Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 409: Lần Đầu Gặp Gỡ



Diệu Khang và Nguyên Lực cùng nhau bay về phía xa, cách cỗng vô định một khoảng khá xa, từ khoảng cách này mà nhìn qua nhóm người Nguyên Sâm và Huyết Yêu chỉ thấy nhỏ bằng ngón trỏ của Nguyên Lực.

Diệu Khang đánh giá kẻ thù trước mặt. Y không thay đổi so với đây là mấy, có điều chắc rằng y vẫn chưa thể nhận ra khuôn mặt của những kẻ mình từng gặp. Chính gã đã hạ độc y, chính gã không muốn y nhận ra bất cứ kẻ nào mà y gặp gỡ nữa.

Nguyên Lực hét vào mặt Diệu Khang:

“Ngươi tưởng rằng hạ độc ta rồi, ta sẽ không nhớ ra khuôn mặt của ngươi ư? Sai. Ta có chết cũng nhớ rõ khuôn mặt của ngươi. Nhờ chủ nhân giải độc cho ta mà ta có thể in hằn nét mặt của kẻ thù giết chết cả nhà là ngươi.”

Diệu Khang giận dữ quát tháo:

“Ta đã nói bao nhiêu lần thì ngươi mới hiểu đây? Ta không giết họ, ta không kịp cứu họ mà thôi. Có một kẻ khác đã đến trước cả ta.”

Diệu Khang không nói dối, chỉ là Nguyên Lực chưa bao giờ tin tưởng gã. Gã luôn là kình địch trong lòng của y, cũng không thèm nhận bất cứ điều ước nào mà gã đề nghị. Mỗi thù của hai người có thể bắt đầu từ chuyện Diệu Khang gặp gỡ Nguyệt Trinh.

Năm đó, Diệu Khang trong một lần ghé thăm ông Tơ bà Nguyệt trong miếu đã tình cờ gặp được Nguyệt Trinh. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, hình như nàng đang điều tra thứ gì đó liên quan đến Tứ bất tử. Nàng ngồi thẫn thờ, khuôn mặt không giấu được vẻ tiều tụy cùng lo lắng và bất an.

Diệu Khang tựa lưng đằng sau cây cổ thụ già, nghe được Nguyệt Trinh đang thì thầm với thân cây:

“Sợi tơ hồng ấy sao lại là màu đen?”

Giọng nói trong trẻo lại đầy lo âu của nàng đánh thẳng vào trái tim của gã, đến mức gã đã bước ra khỏi chổ náu, một lòng muốn giúp nàng giải đáp thắc mắc. Một phần cũng vì gã là loại người dễ mủi lòng với kẻ yếu.

Diệu Khang từ tốn đi ra và Nguyệt Trinh giật mình nhìn chằm chằm vào gã, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra cảnh giác cao độ. Nhưng gã chẳng làm gì ả cả, chẳng hỏi lý do nàng ở đây, cũng chẳng tò mò nàng là ai, chỉ nói:

“Sợi tơ hồng màu đen ấy chính là một sợi nghiệt duyên. Phàm những ai được kết duyên bởi sợi nghiệt duyên đều phải chết trong tay người còn lại. Sợi nghiệt duyên không thể cắt đứt hay xóa bỏ. Nó mang lời nguyền.”

Nguyệt Trinh ngỡ ngàng nhìn Diệu Khang, có vẻ không tin chuyện gã vừa nói. Nhưng gã không có lý do nào lừa gạt nàng. Nếu như lời gã nói là thật thì liệu Y Nguyên và Thủy Hà phải thật sự chết trong tay kẻ còn lại ư.

Nguyệt Trinh bỗng dưng chụp lấy cánh tay của Diệu Khang, ngước nhìn gã, dùng đôi mắt long lanh cùng một chút cưỡng cầu nhìn gã khiến gã cảm thấy nhồn nhột kỳ lạ nơi lồng ngực. Gã đưa mắt nhìn lên ngọn cây trên cao thay vì khuôn mặt của nàng. Tuy vậy gã vẫn đang nghe nàng nói:

“Không có cách nào cứu được hai người ấy sao? Không lẽ cứ thế nhìn họ giết chết lẫn nhau ư?”

Diệu Khang lắc đầu. Gã thấy nàng ngã khụy khi biết được câu trả lời. Gã nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của nàng, phất tay biến ra một cái ghế gỗ và dìu nàng đến ngồi trên đấy. Gã ngồi bên cạnh nàng, lắng nghe trái tim nàng đập điên cuồng vì lo lắng, khẽ liếc sang nhìn thấy đôi mắt nàng đã đầy nước. Có vẻ hai kẻ được kết duyên bởi sợi nghiệt duyên kia là người thân thiết của nàng.

Nguyệt Trinh lau vội nước mắt, định sẽ rời đi, nhưng nàng nghĩ bản thân nợ người đàn ông trước mặt một lời cảm ơn, nên mới mở lời:

“Xin lỗi công tử. Đa tạ vì đã trả lời giúp ta. Ta phải rời đi rồi, ta còn có chuyện cần làm.”

Diệu Khang nắm cổ tay của nàng, muốn nàng nghe rõ những gì gã nói sau đó:

“Diệu Khang. Đó là tên của ta, ít ra nàng cũng cho ta biết tên của nàng chứ?”

Nguyệt Trinh đắn đó một hồi mới trả lời:

“Nguyệt Trinh.”

Diệu Khang buông tay của Nguyệt Trinh ra, muốn đưa tay vén tóc mai của nàng, nhưng nghĩ đến hành động đó hơi lỗ mãn, nên chỉ đành đung đưa cánh tay một cách ngốc nghếch trên đầu nàng.

Diệu Khang hỏi han:

“Nàng có chuyện gì cần làm mà lại lên tận Ái tình hồng trần? Nàng muốn tìm thứ gì đó sao? Ta có thể giúp nàng thêm một chút nữa cũng được. Ta là thần ban điều ước, hay được biết với tên khác là Bụt.”

Nguyệt Trinh híp mắt nhìn Diệu Khang vài lần nữa, không tin gã là Bụt. Bởi vì Bụt trong tưởng tượng của nàng là một lão già với mái tóc bạc phơ, râu ria rậm rạp, tóc dài quét đất, chứ đâu thể nào là một chàng trai khôi ngô tuấn tú như thế. Nghĩ đến bốn từ “tuấn tú khôi ngô”, tự dưng mặt của nàng đỏ lên, nàng vội cúi đầu xuống che đi chút bối rối đáng yêu ấy.

Diệu Khang muốn chứng tỏ bản thân là Bụt, nên mới đề nghị:

“Hay nàng thử ước một điều đi, xem xem ta có thật sự là Bụt không?”

Nguyệt Trinh dĩ nhiên có chút suy tính. Nàng đang gặp chút rất rối khi đang làm nhiệm vụ cho chủ nhân. Nàng phải theo dõi sát sao cuộc sống của Thủy Hà, nhưng công chúa đã được một người phụ nữ cứu giúp, đưa công chúa đến một nơi không ai biết được trừ phi có một vật của Tứ bất tử.

Diệu Khang là Bụt thì mọi chuyện sẽ khác. Ít ra thì Bụt trong lời đồn là một vị thần tốt lành, hay giúp đỡ người khác và chắc chắn sẽ có quen biết với Tứ bất tử trong truyền thuyết. Đây có thể là cơ hội có một không hai dành cho nàng và nàng không muốn bỏ lỡ một chút nào cả.

Nguyệt Trinh rút cuộc cũng muốn thử xem thế nào, nàng hít một hơi thật dài rồi nói:

“Ta muốn có một vật của Tứ bất tử.”

Diệu Khang, hơi ngạc nhiên. Những người muốn thần vật của Tứ bất tử chẳng có mấy ai cả. Một cô gái xinh đẹp như Nguyệt Trinh mà lại muốn có những thứ nặng nề như binh khí của Tứ bất tử ư? Gã hỏi nàng:

“Tại sao nàng lại muốn có thứ đó?”

Nguyệt Trinh ngơ ngác hỏi ngược lại:

“Bụt phải hỏi rõ mọi thứ mới ban điều ước sao?”

Diệu Khang bật cười. Gã nói:

“Không cần. Ta sẽ giúp nàng lấy được thần vật của Tứ bất tử.”

“Thật sao? Bụt không gạt ta chứ?”

“Gạt nàng thì được gì. Nàng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, có thể làm được gì ta đâu chứ. Với lại ta đang giữ thanh kiếm của Thánh Gióng, một trong Tứ bất tử đây.”

Nguyệt Trinh không giấu được niềm phấn khởi đang dâng trào. Thánh Gióng đúng là một trong tứ bất tử. Nếu nàng có được thanh kiếm ấy, nàng sẽ nhìn thấy nơi ở của ả đàn bà đó và nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó.

Người đàn ông tên Diệu Khang kia có thật sẽ đưa một vật quý giá như thế cho một người vừa mới gặp mặt như nàng hay không? Liệu nàng có đủ tin cậy, xứng đáng có được sự giúp đỡ của Bụt hay không. Rút cuộc nàng đành phải mang thứ gì đó quý giá của bản thân giao lại cho người ấy, mới có cơ may lấy được thần vật.

Nguyệt Trinh đáp mà không cần suy nghĩ thêm:

“Nếu ngài có thể giúp ta lấy được thần vật, ta sẽ lấy thân báo đáp.”

Diệu Khang ho sặc sụa, phải chống tay vào cây cổ thụ già mới trụ vững. Lần đầu tiên gã gặp trường hợp này. Trước đây chỉ cần có được điều ước, người khác sẽ không chần chừ mà ngỏ ý với gã, chẳng một ai hứa sẽ báo đáp gì gã cả. Bởi vì điều đó không cần thiết, người ta ước và gã thực hiện, chỉ có thế.

Vậy mà Nguyệt Trinh này lại muốn lấy thân báo đáp nếu Diệu Khang ban cho nàng một điều ước, nàng lại nói điều đó quá dễ dàng. Nàng có biết bản thân đang nói gì không, có biết điều nàng vừa nói có thể khiến nàng mắc kẹt với gã trọn đời hay không.

Diệu Khang không kiềm được lòng mình, muốn nhìn nụ cười của nàng thêm vài lần, trái tim xôn xao lạ thường, cứ như đang trầm luân trong tiếng sáo du dương buổi đêm.

Diệu Khang bỗng dưng nảy ra ý nghĩ điên rồ: Gã muốn nàng ở bên cạnh, dù nàng là ai đi nữa. Gã hào sảng đáp:

“Được. Bây giờ ta đưa nàng đi lấy thần vật. Từ này về sau, nàng sẽ là người của Diệu Khang.”

Chỉ mới lần đầu gặp mặt, chỉ vài ba câu xã giao, nhưng hai con người xa lạ ấy lại nhanh chóng ước hẹn chuyện tương lai. Diệu Khang nắm lấy bàn tay của Nguyệt Trinh và rời khỏi Ái tình hồng trần, vẫn chưa thể tin được mối duyên mà mình vô tình có được này sẽ in sâu trong trái tim mình đến mãi mãi về sau.

Diệu Khang đưa Nguyệt Trinh đến một căn chòi nhỏ, lụp xụp bên trong khu rừng. Ngôi nhà chỉ có ba gian, một phòng ngủ, một phòng đón khách và một phòng bếp chặt hẹp chỉ đủ hai người đi lại bên trong mà không va phải nhau.

Nguyệt Trinh không biết liệu thanh kiếm của Thánh Gióng có thật sự được cất giấu tại nơi hoang vu, ít người qua lại này hay không. Bộ thần vật không cầnđược canh giữ hay sao. Nàng ngước mặt nhìn vẻ thản nhiên của Diệu Khang, trong lòng dáy lên một dự cảm chẳng lành. Rằng lỡ như người đàn ông này không phải kẻ tốt đẹp, không phải là Bụt như biểu hiện bên ngoài của gã thì sao? Liệu gã đưa nàng đến đây với mục đích gì.

Nguyệt Trinh chẳng hề đợi lâu gì cả. Có một người đàn bà trung niên đang bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ của mình, hơi cứng mình khi phát hiện có hai vị khách không được mời đến nhà bà đứng đó. Bà nhíu mày, không biết nên mời họ vào bên trong hay không.

Diệu Khang cũng biết bà đang suy nghĩ gì. Gã mở lời trước:

“Lê Thị Liễu, chắc bà còn nhận ra ta.”

Thị Liễu bị Diệu Khang gọi trúng tên thì thoáng sững sờ. Gã chỉ nhìn bà và cười. Rồi gã búng tay một cái, giúp người đàn bà nhớ rõ ràng đoạn ký ức ngày trước.

Cách đây hai mươi năm, một mình bà đang đang lui cui nấu cơm trong gian bếp chặt chội, bụng mang dạ chửa, cái bụng đã to, gần sinh đến nơi. Thế rồi bà cảm thấy bụng quặn đau dữ dội. Bà có cảm tưởng bà sẽ chết đến nơi. Chồng của bà lại không có ở nhà, ông ấy đang bận đánh cá đem bán đi lấy tiền mua gạo nuôi cả nhà.

Thị Liễu men theo tường nhà vào trong phòng khách, bụng vẫn còn đau đớn. Bà biết mình sẽ sanh em bé trong vài phút tới thôi, vì thế bà phải thật bình tĩnh và giữ chút sức lực. Ngôi nhà trong rừng đã trở thành nhược điểm chí mạng, bà không thể hô hoán gọi bà đỡ đến đây, cũng không thể ngồi đây chờ chết.

Thị Liễu nén đau đớn, quyết định bò ra ngoài tìm sự giúp đỡ. Cuối cùng bà kiệt sức nằm bẹp ngoài đường mòn. Bà bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng và gào khóc thảm thiết. Bởi vì nước ối bên trong đã vỡ, nếu không ai giúp bà cứu đứa bé ra ngoài, nó có thể chết ngợp bên trong.

“Cứu với. Làm ơn… Đứa bé…”

Tiếng khóc cùng tiếng van nài nghe bi thương của bà truyền đến tai Diệu Khang và gã đã kịp xuất hiện trước mặt bà. Thị Liễu nhìn thấy Diệu Khang như nhìn thấy phao cứu mạng, bà nắm lấy cổ chân của gã, van xin:

“Cứu lấy đứa bé… Làm ơn.”

Diệu Khang dùng thần lực đưa bà trở lại căn nhà nhỏ, luôn miệng an ủi bà rằng gã sẽ cứu được cả hai mẹ con, bà mới yên tâm ngất đi. Gã đặt người phụ nữ lên giường. Một bên thả ra một con bướm nhỏ ra ngoài không khí, một bên dùng thần lực tự mình đỡ đẻ cho Thị Liễu.

Đứa bé bị ngợp rất lâu, hơi thở yếu ớt, có thể sẽ chết nếu Diệu Khang chậm thêm một giây nữa. Diệu Khang liền truyền một chút thần lực vào mi tâm của đứa bé, nhờ vậy mà cơ thể của nó trở nên hồng hào hơn và tiếng khóc của nó trở nên to hơn, đánh thức cả người mẹ đã ngất xỉu trước đó.

Thị Liễu mơ màng mở mắt, thấy Diệu Khang đang ôm đứa bé trong tay, nó vẫn còn khóc trong vòng tay người lạ. Bà cố gượng dậy, tựa lưng vào thành giường, giơ tay muốn ôm lấy con của mình. Diệu Khang mỉm cười hiền hậu và nhẹ nhàng đưa đứa bé cho bà. Gã còn nói:

“Thằng bé mang một chút thần khí của ta. Sau này nhất định nó sẽ thành tài.”

Thị Liễu ôm đứa con vào lòng, rất muốn nói cảm ơn Diệu Khang, nhưng từ ngữ khi ra khỏi cuống họng lại biến thành:

“Công tử là ai? Tôi nhất định sẽ không quên ngày hôm nay được công tử cứu mạng.”

“Ta là Bụt. Tiếng khóc của cô đã gọi ta đến đây. Đứa bé đã không sao. Ta cũng đã gọi chồng của cô trở về nhà rồi.”

Thị Liễu không nghĩ Diệu Khang bị điên khi tự thừa nhận mình là Bụt, ngược lại bà tin hoàn toàn. Bởi vì Bụt đã xuất hiện khi bà khóc là thật, Bụt đã giúp bà cứu đứa bé là thật. Bà xúc động nói:

“Ơn cứu mạng không biết phải báo đáp thế nào. Đứa bé này quả nhiên phúc lớn mạng lớn mới được ngài cứu giúp.”

Diệu Khang định rời đi thì Thị Liễu gọi lại:

“Bụt ơi. Đứa bé cũng là Bụt giúp nó đến với cuộc đời này. Thị Liễu to gan nhờ Bụt đặt lên cho đứa bé, được không? Cha của đứa bé họ Lý.”

Diệu Khang gật đầu đồng ý:

“Vậy thì đặt tên cho thằng bé là Lý Nguyên Lực đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.