Nghe Lâm Phi Ca nói xong, Đới Húc không thật sự đi dò hỏi Phương Viên, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô. Phương Viên cảm thấy bên tai mình nóng lên, nhưng có Lâm Phi Ca ở đây, cô không thể chống chế biện giải, tiếp tục nói dối nhà mình ở nơi khác. Lời nói dối khi trước không cẩn thận bị người ta chọc thủng như vậy, cô cảm thấy thật xấu hổ.
“Được rồi, đi thôi, ở đây càng lâu càng thấy mình già.” Đới Húc không định xác minh rõ ràng Phương Viên rốt cuộc là người ở đâu, chỉ đưa mắt nhìn sân trường, cảm khái một câu rồi vẫy tay với hai “cái đuôi nhỏ”, ý bảo các cô cùng đi.
Trong các bài báo đăng tin người dân mất tích, ngoại trừ Bào Hồng Quang thì không còn ai tương tự với phác họa chân dung và đặc điểm dáng người, vì thế bước tiếp theo đương nhiên là liên lạc với người có cùng huyết thống với người chết, là con cái hoặc cha mẹ, thông qua DNA để xác định thân phận nạn nhân.
Căn cứ vào hộ tịch của Bào Hồng Quang, hắn tới nay vẫn còn độc thân, chưa từng kết hôn, theo tự nhiên hẳn sẽ không có con cái, mà hắn là con trai duy nhất trong gia đình, vì thế cảnh sát chỉ có thể liên lạc với ba mẹ hắn, chỉ là ba mẹ hắn lại ở nơi khác cách xa thành phố A, di chuyển tới đó thật không tiện.
“Bạn học kia, em gọi điện cho ba mẹ Bào Hồng Quang, kêu bọn họ nhanh chóng tới đây một chuyến, hiệp trợ công việc của chúng ta.” Trở về cục, Đới Húc liền giao nhiệm vụ cho Lâm Phi Ca.
Lâm Phi Ca nhận tư liệu về ba mẹ Bào Hồng Quang, bất mãn chẹp miệng, kháng nghị với Đới Húc: “Thầy, sau thầy có thể như vậy chứ? Tên em đâu phải khó nhớ gì, sao thầy cứ gọi em là ‘Bạn học kia’ hả? Hôm nay nếu thầy không gọi được tên em, em sẽ không giúp thầy liên lạc với người nhà của Bào Hồng Quang!”
Đới Húc khó xử gãi đầu: “Cái này… Tôi không phải cố ý không nhớ tên em, chỉ là mỗi ngày gặp quá nhiều người, tên nhớ rồi cũng trở nên lộn xộn, em để tôi nhớ lại xem… Lâm… Lâm Bạch Cáp (1)! Đúng rồi, Lâm Bạch Cáp, em mau đi gọi điện đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng, không phải chỉ là cái tên thôi sao? Tôi nhớ mà!”
(1) Bạch Cáp ý chỉ bồ câu trắng.
“Thầy! Em là Lâm Phi Ca! Thật là! Xem ra đặt tên cũng phải đơn giản một chút mới được, tựa như Phương Viên vậy, nếu em tên Lâm Tử hay Lâm Sâm gì đó có phải thầy sẽ nhớ tên em không?” Tên bị gọi nhầm, Lâm Phi Ca ít nhiều cũng cảm thấy buồn bực, chỉ là cô cũng biết vui đùa vừa phải, vì thế một bên cầm điện thoại, một bên nói với Đới Húc, “May mà học trò em độ lượng, lần này không so đo với thầy, lần sau nếu thầy còn gọi sai tên em, phạt thầy phải mời bọn em ăn cơm.”
Đới Húc cười cười, vội đi làm chuyện khác. Lâm Phi Ca gọi vào dãy số Đới Húc cung cấp, tựa hồ qua nửa ngày vẫn không có ai nhận, cô đành phải gọi đi gọi lại liên tục. Phương Viên ở cạnh hỗ trợ thu thập tất cả tin tức và tư liệu về Bào Hồng Quang, đây là nhiệm vụ Đới Húc giao cho cô.
Rốt cuộc đầu bên kia cũng có người bắt mấy, Lâm Phi Ca khách khí giới thiệu mình đại diện cho đội hình sự của Cục Công An thành phố A gọi điện tới mời bọn họ hỗ trợ, nhưng rất nhanh cô liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc nắm chặt điện thoại, trừng mắt gông cổ, ngây ngốc một hồi liền theo bản năng phun ra một câu: “Tôi dựa vào…”
Nói tới đây, côc như ý thức được bản thân thất thố, vội vàng rụt cổ, thè lưỡi, chột dạ nhìn xung quanh. Cũng may, ngoại trừ Phương Viên, nơi này không còn ai chú ý.
“Sao vậy?” Phương Viên hỏi.
“Phương Viên, cậu nói xem thái độ của mình vừa rồi có khách khí không? Đủ nghiêm trang nghiêm túc không?” Lâm Phi Ca hậm hực buông điện thoại, bộ dáng ủy khuất mà hỏi Phương Viên.
Phương Viên gật đầu, vừa rồi Lâm Phi Ca chỉ giới thiệu bản thân vài câu đơn giản và mục đích gọi cho đối phương, căn bản không có cơ hội nói việc gì khác, cho nên hoàn toàn tồn tại lỗ hỗng, nhìn cô ấy như vậy khẳng định là bị người ta dập máy giữa chừng, nhưng tại sao chứ?
Không cần cô hỏi, Lâm Phi Ca đã tự mình than vãn: “Cậu đoán thử xem người ta nói với tớ cái gì? Nói tớ là kẻ lừa đảo, cuối năm không đi làm chuyện tốt còn dám đi nguyền rủa người ta! Tớ chọc ai chứ, rõ ràng là tâm thần! Chưa hỏi rõ ràng đã mắng tớ là kẻ lừa đảo, bà ta mới là kẻ lừa đảo đấy!”
Phương Viên bất đắc dĩ mỉm cười, cô có thể lý giải tâm trạng của Lâm Phi Ca, nhưng lại không hề cảm thấy đối phương mắc bệnh tâm thần, chính mình đang êm đẹp nếu nhận điện thoại từ một nơi khác nói người nhà xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên cũng sẽ cho rằng đối phương là lừa đảo, dù trong trong thời đại này, những kẻ lừa đảo luôn không ngừng đổi mới kỹ thuật và thủ đoạn. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng xung quanh lại có quá nhiều vấn đề xuất hiện, cho nên trước hết phải phân biệt đâu là âm mưu, đâu là sự thật.
Lâm Phi Ca oán giận thêm vài câu, một chút tinh thần nhấc máy gọi điện cũng không có, dù sao cô vẫn là cô gái trẻ chưa tốt nghiệp, lòng tự trọng cao, da mặt cũng mỏng, ngày thường ít khi va chạm những chuyện khiến bản thân vô duyên vô cớ mất mặt mặt như vậy, vừa rồi bị đối phương mắng vài câu, cho nên liền tức giận.
Khoảng năm phút sau khi bị dập máy, điện thoại văn phòng vang lên, Lâm Phi Ca cúi đầu, vừa thấy dãy số trên màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi, vội khoa tay múa chân với Phương Viên: “Phương Viên, cậu giúp tớ nhận cuộc gọi này đi, cầu xin cậu, được không? Tớ không muốn bị người phụ nữ kia mắng nữa, rất khó chịu!”
Chuông điện thoại vẫn vang, Phương Viên không thể hững hờ, đành phải gật đầu, duỗi tay bắt máy: “Xin chào, văn phòng đội hình sự Cục Công An thành phố A xin nghe.”
“Cô nói chỗ đó của cô là nơi nào?” Đầu bên kia truyền tới thanh âm nghi hoặc của người đàn ông trung niên.
“Văn phòng đội hình sự Cục Công An thành phố A.” Phương Viên đành phải lặp lại lần nữa.
“À, được rồi, không có gì nữa.” Dứt lời, người đàn ông kia liền dập máy.
“Sao rồi? Bên đó nói thế nào?” Thấy Phương Viên bộ dáng không rõ chuyện gì đã buông điện thoại, cảm thấy cô ấy cũng gặp cảnh ngộ giống mình, Lâm Phi Ca liền vội hỏi.
“Cũng không có gì, ông ấy kêu tớ lặp lại địa điểm của chúng ta, sau đó dập máy.” Phương Viên cũng bị đối phương làm cho không hiểu chuyện gì.
“Tớ nói mà, cả nhà đó đều mắc bệnh tâm thần!” Lâm Phi Ca bĩu môi, “Ít nhất là chưa bị mắng, loại chuyện này có được tính là có tiến bộ không nhỉ?”
Phương Viên đang muốn nói gì đó, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, cô và Lâm Phi Ca vội nhìn màn hình, vẫn là dãy số kia.
“Lại là chuyện gì vậy? Vừa rồi mắng tớ, hiện tại bọn họ muốn quay lại quấy rầy chúng ta sao?” Lâm Phi Ca thấp giọng mắng một câu.
Phương Viên xua tay: “Cậu đừng nóng, nói không chừng là sau khi suy nghĩ, bọn họ cảm thấy đã trách oan cậu, cho nên mới gọi điện lại thì sao?”
“Thôi đi, cái gì là suy nghĩ lại chứ, tớ không nhận!” Lâm Phi Ca vội lui ra sau, tỏ vẻ bản thân sợ hãi người nhà Bào Hồng Quang.
Phương Viên dở khóc dở cười nhìn phản ửng của cô ấy, hít một hơi, duỗi tay nhận điện thoại.