Lê Thừa vừa mới nhổm dậy thì bị chiếc ghế nặng trịch kéo lại khiến gã chới với ngã khụy xuống. Doãn Tư Nghị vẫn ngồi yên không động tĩnh, lặng lẽ suy xét đến câu mắng chửi kia, đột nhiên anh muốn hỏi: “Ông có quen biết cha của tôi sao?” Nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lộ Tuyết Kha bước vào đặt kết quả xét nghiệm DNA của Lê Thừa trước mặt anh.
Kết quả thật bất ngờ, DNA trong máu của Lê Thừa và DNA được tìm thấy trong mẫu răng và nước bọt của Quách Mẫn là hoàn toàn trùng khớp.
Tư Nghị ngỡ ngàng đến hoang mang, mẫu DNA được cho là bị hỏng kia sao lại có thể tương đồng với DNA của người đàn ông này được? Chẳng lẽ Lê Thừa thật sự có liên quan đến cái chết của Quách Ánh?
Không phải!
Ngoài chi tiết gã hành hung Quách Mẫn khiến cô bé gãy răng ra thì chẳng có manh mối nào cho thấy gã khai báo chính xác cả. Nếu không làm cho nạn nhân bất tỉnh từ trước, thì một mình gã không thể nào khống chế và cầm cưa cắt đầu nạn nhân được. Gã ta thật sự là tên sát nhân, hay là đồng phạm của tên sát nhân? Tư Nghị chậc lưỡi buồn bực, chẳng có dẫn chứng nào thỏa mãn những nghi vấn trên cả.
Lê Thừa từng ngồi tù nên những mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội của gã được ghi chép rất kỹ càng, gã ta là con một, không có bất cứ anh chị em nào. Mà trường hợp trùng khớp DNA chỉ có thể đến từ anh/chị em sinh đôi, cùng giới tính, được cùng một quả trứng thụ tinh. Hoặc anh/chị em sinh đôi đến từ hai quả trứng thụ tinh, thì DNA sẽ tương đồng nhau.
Chẳng lẽ những suy đoán trước đây của anh đã sai? Tư Nghị cầm kết quả DNA rời khỏi phòng thẩm vấn, tâm trạng rối như tơ vò, nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Nếu như Lê Thừa chính là hung thủ thì ba của anh sẽ thoát khỏi diện tình nghi. Anh mở điện thoại lên kiểm tra email, phía bệnh viện vẫn chưa trả kết quả những mẫu tóc mà anh đã gửi đến. Chỉ cần mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì con đường bế tắc mà anh và Tuệ Ngọc đang đi sẽ tìm ra được lối thoát.
Tư Nghị hít một hơi thật sâu, anh đi tới phòng kỹ thuật nhờ một đồng chí gửi yêu cầu về tỉnh Cửu Chu nhờ họ truy xuất thông tin mẫu DNA của Lê Thừa trước khi gã lãnh án tù, rồi trở về phòng khám nghiệm tập hợp mọi người tiến hành giám định tử thi.
Trên bàn giải phẫu, thi thể của Tiểu Hạ mềm nhũn, hồ máu tử thi tím sẫm, hoàn toàn khác biệt so với cô bé còn lại. Ngoài chiếc đầu bị cắt ra thì ngoại quan bên ngoài không ghi nhận vết thương nghiêm trọng nào, chỉ có những vết trầy xước nhỏ và những mảng bầm trên cổ tay và chân tương tự như các vụ án trước.
Mặc đồ bảo hộ xong, Tư Nghị cùng những thành viên khác cúi đầu trước vong linh của hai cô bé, thầm mong rằng các em sẽ “nói” cho anh biết nỗi oan ức mà các em đã phải gánh chịu.
Anh bắt đầu thao tác chi tiết trên thi thể của Tiểu Hạ trước, sau một đường rạch dài từ cổ đến vùng bụng, mùi máu xộc thẳng lên khiến mắt anh cay xè. Sau khi máu được hút hết, một vật thể lạ mắc kẹt ở giữa thực quản lộ ra, Tư Nghị lấy ra xem thử, vật lạ kia là một mảnh găng tay cao su và một chiếc nhẫn bằng vàng, kiểu dáng của nó giống như một chiếc nhẫn cưới. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến vết hoen trên thi thể Tiểu Hạ có màu tím sẫm, cô bé bị ngạt trước khi chết.
– Cái này chắc chắn là của hung thủ, có lẽ trong lúc giằng co cô bé đã cắn vào ngón tay của hắn ta không chịu nhả rồi nuốt nó xuống. Đây là manh mối mà Tiểu Hạ để lại cho chúng ta.
Lâm Thiên Nhật xúc động reo lên, hai mắt cậu ấy đỏ hoe, tờ giấy ghi chép trong tay bị siết đến nhàu nhĩ. Doãn Tư Nghị lau sạch chiếc nhẫn rồi đo thử đường kính, 18.5mm, hung thủ cao khoảng 1m75 và nặng trong khoảng 70kg. Hắn ta có thể chính là người đàn ông đã xuất hiện trước cửa nhà sách.
– Thiên Nhật, cậu gọi điện báo với trưởng phòng và anh Lẫm, bảo họ kiểm tra kỹ bàn tay của những người làm việc trong trường trung học cơ sở Bình Minh, chiếc nhẫn này nói không chừng là của một trong số họ.
– Dạ!
Ngoài chiếc nhẫn và mảnh găng tay kia ra thì những bộ phận khác trên cơ thể hai cô bé hoàn toàn bình thường. Cuộc giải phẫu nhanh chóng kết thúc, Doãn Tư Nghị đem những mẫu sinh thiết chuẩn bị tới Trung tâm giám định Pháp y để làm xét nghiệm, đúng lúc này Huỳnh Lẫm cũng vừa về tới cơ quan. Anh ấy đưa những mẫu máu của các thầy cô và nhân viên trong trường học cho anh, ảo não nói:
– Bây giờ trường học đã cho nghỉ hè nên không thể lấy mẫu đầy đủ, còn mẫu máu của hai thầy giáo và bảo vệ vẫn chưa thu thập được.
– Có nhìn thấy bất thường ở ngón tay của họ hay không?
– Không có. Đội điều tra đã cho người đi tìm ba người còn lại, sẽ sớm có kết quả thôi.
Tư Nghị gật đầu, hai người động viên nhau vài câu rồi rẽ ra hai hướng. Anh lái xe tới tiệm thuốc mua vài món đồ, rồi mới mang những mẫu cần xét nghiệm đến Trung tâm giám định Pháp y, trùng hợp lại gặp La Tấn Duật đang ở đây.
Hai người đàn ông mang hai gương mặt mệt mỏi tiều tụy giống như nhau, từ tối qua đến giờ cơm chưa ăn, quần áo chưa thay, cả chợp mắt vài giây cũng không có thời gian để làm. Họ lặng lẽ chào nhau qua ánh mắt, đợi Tư Nghị giao mẫu xét nghiệm cho bác sĩ ở trung tâm xong thì cùng nhau ngồi ở hành lang. Tấn Duật rót cho Tư Nghị một ly nước ấm, bâng quơ nhìn bầu trời ngả màu chiều ảm đạm, chậm rãi thuật lại kết quả điều tra cho anh nghe:
– Hiện trường được dọn dẹp rất kỹ, tuy nhiên vẫn thu được nhiều mẫu vân tay và dấu chân trên sàn. Ổ cứng camera của cả hai nhà và camera hành trình trên xe của dì Trần đã được đem đi phân tích. Mọi người còn tìm thấy sổ khám bệnh và đơn thuốc trong phòng của dì Trần, lọ thuốc ngủ kia chính là loại mà bác sĩ đã kê cho dì ấy vào sáng hôm qua.
Tuệ Ngọc không có khả năng giết Vương Thông đây là điều mà ai cũng có thể dễ dàng nhận biết, nhưng pháp luật cần chứng cứ xác thực rõ ràng mới phân định ai có tội và ai bị hàm oan. Chuyện này vẫn còn rất nhiều khuất tất, không chỉ về cái chết của Vương Thông mà còn về lý do vì sao anh ta lại xuất hiện ở nhà họ Doãn? Việc anh ta có mật khẩu vào nhà, và nằm trên giường ngủ của Doãn Minh là điều đáng ngờ nhất. Những nghi vấn này cảnh sát vẫn đang lấy lời khai từ Doãn Minh, hiện giờ ông ấy cũng đang rất bận rộn lo lắng cho Trần Uyển Khanh khi bà phải làm những xét nghiệm giám định tâm thần tại bệnh viện.
Thấy Tư Nghị đăm chiêu, Tấn Duật vỗ vào vai anh an ủi:
– Rồi sẽ qua cả thôi. Tuệ Ngọc sẽ không sao đâu.
Sẽ không sao đâu! Tư Nghị chợt nhớ mình cũng thường nói với Tuệ Ngọc như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể bảo vệ tốt cho cô. Vụ án này không chỉ một hai ngày mà kết thúc, anh sợ cô ở trong đó ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, đêm về sợ hãi sẽ không có ai ôm hôn vỗ về.
Nỗi miên man trong anh cứ nối dài như xa xôi hàng ngàn hải lý, cho đến khi có người lên tiếng mới tạm thời đứt gãy.
– Có kết quả giám định thi thể của Vương Thông rồi.
Tư Nghị vội đứng bật dậy nhìn bác sĩ Từ, chú ấy đưa kết quả cho anh xem, chậm rãi nói:
– Không tìm thấy thành phần thuốc ngủ trong dạ dày của Vương Thông, nguyên nhân anh ta chết là do đột quỵ.
Kết quả này khiến ai nấy đều ngỡ ngàng không thể tin được, nhưng sau đó là “vui mừng” vỡ oà vì trước mắt Tuệ Ngọc đã thoát khỏi tội danh giết người.
– Qua kiểm tra cho thấy Vương Thông có tiền sử bệnh tăng huyết áp, chúng tôi tìm thấy cà phê hòa tan trong dạ dày của anh ta và một loại thuốc chặn beta là propranolol trị huyết áp cao. Dường như anh ta đã uống cà phê lúc huyết áp không ổn định khiến huyết áp bị rối loạn, máu lên não bị gián đoạn đột ngột và đột tử ngay sau đó.
Vương Thông bị đột quỵ trước khi bị dao đâm, đây là tin buồn của người nhà nạn nhân, nhưng lại chính là tin vui của Doãn Tư Nghị. Nếu xét về khía cạnh này thì người nào gây thương tích trên xác chết của Vương Thông chỉ phạm tội xâm phạm thi thể, hình phạt cho tội này cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Còn chưa vui mừng được bao lâu thì bác sĩ Từ lại gieo hoang mang đến.
– Chương Tuệ Ngọc nói mình đã pha thuốc ngủ vào bát canh, số thuốc tìm thấy trong thùng rác cũng chỉ còn có một nửa, nếu Vương Thông không uống thì ai đã uống số thuốc đó?
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, người không biết, người biết thì không nói. Nắm tay Tư Nghị siết chặt lại, anh nhớ tới đôi chân xiêu vẹo và giọng nói giống như bị cảm vào tối qua. Anh sợ hãi khi nghĩ về điều đó, anh không muốn phải nghi ngờ người đàn ông đã nuôi anh lớn khôn thêm một giây một phút nào nữa.
Cứ để mọi chuyện chỉ là tình cờ đi… Rồi sẽ qua cả thôi…
Ngay sau đó La Tấn Duật được giao nhiệm vụ điều tra hồ sơ bệnh án của Vương Thông và Trần Uyển Khanh. Doãn Tư Nghị lén lút “lách luật” lên xe cùng bạn thân.
– Nếu Vương Thông bị đột quỵ mà chết thì Tuệ Ngọc không sao nữa rồi.
Tấn Duật hồ hởi đánh vô lăng, gương mặt sáng bừng tràn trề hy vọng. Tư Nghị ngồi kế bên nhoẻn miệng cười, vừa thê lương, vừa bất lực.
– Cô ấy sẽ không nói thật đâu.
Ngay từ đầu anh đã không tin Tuệ Ngọc là hung thủ, mà nếu hung thủ là dì Chương thì cô ấy sẽ không bao giờ để mẹ mình phải chịu khổ. Anh nghiêng đầu qua nhìn sắc mặt hơi khó hiểu của Tấn Duật, rồi móc trong túi ra ba hộp que thử thai đưa cho cậu ấy.
– Cậu có thể bí mật giúp tớ chuyển cái này cho Tuệ Ngọc có được không?