Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 408: Sát Khí



Hồ nước chỉ xuất hiện một đợt sóng kì lạ, rồi lại trở lại nguyên dạng vốn có của nó, cứ như chẳng có sóng nước lớn nào vừa gào thét lên cả. Mặt nước chỉ xuất hiện vài con sóng lăn tăn, rồi lại yên ả như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó.

Du Hồn ướt hết cả quần áo, đường cong cơ thể của ả lồ lộ ra bên ngoài và Thủy Hà chỉ muốn chạy đến bên cạnh ả che chắn lại giúp ả. Ả liếc Y Nguyên, dù biết gã chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Gã chọn Thủy Hà cũng đúng, ả chắc là gã bảo vệ Thủy Hà theo phản xạ, chứ đâu thể nào lôi thêm cả ả. Ả có muốn bực mình cũng không được.

Du Hồ xoay một vòng, lập tức đã hông khô bộ y phục trên người, cả một bộ quần áo mới cũng tự động xuất hiện che đi đường cong trên cơ thể của mình. Ả có vẻ đắc ý với bộ tứ thân màu xanh lam của mình, rất muốn Nhậm Tuyền ở đây ngắm nghía và khen ngợi ả vài cẩ, ả sẽ rất sung sướng mỗi khi chàng ấy chống cầm và ngắm khuôn mặt này.

Thủy Hà liếc nhìn Y Nguyên, nàng thấy gã đã tự động xoay mặt về hướng khác, dù cánh tay vẫn còn ôm khư khư eo của nàng. Nàng khẽ mỉm cười, coi bộ gã cũng là một chính nhân quân tử, không thừa cơ hội ngắm nhìn cơ thể của đàn bà con gái.

Dù vậy, Thủy Hà vẫn lách người thoát khỏi cái ôm của quỷ vương. Trông mặt gã cứ như đánh mắt thứ gì quý giá lắm, cứ trưng bộ mặt sầu thảm, lại còn tự nhìn lấy bàn tay của mình như muốn níu kéo hơi ấm của nàng. Nàng ho khụ khụ vài tiếng, không ngờ bản thân lại nghĩ đến chuyện Y Nguyên có thể đang níu kéo gì đó ở nàng.

Thủy Hà đang bị một thứ thu hút, thứ đó cũng đang phát quang như chính nàng vậy. Một đóa hoa màu đỏ rực như màu của máu đang hiển hiện giữa hồ nước. Những cánh hoa đang từ từ mở ra, phả lên mặt nước một làn khói đỏ kì dị, khiến cho mặt hồ trở nên đỏ ngầu.

Thì ra đây là nguyên nhân Y Nguyên nhỏ máu của mình xuống hồ. Bởi vì đóa huyết linh cần máu của quỷ vương mới có thể nở rộ. Gã luôn luôn nhớ những gì mà Huyết Yêu dặn dò. Nàng còn suýt nữa nhảy xuống hồ sâu, làm cái chuyện vô ích. Bây giờ nghĩ lại nếu nàng không đi cùng với gã thì có khi nàng chẳng đến được bờ hồ, chứ đừng nhắc đến chuyện thấy đóa huyết linh.

Y Nguyên cũng vừa vặn nhìn thấy nó. Nhưng chợt nhớ ra lời Huyết Yêu dặn: Chỉ Thủy Hà mới hái được đóa hoa đó, nên gã lén nhìn nàng, cẩn thận đi đén bân cạnh nàng, cẩn thận dò xét mặt nàng một chút mới đưa bàn tay siết chặt bàn tay của nàng. Gã nói:

“Nàng đừng tự đi một mình. Ta sẽ đi cùng nàng.”

Du Hồn bắt gặp khoảnh khắc kia thì không biết nên trưng bộ mặt khiếp đảm hay bộ mặt kinh ngạc nữa. Có lẽ ả vừa kinh ngạc vừa khiếp đảm, nên mặt cứ méo mó nhìn bàn tay của hai kẻ trước mặt. Cuối cùng ả chọn cách làm lơ, xoay mặt về phía khác.

Thủy Hà ngượng chín mặt, khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua chín mộng. Nàng rút tay ra khỏi bàn tay của Y Nguyên, xấu hổ nhìn vẻ mặt kì lạ của Dù Hồn, rồi lại quay sang trừng mắt nhìn Y Nguyên một cái, chính gã vừa khiến nàng phải rơi vào cảnh tình này. Nhưng nàng cũng chẳng mở miệng mắng gã điều gì cả, khiến gã cứ vui vẻ trong lòng, dù sao thì thái độ của nàng cũng hơi khác so với trước đây rồi. Điều này quả là không tệ chút nào.

Bấy giờ Nhậm Tuyền từ đâu đi ra, chàng thấy Du Hồn đang đứng cùng với hai người nữa thì đến cạnh họ. Du Hồn giải thích vấn tắt cho chàng hiểu mọi chuyện, cũng giới thiệu họ là ai cho chàng nghe. Đầu tiên Nhậm Tuyền có vẻ hơi ngạc nhiên khi Thủy Hà cũng quỷ vương đi chung. Sau lại thấy hai người sánh đôi quả nhiên rất xứng.

Du Hồn nói nhỏ vào tai Nhậm Tuyền:

“Chúng ta giúp Thủy Hà và quỷ vương an toàn rời khỏi đây, có khi Huyết Yêu sẽ cho chàng một ân huệ cùng thoát khỏi nơi này.”

Nhậm Tuyền hỏi ngay:

“Còn nàng thì sao?”

“Thiếp sẽ tiếp tục sống ở đây. Dù sao thiếp cũng đang bị trừng phạt vì những chuyện độc ác mà thiếp đã làm trước đây. Còn chàng không có tội gì cả.”

Ban đầu Du Hồn cứ tưởng cả hai bị nhốt chung một nơi sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai, nhưng ả đã lầm. Cõi vô định không phải là nơi thích hợp cho Nhậm Tuyền. Chàng không có võ công, không có thần lực, ngay cả ma khí cũng không sánh được với những con quỷ sừng sở ở đây. Vì thế chàng luôn bị ức hiếp và ả phải vừa bảo vệ chàng vừa chiến đấu với chúng.

Nhậm Tuyền nắm lấy cổ tay của Du Hồn, hơi tức giận nói:

“Đây là lựa chọn của ta, Huyết Yêu đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, cũng giúp nàng gặp được ta ở đây. Hay nàng thấy ta là gánh nặng của nàng, thấy ta vô dụng mà muốn xua đuổi ta.”

Du Hồn lắc đầu:

“Không phải. Thiếp muốn ở bên cạnh chàng lắm chứ, nhưng chàng xứng đáng có được những thứ tuyệt hơn thế này. Chàng xứng đáng được đầu thai chuyển kiếp, tiếp tục sống một kiếp khác hạnh phúc hơn.”

Nhậm Tuyền ôm lấy Du Hồn, hít lấy mùi hương trên cổ nàng và tuyên bố chắc nịch:

“Nhưng hạnh phúc đối với ta mà nói là được ở đây, được kề bên cạnh người mà ta yêu, được chơi cờ với nàng, nghe nàng kể những chuyện kì lạ khi nàng còn là thần tiên.”

Du Hồn chưa bao giờ được nghe những lời thổ lộ như thế từ Nhậm Tuyền. Khi chàng xuất hiện tại đây cùng với ả, bất chấp nguy hiểm (dù chẳng biết đánh đấm) ở bên cạnh ả. Sau khi ả tìm được nơi an toàn như “hồ đen”, cả hai mới thoát khỏi những trận chiến kinh hoàng kia, mới cùng nhau đàm đạo chuyện trên trời dưới đất. Nàng còn biến ra cả một vườn mai, tỏa hương thơm ngào ngạt, rợp bóng mát và cả hai cùng ngồi chơi cờ.

Nhậm Tuyền tiếp tục nói:

“Cho dù ta chưa bao giờ nói với nàng những lời này, nhưng nàng cũng phải tự hiểu chứ. Nàng giỏi cảm nhận ý tứ của ta lắm kia mà.”

Y Nguyên nhìn Nhậm Tuyền đầy ganh tỵ. Gã cũng biết một chút về Nhậm Tuyền và Nhã Quyên. Ả ta chính vì phạm phải luật trời, giết hại người phàm, lại còn có tình cảm với người phàm nên mới trút bỏ thân phận thần tiên và trở thành ác thần Du Hồn sau này.

Y Nguyên cũng muốn được như Du Hồn, cũng muốn người đã từng căm ghét ả nhưu Nhậm Tuyền rơi vào lưới tình. Gã đưa mắt nhìn Thủy Hà, đúng lúc nàng cũng nhìn gã. Nàng lập tức đổi chủ đề, không muốn chìm sâu vào ánh mắt nồng cháy của gã. Nàng nói khẽ:

“Có lẽ chúng ta nên tập trung vào đóa huyết linh trước khi rắc rồi tìm đến.”

Thủy Hà vừa dứt lời, rắc rối đã tìm đến. Kia kìa, những tên độc ác hung tàn đã bắt đầu lân la đến gần bờ hồ. Du Hồn và Nhậm Tuyền đã thôi ôm chặt nhau. Ả ra dấu cho Nhậm Tuyền đến đựng cạnh Thủy Hà, còn ả cùng Quỷ vương tiến lên phía trước, chuẩn bị nghênh chiến.

Quỷ vương nói:

“Thủy Hà, nàng mau đến hái đóa tuyết linh đi.”

Thủy Hà dự định nhảy xuống hồ lần nữa thì Y Nguyên nói, có vẻ hơi suốt ruột:

“Nàng là thần tiên, nhớ chưa? Nàng hãy biến ra một chiếc thuyền con, đừng cứ tự nhảy xuống hồ như thế chứ?”

Thủy Hà xấu hổ vô cùng. Chuyện nàng là thần tiên còn phải để quỷ vương nhắc nhở. Nàng nhanh chóng biến ra một chiếc thuyền con theo lời của Y Nguyên, đẩy nhẹ nó xuống mặt nước và bước lên trên thuyền.

Du Hồn vội vàng nói thêm:

“Chàng đi cùng với Thủy Hà đi.”

Nhậm Tuyền gật đầu rồi bước vội lên thuyền cùng Thủy Hà. Nàng dùng phép đẩy chiếc chuyền đi về phía đóa huyết linh. Nhưng dù nàng cố chèo chiếc thuyền như thế nào thì nó vẫn không tài nào di chuyển đến nơi có đóa hoa, khoảng cách giữa chiếc thuyền với đóa hoa càng xa, dù nàng và Nhậm Tuyền đã cố hết sức.

Y Nguyên và Du Hồn đã lao vào trận chiến chống lại những tên hung thần đang áp sát tới. Có vài kẻ nhận ra quỷ vương, có vài kẻ là tử địch của gã, việc gặp gã trong cõi vô định cứ như định mệnh an bài. Vài tên còn khạc nhổ vài từ đầy tục tĩu vào mặt Y Nguyên và gã mặc kệ.

Du Hồn đã có kinh nghiệm chiến đấu, nên rất nhanh đã lao vào vòng vây, chém tên này rồi lại dùng roi sắt quấn chặt cái cổ của kẻ khác, làm đứt đầu của chúng. Kì quái nhất là những tên vừa thua cuộc đã lại xuất hiện một lần nữa trước mặt ả và ả chỉ cười.

Y Nguyên tức giận ngút trời khi chém hai tên khiến linh hồn chúng tan biến rành rành. Vậy mà chỉ mười giây sau, chúng lại thù lù xuất hiện trước mặt gã và trưng bộ mặt đắc ý với gã, giống như việc bị giết chết chỉ là chuyện cơm bửa và chúng chẳng sợ gì cả.

Nếu chúng có thể chết đi và sống lại bên trong cõi vô định còn Y Nguyên không được như vậy, thì quả thật không công bằng chút nào cả. Gã có thể bị giết chết bất cứ lúc nào và chẳng có chuyện sẽ sống lại giống như chúng.

Ở bên ngoài cổng vô định đã bị lắp đầy bởi một đoàn người, kẻ đứng đầu có mái tóc bạc dài đến eo, tay cầm một cây phất trần màu trắng, khuôn mặt nhăn nheo và rất già, già đến mức không thể đoán được tuổi của lão là bao nhiêu. Lão lôi chuỗi hạt ra và chuẩn bị tiến đến cánh cổng và đặt chuỗi hạt vào khe hở. Lão già ấy chính là Nguyên Sâm.

Nhưng một giọng nói ngọt ngào cất lên:

“Khoan đã chứ.”

Giọng nói vừa rồi đã khiến bước chân của Nguyên Sâm ngừng lại. Lão xoay người nhìn chằm chăm tên tóc đỏ đang từ từ tiến lại gần mình, vẻ mặt của hắn giống như được Thiên tử trao cho một giải đặc biệt nào đấy, rất huênh hoang và ngông cuồng. Hắn không phải là tên Huyết Yêu thì còn có thể là ai được nữa. Trên đời này làm gì có tên tóc đỏ nào đáng ghét bằng thần giữ của Huyết Yêu nữa.

Cuối cùng Huyết Yêu và Nguyên Sâm cũng gặp nhau. Huyết Yêu đến kịp lúc, vừa hay ngăn lão thực hiện cái ý đồ mở cổng vô định. Hai kẻ lão làng nhìn nhau, không biết ánh mắt ấy là gì, chỉ biết những tên đằng sau lưng hai người đều cảnh giác với nhau, chỉ sợ nhận được lệnh lại không kịp lao vào đối phương.

Tiểu Bạch không thấy đâu. Hình như nó được Huyết Yêu giao cho nhiệm vụ gì đó, chỉ có mỗi Huyết Yêu và Diệu Khang đến đây. So với lực lượng của Nguyên Sâm đúng là kém hẳn. Bên cạnh Nguyên Sâm có đến năm người chủ chốt: Nguyên Lực, Thu Thuyền và ba kẻ nữa mà Diệu Khang không nhận ra, cùng với đám thuộc hạ trải dài đằng sau lưng.

Nguyên Sâm lầm bầm ra cái tên của Huyết Yêu rồi chẳng nói thêm câu nào nữa. Còn tên tóc đỏ thì đang phê phẩy cái quạt của hắn, cũng chẳng buồn buông ra một lời nào cả, giống như hắn đang đợi lão mở lời trước.

Nguyên Sâm cuối cùng cũng dịu giọng trước:

“Lâu quá không gặp, phong thái của một thần giữ của vẫn như xưa, không thay đổi chút nào cả. Ta thật vui khi được gặp con tại đây.”

Huyết Yêu có ngu mới tin Nguyên Sâm vui khi gặp hắn. Lão hận không thể giết chết hắn thì đúng hơn. Hắn nhìn sâu vào ánh mắt ảm đạm của lão, nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của lão, không ngăn được mà phì cười.

Huyết Yêu vui vẻ đáp:

“Còn phong thái của lão đã già đến nổi ta suýt không nhận ra luôn. Nhìn gò má nhăn nheo kia xem, ta biết cho dù lão rút cạn bao nhiêu máu những đứa trẻ vô tôi đi nữa, thì lão cũng không thể khôi phục dung nhan ngày xưa được.”

Nguyên Sâm khách khí nói, rõ ràng trong lời nói còn chứa cả ám khí:

“Không phải đây đều do con cả ư? Nhớ ngày xưa con đã hạ độc lão như thế nào, vết thương khi ấy vẫn còn ám ảnh lão đến bây giờ đây.”

Huyết Yêu vô tư đáp:

“Chẳng phải do lão tự chuốc lấy ư? Đâu hoàn toàn lỗi của ta cả đâu.”

“Ta nghĩ con không chỉ đến đây nhắc lại chuyện xưa với ta.”

“Người nhắc chuyện xưa là lão. Ta hoàn toàn vô tội.”

Mặc dù hai kẻ kia chỉ đang nói chuyện qua lại rất bình thường, nhưng sát khí của từng câu nói sượt vai qua những kẻ còn lại khiến chúng hoảng sợ. Chúng cẩn trọng nhích càng xa Huyết Yêu và Nguyên Sâm càng tốt.

Nguyên Lực và Diệu Khang bắt gặp ánh mắt của nhau, họ đều nhận ra nhau. Hai kẻ đều căm hận nhìn đối phương như thể thiếu nợ máu của nhau từ lâu. Không ai biết ân oán của họ (trừ Huyết Yêu và Nguyên Sâm), ân oán đã ngấm ngầm bao nhiêu lâu mà vẫn chưa thể giải quyết.

Dù Nguyên Lực mất khả năng nhớ từng khuôn mặt mà y đã gặp thì y cũng chẳng thể nào quên được Diệu Khang, kẻ thù của y. Khuôn mặt đáng ghét của anh ta đã in hằn lên trái tim của y và mối hận ngày xưa đã nuôi sống y bao ngày qua đang từ từ hiện lại trong tâm trí.

Hai người Diệu Khang và Nguyên Lực lặp tức bước ra, đối đầu với nhau. Nguyên Lực là người mở lời trước:

“Lần này, tao sẽ không bỏ lỡ cơ hội giết mày đâu, đồ khốn.”

Diệu Khang cười hớ hớ rồi mới trả lời:

“Câu đó phải là tao nói mới đúng. Hôm nay không phải mày chết thì tao chết vậy.”

Vừa dứt lời cả hai đã lao vào đánh nhau. Nguyên Sâm không ngăn cản, chỉ ra hiệu cho Nguyên Lực đi ra xa một chút, tránh cho lão phải đau đầu bởi âm thanh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.