện sớm thôi. Cho dù ả không tiết lộ cho Nguyệt Trinh bây giờ thì nàng ta cũng sẽ biết vào thời điểm nào đấy thôi. Vì thế ả ậm ừ:

“Huyết Yêu đã giao cho em nhiệm vụ đưa Thủy Hà cùng chủ nhân Y Nguyên vào bên trong cõi vô định, trước khi em đưa chuỗi hạt đó cho chị ở ngôi nhà nọ.”

Nguyệt Trinh không thể kiềm chế được nỗi kinh hoàng sau khi nghe Cố Nhi tiết lộ bí mật kia. Ả biết Huyết Yêu chắc chắn sẽ cho người vào bên trong cõi vô định, hái lấy đóa huyết linh, cứu sống tiểu ma vương Trúc Chi. Nhưng ả thật sự không ngờ người mà hắn nhờ vả lại là Y Nguyên và Thủy Hà.

Nguyệt Trinh buột miệng nói:

“Thủy Hà không cố giết chết chủ nhân ư?”

“Em thấy phu nhân và chủ nhân rất tình tứ. Xem chừng họ sẽ giống như Hữu Lực và Hoàng Anh, sẽ thành một cặp sớm thôi.”

Nguyệt Trinh rất nghi ngờ điều Cố Nhi vừa nói ra. Ả không tin Thủy Hà và Y Nguyên sẽ thành đôi. Thủy Hà oán hận quỷ vương rất sâu. Ả đoán nàng chưa giết chết chủ nhân chỉ vì muốn giúp Trúc Chi hái huyết linh mà thôi.

Trong lúc đó, Thủy Hà và Y Nguyên đã ở bên trong cõi vô định được mười phút, vẫn đang loay hoay tìm đường đi đến hồ huyết linh. Trước mặt hai người đều là khói trắng nghi ngút, khó mà nhìn thấy trước mặt mình là gì.

Y Nguyên theo đã nắm lấy cổ tay của Thủy Hà, muốn bảo vệ nàng. Nhưng nàng giật phăng bàn tay của gã ra khỏi cổ tay của mình, miệng còn hằn hộc nói:

“Đừng giở trò.”

Y Nguyên ngượng ngùng, gãi đầu, trong giọng nói của gã thoáng nghe ra một chút hối lỗi:

“Là lỗi của ta, ta quên mất. Nàng hãy bám sát ta một chút.”

Thủy Hà hừ lạnh, rất ghét việc phải bám theo tên khốn trước mặt, nhưng đã vào đến đây, nàng còn phải trông chờ vào gã mới có thể đến được hồ nước. Nàng không thèm đến gần gã, nhưng ít nhất nàng phải cố gắng không tụt lại phía sau gã quá.

Quỷ vương vì bị giam giữ trong ngục nên thính giác vượt trội. Gã nghe thấy tiếng mũi tên xé gió đang bắn về phía họ. Gã có chút hoảng hốt, phản xạ lại rất nhanh. Gã xoay người về phía sau, tiện thể ôm lấy eo của Thủy Hà, tránh được mũi tên hiểm.

Thủy Hà cũng vừa mới thấy Y Nguyên làm gì. Nếu không phải gã phản xạ nhanh thì mũi tên kia đã ghim thẳng vào mi tâm của nàng. Theo phản xạ, những ngón tay mềm mại của nàng bám chặt lấy đôi vai của Y Nguyên, khiến gã có chút xuyến xao lạ thường.

Y Nguyên buông eo Thủy Hà ra trước, lần này gã không cần chờ nàng phản ứng nữa mà chủ động thả nàng ra, bàn tay này có chút lưu luyến hơi ấm từ nàng. Gã khẽ thì thầm:

“Bám sát ta một chút, nàng sẽ không sao, có ta ở đây rồi.”

Thủy Hà nghe thấy trái tim của mình điên cuồng đập loạn, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó như bong bóng vỡ tan trong đầu mình, cảm thấy đôi má bỏng rát, cả người căng thẳng theo giọng nói ngọt ngào trầm trầm của gã. “Có ta ở đây rồi.”, câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu của nàng đến mức nàng không thèm hừ lạnh nữa, cũng không dám trả lời sợ gã sẽ phát hiện trong giọng nói của mình có gì đó khác lạ, mà đến chính nàng cũng chẳng biết nó khác lạ chổ nào.

Thủy Hà nhanh chóng xua đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi. Nàng nghĩ mũi tên hiểm vừa rồi chắc được phóng ta từ phía trên kia. Nhưng làn khỏi trắng xóa thế kia, vậy mà kẻ bắn mũi tên vẫn có thể nhắm bắn chuẩn xác như thế, nàng biết rằng kẻ địch trước mắt không dễ đối phó.

Thủy Hà thấy Y Nguyên đã rút một thanh kiếm ra từ hồi nào, gã tiến về phía trước chắn trước mặt nàng, tựa hồ sẽ chém nát bất cứ mũi tên nào bay ra từ làn khói xám trước mặt. Nàng cũng bất giác cũng cầm sẵn cung tên Lâm Nguyệt của nàng (cung tên rất giống Thượng Nguyệt mà nàng đã chế tạo ra), cùng gã đối phó với kẻ địch phía trước.

Đúng lúc này, cơ thể của Thủy Hà đột nhiên phát quang. Y Nguyên cực kỳ lo lắng. Nếu Huyết Yêu đã nhấn mạnh tính nghiêm trọng của việc Thủy Hà có thể thu hút những tên quái vật bên trong, thì việc nàng đang phát ra ánh sáng màu bạc có thể khiến chúng để ý.

Y Nguyên nói với Thủy Hà:

“Thủy Hà, nàng phải ngăn lại thần khí của mình. Nàng có thể bị kẻ địch chú ý.”

Thủy Hà không thèm để tâm đến việc gã thì thầm tên mình nữa, nàng đang bận kinh hãi đáp:

“Ta không làm chủ được, nó tự động.”

Quỷ vương cắn môi, bỏ đi trước, Thủy Hà nhất gót ngoan ngoãn theo sau, lần này cũng không dám cách xa gã quá hai bước chân nữa. Thế nhưng khi họ đi được năm bước, khung cảnh trước mắt đã dọa cho Thủy Hà run sợ: Khắp nơi đều là mớ hỗn độn, tất cả quái vật, thần tiên, ma quỷ đều đang ráo riết giết chết lẫn nhau. Mùi máu tanh, âm thanh gào thét của chúng phả vào không khí, táp thẳng vào gò má phím hồng của nàng.

Y Nguyên bất ngờ thốt lên:

“Thủy Hà…”

Đồng thời, Y Nguyên kéo Thủy Hà lùi ra phía sau mình bởi vì vài tên quái vật cuối cùng cũng phát hiện ra thần khí của nàng. Chúng có vẻ như bị ai đó đánh choáng, dù Y Nguyên chắc chúng thường bị đánh choáng nhiều lần như thế.

Y Nguyên cảnh giác nhìn đám quái vật bên kia, cố dùng thân thể của mình chê giấu Thủy Hà, nhưng đã muộn. Ánh sáng từ cơ thể của nàng tự dưng lớn hơn ban nảy, nó lan tỏa vào không khí, đánh tan luôn lớp khói mù mịt kia.

Thủy Hà nghe một tên gào lên:

“Đó là thần tiên tinh khiết. Nếu ai ăn được linh hồn của người đó, chắc chắn sẽ thoát được khỏi nơi này.”

Giọng nói vừa dứt, cuộc chiến bỗng dừng ngừng lại, tất cả đám người đang vật lộn bên trong tự dung ngưng chiến. Chúng nhìn nhau đầy kỳ quái, rồi tất cả đều nhìn về phía phát ra thứ ánh sáng đẹp đẽ tinh khiết ấy.

Tất cả ánh mắt đều dồn vào hai người Thủy Hà và Y Nguyên. Gã có thể cảm nhận sát khí bừng bừng của chúng và cảm nhận được sự run rẫy của người con gái đang trốn ở sau lưng mình, cũng biết nguy cơ mà họ phải đối đầu không chỉ có một tên.

Y Nguyên khẽ chạm lên mu bàn tay của Thủy Hà, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn mấy tên hung ác trước mặt và thấp giọng trấn an nàng:

“Có ta ở đây.”

Thủy Hà không muốn tin lời nói của Y Nguyên chút nào, nhưng âm giọng trầm ấm của gã khiến nàng cảm thấy an toàn vô cùng. Nàng gật đầu, dù nàng biết gã sẽ chẳng thấy hành động ấy của nàng. Nàng cúi xuống nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cũng không gạt nó ra nữa. Nàng theo chân Y Nguyên chạy về phía bức tường, muốn men theo bờ tường thay vì xông thẳng vào trận chiến trước mặt.

Đám người đang đánh nhau lập tức trở nên nhốn nháo, tìm cách lao đến nơi Y Nguyên và Thủy Hà đang trốn chạy. Nhưng chỉ một người trong số chúng ăn được linh hồn của nàng. Vì thế chúng bắt đầu trở nên điên loạn hơn và chém giết lẫn nhau, người nào thắng sẽ đến ăn linh hồn của Thủy Hà.

Ngay lúc này, một người con gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt Y Nguyên và Thủy Hà, người này quen mặt đến mức Thủy Hà đã thốt ra tên của ả ngay:

“Chị Nhã Quyên? Sao chị lại ở đây?”

Y Nguyên nói nhỏ:

“Chính là cô ả Du Hồn ấy sao?”

Y Nguyên đương nhiên biết về Nhã Quyên, thần tiên phạm luật trời sau này trở thành một ả quỷ nữ khét tiếng có tên Du Hồn. Nhờ Nguyệt Trinh thăm dò, nên gã mới biết cô ả là người đã cưu mang hai mẹ con Thủy Hà.

Nhã Quyên chưa để ý đến quỷ vương mà chỉ nhìn Thủy Hà, rồi kinh hãi nói:

“Chị mới là người hỏi câu đó chứ? Em đâu phải một thần tiên phạm tội, sao lại bị đày vào đây? Chị ở đây lâu như thế vẫn chưa thấy em. Rõ ràng em chỉ mới vừa xuất hiện. Lẽ nào em còn sống? Em có biết một thần tiên thuần khiết vào đây sẽ gây ra trận sóng dữ dội thế nào hay không? Chúng sẽ ráo riết truy giết em.”

Thủy Hà cầm lấy đôi vai của Du Hồn, ngắm ả kỹ một chút. Dù thân thể của ả đã gầy hơn trước, có thể do ả đã bị những trận chiến trong cõi vô định làm hao tổn nguyên khí, váy yếm trên người cũng rách tả tơi, chỉ còn đủ che những thứ cần che.

Thủy Hà không tiện giải thích rành mạch cho Du Hồ nghe, vì nàng không có nhiều thời gian. Huống hồ, những tên hung tợn kia sẽ đuổi kịp bất cứ lúc nào. Nàng chỉ nói vấn tắt:

“Tụi em cần đến chổ hồ gì đó, nơi có đóa huyết linh. Chị dẫn đường cho em đến đó được không?”

Du Hồn nghe rõ hai từ “tụi em” mới nghiêng đầu nhìn chàng trai đi cùng Thủy Hà. Ả há hốc mồm, hết nhìn quỷ vương, lại nhìn Thủy Hà với ánh mắt kinh ngạc tột độ. Thủy Hà còn sống đã là điều không tưởng, nay ả còn nhìn thấy cả quỷ vương. Điều quái dị nhất chính là hai kẻ này lại cùng nhau song hành đến nơi này. Dù Thủy Hà đã vội rút tay khỏi bàn tay Y Nguyên, thì cũng không thoát được cái nhìn trân trân của Du Hồn.

Thủy Hà cắn môi, khẽ đáp:

“Chuyện rất dài, một lời không thể nói hết. Em cần đến đó trước khi Huyết Yêu không thể mở cánh cửa này ra lần nữa.”

Du Hồn nghe đến tên của Huyết Yêu thì giật nảy mình. Ả làm sao quên được hắn, chính hắn đã giúp ả cùng Nhậm Tuyền đến với nhau. Dù ả chỉ bầu bạn cùng chàng ấy trong cảnh tình gian truân trong cõi vô định, thì ít ra hắn cũng đã hoàn thành tâm nguyện của ả.

Du Hồn không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Ả nuốt những câu hỏi, sự tò mò mà Thủy Hà cùng Y Nguyên đang mang lại, ả biết rằng nếu hai người không phải có chuyện quan trọng bên trong này, thì Huyết Yêu nhất định không đưa Thủy Hà vào nơi nguy hiểm như thế này. Coi như ả cũng trả món nợ ân tình cho hắn vậy.

Du Hồn nói nhỏ:

“Nơi đó là nơi mà chị cùng với tình lang trú ẩn. Được rồi, chúng ta đi thôi. Nơi này rất nguy hiểm đối với một thần tiên tinh khiết như em.”

Có Du Hồn thân thuộc mọi đường đi nước bước bên trong cõi vô định, nên cả ba rất nhanh đã đến bờ hồ. Những tên hung tàn vẫn còn đang gào thét, chém giết lẫn sau phía xa xa. Họ mặc kệ, không thèm quan tâm đến chúng nữa.

Du Hồn chỉ tay về phía mặt hồ tĩnh lặng trước mặt. Mặt hồ êm ả, nhưng ngoài mặt nước không gợn sóng thì chẳng thấy đóa hoa huyết linh đâu cả. Dù Hồn ban đầu cũng kinh ngạc khi nghe đến tên huyết linh, nhưng thiết nghĩ Thủy Hà nếu không nắm chắc thì đã không mạo hiểm đến đây như vậy.

Ả đành tiu nghỉu nói:

“Chị không thấy đóa hoa đó ở đây?”

“Chỉ có nơi này có hồ thôi ư.”

Du Hồn gật đầu. Thủy Hà trầm ngâm nhìn mặt hồ yên ả, cũng không biết đang có tư vị gì. Huyết Yêu đã chắc chắn đóa huyết linh mộc ở đây cơ mà. Hay nàng phải nhảy xuống hồ xem thử dưới đáy của nó có đóa hoa ấy không. Nghĩ vậy, nàng định nhảy xuống thật. Bởi vì nàng là công chúa của Thủy vương, chỉ có nàng mới có thể thở được dưới nước.

Nhưng Thủy Hà chưa kịp hành động đã bị Y Nguyên ngăn lại. Gã nắm chặt tay của nàng, lắc đầu tỏ ý không cần nàng phải nhảy xuống dưới. Gã đi đến mặt hồ, dùng thanh kiếm rạch một đường tong lòng bàn tay, nhỏ máu xuống dòng nước bên dưới. Ngay lập tức, dòng nước bắt đầu cuộn tròn đầy giận dữ, những ngọn sóng lớn từ đâu xuất hiện như muốn nuốt chửng cả ba người. Y Nguyên vội vàng kéo Thủy Hà tránh được, còn Du Hồn vì không kịp di chuyển nên hứng trọn cơn sóng nước, khiến ả ướt như chuột lội, nhìn chật vật khôn tả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.