“Đây thực sự là thế giới của chúng ta sao.” Trương Trí khô khan nói.
Sau khi đọc xong những dòng chữ trên những tờ giấy bọn họ liền không tài nao phân biệt được rốt cuộc đây là thật hay chỉ là tưởng tượng, hoặc có một thế giới nào đó khác thế giới mà bọn họ sinh sống.
“Rất tiếc.” Tử Lâm lắc đầu “Đây là sự thật.”
“Thế giới này có rất nhiều sự oan ức mà không ai có thể biết được.” Ẩn Cao thở dai nói “Tiền bạc cũng là một trong những dụng cụ có thể che đậy.”
“Thời gian được ghi trong đây chính xác là bảy mươi tám năm trước, bốn người thoát được chắc chắn hiện tại đã không thể sống được, vậy rốt cuộc tại sao huyệt động lại có thể mở.” Ẩn Sơn thắc mắc hỏi, theo như cậu ta biết trừ khi oán niệm quá sau muốn trả thù người đã hại mình thì huyệt động mới có thể mở, đó là nhân quả.
“Không biết được, nhưng có thể liên quan đến sự nguyền rủa hay lời nguyền dòng họ nào đó.” Tử Lâm lắc đầu.
Những tờ giấy còn lại cũng không có gì quan trọng, chỉ là những bài viết rất bình thường giống như đây đúng là một trường học, còn có một tờ giấy chính là thời khóa biểu ở nơi này.
Nhưng nơi này hoàn toan không có đồng hồ thì làm sao có thể phân biệt thời gian. Truyện Điền Văn
Trong lúc bọn họ đang hoang mang thì một tiếng chuông vang lên, tiếng chuông thật sự quá gần khiến bọn họ giật mình vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa một bóng đen chậm rãi đi ngang qua phòng bọn họ, nhưng nó không hề dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tử Lâm nghi hoặc mà mở hé cửa ra nhìn bên ngoài.
Bóng đen bên ngoài là một người con quái vật cả người đen thui, trên người nó có bốn cái tay, lúc này nó đang đi thẳng đến phòng ăn một cách nhanh chóng.
“Có lẽ bây giờ là thời gian ăn trưa.” Cậu nhỏ giộng nói “Chúng ta có thể nghe tiếng chuông mà biết được thời gian.”
Tử Lâm gật đầu sau đó nhanh chóng quyết định “Đi chúng ta lên trên.”
Sáu người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng rồi chạy lên tầng trên.
Cạch.
Bọn họ vừa bước lên trên thì một căn phòng học được mở ra, bên trong ló ra ba khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi.
Bọn họ vừa nhìn ra liền thấy có người bên ngoài liền giật mình rụt đầu vào nhưng nhanh chóng nhận ra bên ngoài thật sự là người liền tiếp tục ló ra.
“Xin chào.” Ẩn Kỳ không nhịn được liền lên tiếng chào hỏi.
“Xin… Chào.” Một người run rẩy đáp lại.
“Các… Các anh có… Thấy con quái vật đó không.” Một người khác run rẩy hỏi.
“Có.” Ẩn Kỳ gật đầu sau đó lại nói “Nó trong nhà ăn rồi.”
“Thật sao.” Một người khác thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn bọn họ nói “Nó cứ quanh quẩn ở ba tầng lầu khiến chúng tôi không dám ra ngoài.”
“Chúng tôi phát hiện được một số thứ, dường như quái vật sẽ làm theo thời gian của thời khóa biểu được ghi.” Trương Trí nói, dù sao bọn họ đều là người đồng đạo nếu như có thể giúp thì cứ giúp “Giống như hiện tại là giờ ăn trưa, mọi người có thể theo thứ này để tránh né nó.”
“Thật sự như vậy sao.” Ba người kia vui mừng nói sau đó hỏi bọn họ về thời khóa biểu.
Trương Trí không giấu diếm mà nói rõ ràng ra.
Ba người kia nghe xong liền liên tục cảm ơn.
Sau khi nói những thứ cần thiết bọn họ liền tách ra, nhóm sáu người muốn tìm kiếm manh mối ở trong trường học còn ba người kia thì muốn rời khỏi trường học, vì vậy liền dứt khoát tách ra.
Sau khi ba người kia đi, bọn họ liền vao trong phòng rồi nhìn xung quanh.
Trong phòng này cũng chỉ có ba cái bàn học cùng một bàn giáo viên, không còn thứ gì khác nữa.
Ẩn Cao đi lại gần bàn học rồi nhìn vào học bàn, nhưng nó trống rỗng, hai bàn còn lại cũng chẳng có gì.
Sáu người nhìn nhau tiếp tục sang phòng học khác, nhưng nếu cả sáu người đi cùng nhau thì quá phí thời gian, nếu như gặp phải quái vật thì cũng không thể ngồi hết vào bàn, thế là bọn họ tách hai nhóm cùng nhau tìm kiếm.
Cậu, Tử Lâm cùng Trương Trí đi vào phòng kế bên phòng của ba người Ẩn gia đang vào.
Sau khi nhìn xung quanh liền nhanh chóng xem trong học bàn, nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.
“Tử Lâm.” Trong lúc chuyển phòng cậu liền nhỏ giọng kêu.
“Sao vậy.” Tử Lâm nhìn cậu nghi hoặc.
“Tư liệu cậu tra được không trùng khớp với thời gian chúng ta nhìn thấy.” Cậu khó hiểu hỏi.
Tử Lâm nghe vậy liền lắc đầu “Không, thời gian khác nhau là do hai sự kiện khác nhau.”
“Ý cậu là…” Cậu nghi hoặc.
“Không biết hòn đảo này đượcua lúc nào, thời gian xây dựng là lúc nào, thậm chí rất ít người biết trên đảo có trường học, bọn họ cứ nghĩ đây là khu du lịch dành cho người có tiền.” Tử Lâm nói ra những gì mình biết “Khoảng một tuần sẽ có một nhóm người đến đây, toàn là những người có tiền, vì vậy chẳng ai nghi ngờ gì về hòn đảo này cả.”
Nghe xong cậu liền hiểu, bởi vì ngụy tạo quá giỏi nên chẳng ai biết được thật chứt trên hòn đảo này còn có một nhóm vị thành niên hoặc vừa mới thành niên bị đưa đến đây làm trò tiêu khiển cho người khác, thậm chí bọn nhỏ đều bị sát hại một cách tàn nhẫn mà phụ huynh của những đứa nhỏ này chẳng một chút để tâm.
Nhìn cậu suy nghĩ Tử Lâm liền biết cậu đang nghĩ gì liền thở dài nói “Có lẽ những đứa trẻ bị đưa đến đây đều bị gia đình từ bỏ, sau đó có thể họ nhận được một số tiền bồi thường nên liền bỏ qua.”
“Nhưng tại sao lại có thể làm như vậy.” Cậu nghe xong liền khổ sở, thực sự có người như vậy sao.
Tử Lâm không trả lời chỉ đưa tay nắm lấy tay cậu, thật sự không ai có câu trả lời thực sự cả, chỉ khi nhìn thấy chúng ta mới sợ hãi lòng người.
“Đừng quá thất vọng về thế giới này.”
Cậu nhìn Tử Lâm sau đó gật đầu “Đúng vậy, bởi vì thế giới này vẫn rất xinh đẹp.”
“Không phải sao.”