Bận rộn ở thành phố D xa lạ suốt một ngày, bọn họ mơ hồ biết được vài thông tin cơ bản về La Tề. Sau khi La Tề theo chân ba mình chuyển tới thành phố D, rất nhanh thành đã lập công ty bất động sản. Tuy trên danh nghĩa là hợp tác với mấy người bạn, nhưng mọi người đều biết, công ty đó một mình La Tề quản lý.
Tính cách La Tề rộng rãi thế nào mọi người đều rõ, chỉ cần nhìn độ phô trương của công ty và nhà riêng của hắn là biết, hơn nữa nghe nói hắn có hợp tác với một người bạn mở nhà hàng Tây ở đây, có điều không quá chú trọng, chỉ đơn giản là phụ trách bỏ vốn rồi chia hoa hồng mà thôi.
Có thể nói, La Tề ở thành phố D là nhân vật cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa tất cả đều thuận buồm xuôi gió, con đường làm chính trị của ba hắn cũng rất thuận lợi, nhìn thấy nào cũng không cảm thấy La Tề có lý do oán hận ai hay tâm lý trả thù xã hội.
Bận rộn tới tối, bọn họ mới nhớ tới việc phải tìm chỗ qua đêm, bởi vì kinh phí công tác có hạn, Đới Húc lại dẫn theo ba thực tập sinh, muốn ở nơi vừa hiện đại vừa thoải mái chỉ sợ không có khả năng. Sau bao lần trắc trở, bốn người quyết định vào một khách sạn, nơi này tuy nói là khách sạn nhưng thực chất chỉ tốt hơn nhà nghỉ một chút, nghe nói lúc trước do nhà nước điều hành, sau vì không chống đỡ được mới chuyển nhượng cho cá nhân.
Sau khi thanh toán, phục vụ đưa bọn họ hai cái chìa khóa, tổng cộng có hai phòng, một cho Đới Húc và Mã Khải, một cho Phương Viên và Lâm Phi Ca. Hai phòng cách nhau không xa, tuy rằng có hơi cũ kỹ nhưng mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, nước ấm đơn giản.
Hiện tại Phương Viên đã gấp tới chờ không nổi muốn tắm rửa một cái. Từ lúc chuyển tới phòng trực, hơn nữa gần đây tương đối bận, cô dường như không có thời gian ra ngoài thoải mái tắm rửa, hơn nữa một đêm trằn trọc trên xe, hiện tại cô thật sự muốn kỳ cọ để mỗi chân lông trên cơ thể đều có thể lần nữa hô hấp thông thuận.
Vì thế vào phòng, cô nói với Lâm Phi Ca một tiếng rồi lấy đồ dùng cá nhân vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh này đúng là chật hẹp, tuy rằng trước khi bọn họ vào nhân viên đã quét dọn nhưng chỉ dựa vào cái quạt thông khí nhỏ, nơi này vẫn còn chút mùi. Cô không để ý nhiều như vậy, lập tức mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ của nước. Không quá nóng, thậm chí có thể nói là hơi lạnh, nhưng có còn hơn không, Phương Viên cắn răng, xối nước từ đỉnh đầu. Nguyện vọng tắm nước nóng chỉ sợ không thể thực hiện, hiện tại cô chỉ có thể chiến đấu mà tắm rửa một phen.
Tắm rửa xong, ra ngoài, Phương Viên kinh ngạc phát hiện bản thân đã chui vào tắm hơn hai mươi phút, nhưng Lâm Phi Ca vẫn như lúc mới vào phòng đứng nhìn vali của mình, không hề nhúc nhích.
“Sao vậy? Cứ đứng đó, cậu không mệt sao?”
Lâm Phi Ca chỉ chỉ cái vali mình nhìn chằm chằm rất lâu kia: “Đang buồn bực đây, mẹ tớ có bỏ vào khăn trải giường với áo gối, chỉ là… Cảm giác sờ cái giường kia…”
Phương Viên đi qua, duỗi tay sờ sờ, xác định đệm chăn hơi ẩm ướt.
“Có thể do phòng này ở lầu một, nhiệt độ bên trong cũng không tốt cho lắm. Cậu xem, chỉ có một cái máy sưởi nhỏ mà thôi, cách giường còn xa, cho nên mới…” Cô giải thích.
“Haizz…” Lâm Phi Ca thở dài thật mạnh, “Vậy làm sao ngủ đây? Đừng nhìn vẻ ngoài không trắng nõn giống da dày thịt béo của tớ, kỳ thật da tớ vô cùng mẫn cảm, nếu ngủ như vậy rất dễ phát ban, khó chịu lắm. Vừa rồi nếu phát hiện lúc vừa vào phòng thì tốt rồi, ít nhất chúng ta có thể nói quản lý đổi phòng, hiện tại cậu đã dùng phòng tắm, đổi qua phòng là không thể nào, chi bằng tớ ngủ trên ghế, cậu cảm thấy thế nào?”
“Sao có thể như vậy? Trừ phi ngày mai cậu không muốn ra ngoài làm việc.” Phương Viên đương nhiên không tán đồng đề nghị này, cô đi qua kiểm tra giường bên kia, phát hiện giường bên này không quá ấm ướt, tạm thời không đánh giá khăn trải giường cũ hay mới, ít nhất ngủ ở đây thoải mái hơn phía còn lại rất nhiều. Vì vậy, cô nói, “Thế này đi, cậu ngủ bên này, chỗ này không quá ẩm ướt, để tớ ngủ bên kia, dù sao tớ không bị mẫn cảm, không sao.”
“Không được, không được! Như thế không phải khi dễ cậu sao, chuyện này tớ tớ không đồng ý.” Lâm Phi Ca vừa nghe, chưa nghĩ ngợi đã lập tức phản đối, lại đề nghị, “Chi bằng chúng ta nằm nép lại, cùng ngủ?”
“Vẫn không được, tớ không được thon thả, giường này lại chật, chỉ vừa đủ cho một người nằm, nếu muốn nằm hai người, cho dù Hạ Ninh ở đây với cậu cũng không được.” Phương Viên cười khổ xua tay, thuận miệng trêu chọc bạn thân Hạ Ninh, đồng thời là bạn học dáng người thon thả của mình, “Cứ nghe tớ đi, cậu mau đi tắm rửa, nước tuy hơi lạnh nhưng vẫn dùng được. Tắm xong thì mau đi ngủ, ngày mai không phải chúng ta phải dậy sớm tới sân bay đón La Tề sao?”
“Tớ dùng khăn ướt lau người là được, vào nhà vệ sinh kia không biết có thể di chuyển người không!” Lâm Phi Ca lắc đầu, vừa nói vừa nói vừa mở vali lấy khăn trải giường và áo gối ra, đi tới giường đơn gần lò sưởi, “Cậu mệt sao? Tớ vẫn còn tinh thần, chi bằng chúng ta tâm sự đi, thực tập nhiều ngày như vậy, cậu cảm thấy người trong Đội Hình Sự thế nào?”
“Tớ ngoại trừ Thang Lực và Đới Húc thì không giao tiếp với ai, cậu kêu tớ nói, tớ thật không biết phải nói cái gì.” Phương Viên lắc đầu, nghiêm túc trả lời. Thang Lực như thế nào cô còn không thể nói rõ, huống chi là những người khác.
“Haizz, xem ra tớ phải giúp cậu xóa nạn mù chữ rồi!” Vừa nghe Phương Viên không biết chuyện của Đội Hình Sự, Lâm Phi Ca lập tức xốc lại tinh thần, hớn hở kể chuyện, “Cậu biết không, soái ca Chung Hàn người không muốn hướng dẫn cậu thực tập, kỳ thật anh ấy và sư tỷ Tiểu Phàm là một đôi!”
“Hả? Là sao?” Phương Viên cố gắng tỏ vẻ cảm thấy hứng thú. Chung Hàn cùng một đôi với ai cô căn bản không quan tâm, cũng không tò mò, dù sao chuyện đó cũng không liên quan tới mình, càng không có mối quan hệ với cuộc sống thực tập và tương lai của cô, chỉ là nếu không tỏ vẻ quan tâm, Lâm Phi Ca chắc chắn sẽ bị tổn thương, “Thảo nào hai người bọn họ cùng nhau phá án.”
“Không không không, tớ nói cậu nghe, bọn họ là vì phá án cùng nhau, lâu ngày sinh tình, thì ra chuyện như thế cũng tồn tại, chỉ là sao tớ không gặp vận may như vậy nhỉ?” Lâm Phi Ca điều chỉnh dáng ngồi, ngửa người nghiêng về phía trước, thoạt nhìn như muốn nhanh chóng chia sẻ tin tức, “Hơn nữa cậu biết không, là Chung Hàn đứng ra tranh giành tình yêu đấy, bằng không Cố Tiểu Phàm và cái người tên Cao Hiên của Đội Hình Sự đã ở bên nhau. Nhắc tới Cao Hiên kia thì đúng là có nhiều chuyện, tuy rằng trông khá đẹp trai nhưng đào hoa quá, hơn nữa còn chân dẫm hai thuyền bị bắt gặp, cậu nói xem, mối tình này nào có đường quay lại? À đúng rồi, còn nữa, nghe nói lúc ấy trong Đội Hình Sự có một nữ cảnh sát theo đuổi Chung Hàn, kết quả bị Chung Hàn ném sang một bên, tự tôn tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa nghe nói nữ cảnh sát kia hình như xinh đẹp hơn Cố Tiểu Phàm, trở về tớ nhất định phải hỏi thăm xem rốt cuộc là ai xui xẻo như vậy. Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong, cái người Cao Hiên kia nhìn bề ngoài có vẻ trầm tĩnh thì ra là kẻ đào hoa, mà Chung Hàn trông có vẻ không thích trói buộc, kết quả lại chung tình như vậy! Haizz, còn cả lão Đới, ai có thể ngờ người cao to trông có vẻ thô kệch như anh ấy kỳ thật là người dịu dàng dễ nói chuyện! Cậu xem, mặc kệ là cùng chúng ta ra ngoài điều tra hay thăm viếng, với ai anh ấy đều hiền hòa như vậy.”
Phương Viên cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Đới Húc có chỗ nào dịu dàng chứ? Cho dù nói chuyện đúng là dễ nghe nhưng câu từ lúc nào cũng có nhiều nghĩa, ban đầu cô cũng không phát hiện, chỉ là ở chung càng lâu, bản thân lại càng lưu ý, người đàn ông này trông có vẻ là người tốt, thậm chí có chút mơ mơ màng màng, nhưng trên thực tế anh chính là cây kim giấu trong bọc, so với người tác phong sắc bén như Chung Hàn, người khiến người ta không chút phòng bị tâm lý như anh càng khó đối phó.