Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 7: Manh mối mới và đồng nghiệp mới



Người đàn ông trước mặt đã làm chuyện xấu còn tỏ ra dửng dưng khiến cho lồng ngực của Tuệ Ngọc phập phồng vô cùng ấm ức. Cô đứng bật dậy, chỉ tay thẳng vào mặt anh, hét toáng lên:

– Có ai nói chuyện vô lý như chú không? Nam nữ trưởng thành ngủ cùng một giường còn ra thể thống gì nữa chứ!

Đối diện với ngọn lửa bừng bừng đang bao quanh khắp người cô gái nhỏ, Doãn Tư Nghị vẫn vô tư như chẳng có chuyện gì, anh tự nhiên cởi chiếc áo thun trên người ra, hờ hững đáp lại:

– Chẳng phải lúc nhỏ chúng ta vẫn thường ngủ chung như thế này sao? Có vấn đề gì đâu.

– Lúc nhỏ khác, bây giờ khác. Cháu sắp hai mươi hai tuổi rồi không phải là cô bé mới lên năm hay mười tuổi nữa!

Gò má của Tuệ Ngọc đỏ bừng vì xấu hổ, hai cánh mũi phì phò thở ra hơi nóng muốn cháy cả da. Tư Nghị ném áo thun xuống giường, nhướng cao đuôi mày, nở nụ cười lưu manh.

– Cũng phải ha, bây giờ khác xưa rồi… Vì nếu em còn tiếp tục la lớn như thế này nữa thì sắp tới em không được gọi ba của anh bằng bác nữa đâu, mà phải thay đổi cách xưng hô cho đúng hoàn cảnh đấy.

Tuệ Ngọc trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, nửa thân trên nam tính trần trụi săn chắc phơi bày trước mặt cô. Đôi gò má đã đỏ càng thêm đỏ, cô ngó ra cửa sổ nhìn sắc trời còn tối mịt mà phát run. Lỡ như người lớn mà phát hiện thì mẹ sẽ đánh cho cô nát cả mông mất.

Cô không thèm đôi co nữa, vội nhảy xuống giường, lườm anh một phát muốn cháy mắt rồi chạy ra cửa ban công. Nhưng mới vừa chạm vào tay nắm cửa thì cái giọng tự đắc của Doãn Tư Nghị ở phía sau vang lên làm cô sững lại.

– Cho em mười phút chuẩn bị rồi tập trung dưới nhà. Nếu cảm thấy làm không kịp thì để anh phụ giúp một tay, dù gì lúc nhỏ anh vẫn thường xuyên thay tã cho bé Tuệ Ngọc mà…

Cái gì mà “bé Tuệ Ngọc” chứ! “Tuệ Ngọc trưởng thành” quay đầu lại, nghiến chặt hàm răng, rít lên:

– Đồ lưu manh!!!

Dứt lời, cô liền nhanh chóng mở cửa chạy ù ra ngoài rồi trèo qua ban công phòng đối diện. Doãn Tư Nghị đứng tại chỗ nhìn theo, môi cong lên rất mãn nguyện.

Cô bé của anh, đã lớn thật rồi…

Hơn bốn giờ sáng, Doãn Tư Nghị lái xe khỏi nhà rồi dừng ở trước cổng nhà kế bên. Anh hạ kính xe nhìn dì Chương nhét thêm sữa và bánh vào ba lô của Tuệ Ngọc mà đột nhiên thấy lòng bình yên đến lạ. Anh và cô đều được dì ấy dạy học suốt bốn năm cấp hai, từ lúc nào chẳng biết anh đã xem bà như là mẹ, chỉ mong mai sau thứ tình thân không cùng chung máu mủ này sẽ được “gắn chặt” sâu thêm nữa.

Tuệ Ngọc vừa lên xe đã nhắm mắt giả chết, cô nghiêng đầu dựa vào cửa xe không thèm để ý đến người bên cạnh. Tư Nghị cũng không chọc ghẹo cô nữa, anh lấy cái chăn bông nhỏ luôn để sẵn ở trên xe đắp cho cô rồi đánh lái thẳng tới hiện trường.

Lúc hai người đến nơi, thành viên của Phòng kỹ thuật hình sự và Đội giám định đã có mặt đầy đủ. La Tấn Duật đứng yên nhìn đôi nam nữ cùng nhau bước xuống xe, hơi thở có phần nặng nề. Gạt chuyện cá nhân sang một bên, anh bước tới gần Doãn Tư Nghị thông báo sơ lược tình hình:

– Một tiếng trước nhân viên xử lý rác thải phát hiện chiếc xe này ở giữa đống rác lớn kia, họ thấy thông báo tìm xe của nạn nhân trên trang thông tin nên đã gọi điện báo. Chúng tôi vẫn để nguyên hiện trường chưa động đến.

– Cảm ơn cậu.

Doãn Tư Nghị tập trung thành viên trong Đội giám định lại rồi phân chia cho mỗi người một nhiệm vụ, sau đó mang dụng cụ bảo hộ bắt đầu công việc.

Bãi rác lớn bốc mùi hôi thối nồng nặc, chốc chốc còn có chuột chạy ngang, Đội Kỹ thuật ở phía ngoài hỗ trợ soi đèn để các bác sĩ pháp y tiếp cận vật chứng. Lâm Thiên Phúc cầm máy ảnh tiến lên phía trước chụp lại từng góc cạnh của chiếc xe rồi nhường đường cho những người còn lại vào bên trong xem xét.

Doãn Tư Nghị nhặt một khúc cây ở dưới đất lên đẩy phần rác lấp đầy trên mui xe xuống, bên ngoài không có dấu vết trầy xước nào bất thường, chỉ có bốn bánh xe dính đầy bùn đất. Đêm qua và tối nay đều có mưa, nhưng nhìn những lằn rãnh còn in lại dưới mặt đường thì có thể đoán được nó vừa được đem đến đây không lâu. Chắc có lẽ là đợi đống rác được đốt sẽ cho nổ tung luôn chiếc xe nhưng không may lại bị phát hiện.

Huỳnh Lẫm và Tuệ Ngọc thu lượm dấu vân tay ở bên ngoài, còn Doãn Tư Nghị vào trong kiểm tra chi tiết. Hộp đen trên chiếc xe đã bị lấy mất, giấy tờ và các dụng cụ nhỏ nhặt trên xe cũng đã trơn bóng chẳng còn gì, cả một sợi tóc cũng không tìm thấy.

Có thể nhận thấy thủ phạm rất tinh ranh, bọn chúng biết rõ giám định viên sẽ kiểm tra những gì nên đã xoá sạch không chừa lại dù chỉ là một manh mối nhỏ. Hơn 24 tiếng đồng hồ đủ để bọn chúng xử lý dấu vết trên chiếc xe này, nhưng trong khoảng thời gian đó nó đã ở đâu?

– Đây là gì thế?

Doãn Tư Nghị đang rơi vào suy tư thì có tiếng của Tuệ Ngọc vang lên ở bên ngoài, mọi người tập trung đến xem phát hiện lạ của cô thì nhìn thấy một mảnh nhựa màu đen hình chữ nhật nhỏ dính vào đống bùn trên bánh xe vừa được cô cạy ra. Không biết đây là của nạn nhân hay của hung thủ hoặc dính ở bên đường.

– Đây có thể là gì nhỉ?

Lâm Thiên Nhật vò cằm nghĩ ngợi. Chợt Doãn Tư Nghị đứng ở sau lưng nhẹ lên tiếng:

– Băng đeo tang, loại dán vào ghim để cài trên ngực áo.

– Nếu vậy thì đây chính là manh mối quan trọng đúng không? Có thể trong lúc giằng co với nạn nhân hung thủ đã làm rơi nó. Bây giờ chúng ta chỉ cần điều tra quanh khu vực này nhà nào có tang hoặc đang phải chịu tang là ra ngay thôi.

Tuệ Ngọc mừng rỡ reo lên, nếu như nhờ vật chứng này mà tìm ra được hung thủ thì mẹ của cô không còn bị nghi ngờ gì nữa rồi.

Dẫu biết mọi chuyện không đơn giản như Tuệ Ngọc nói, nhưng trong hoàn cảnh chẳng tìm được manh mối nào khác thì đây chính là điểm sáng của vụ án. Doãn Tư Nghị trao cho cô ánh nhìn khen ngợi, khẽ mỉm cười:

– Đúng vậy! Giỏi lắm.

Nụ cười của anh không được đáp lại bởi cô “cháu nhỏ” đã nguýt mặt quay đi, anh thở dài bất lực, kiểm tra thêm một số chỗ rồi thu xếp trở về cơ quan.

Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng để báo cáo về tình tiết và vật chứng thu được, Doãn Tư Nghị đề xuất bên tổ chuyên án phân công một số đồng chí rà soát tất cả hộ dân cư trong địa bàn để điều tra về tình hình tang sự trong ba năm gần đây. Mẫu vân tay và miếng băng tang thu được ở hiện trường cũng đã được gửi tới trung tâm pháp y để giám định.

Tuệ Ngọc đang nằm dài trên bàn làm việc ôm hộp sữa cacao suy ngẫm có nên ăn sáng hay không thì có “khách” tới. Trưởng phòng Đàm dẫn một cô gái xinh đẹp trong bộ cảnh phục màu xanh bước vào phòng, vui vẻ giới thiệu:

– Xin chào mọi người, gần đây bộ phận giám định của chúng ta luôn trong tình trạng thiếu hụt nhân lực trầm trọng, thấu hiểu sự khó khăn này nên cấp trên đã ngay lập tức ra chỉ đạo bổ sung điều bác sĩ Lộ về đây để giúp sức cùng mọi người. Mong mọi người cho một tràng vỗ tay nồng nhiệt để hoan nghênh.

Đàm Khiết hồ hởi vỗ tay bôm bốp, Lâm Thiên Phúc đang nhai miếng bánh mì ngồm ngoàm trong họng cũng vội phụ họa theo, phấn khích hỏi:

– Có phải bác sĩ Lộ đây là con gái Cục trưởng cục cảnh sát hình sự Lộ Quang không?

Lộ Tuyết Kha cười tươi, cô bước vào giữa trung tâm, hất mặt lên tự tin nói:

– Không sai, tôi tên là Lộ Tuyết Kha, thủ khoa xuất sắc nhất ngành pháp y của học viện quân đội khóa vừa rồi. Nhưng không phải tôi được cấp trên điều đến, mà tôi tới vì Doãn Tư Nghị!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.