Tim Đập Cực Độ

Chương 1: Lá thư mời đầu tiên



Trên đường lớn, đèn đỏ ở phía đối diện chớp tắt vài cái, như một con mắt quái dị động đậy liên tiếp.

Quan Yếm đứng ở đường giao nhau, mí mắt không tự chủ được nảy lên một cái —— tới nữa rồi.

“Má”

Cùng lúc ý nghĩ vừa lóe ra, một giây trước chiếc ô tô còn đang chạy băng băng trên đường bỗng nhiên mất khống chế. Tiếng phanh gấp vang lên vô cùng chói tai, chiếc ô tô đen phóng như sấm chớp vọt tới chỗ Quan Yếm!

Giây tiếp theo, xung quanh truyền đến tiếng thét chói tai kinh hoàng.

Sau đó, âm thanh nhanh chóng chuyển sang thở phào nhẹ nhõm.

Quan Yếm vẫn giữ nguyên vị trí trên lối qua đường dành cho người đi bộ, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ bình tĩnh nhìn khoảng cách giữa mình và đầu xe chưa đầy năm centimet.

Chỉ kém một chút nữa thôi, cô sẽ bị con quái thú bằng sắt này tông bay ra ngoài, biến thành một vũng thi thể máu me.

Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên cô gặp phải loại tình huống thế này.

Từ lúc cô bước ra khỏi cửa phòng, vô số các thể loại chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục kéo đến không dứt. wattpad_tichha_

Đầu tiên, một chậu hoa rơi từ trên lầu tiểu khu xuống, rơi ngay chốc phía sau lưng cô. Sau đó, một đường dây điện cao thế đột ngột rơi xuống, như con rắn vặn vẹo rượt theo quấn lấy cô, xém nữa đã đụng trúng dây điện.

Một lúc sau, biển hiệu của cửa hàng ven đường bị rơi xuống vỡ nát ngay lúc cô vừa đi qua.

Cho dù là chuyện trùng hợp nhưng cũng bất quá tam thôi chứ.

Cách cửa sổ xe, ánh mắt Quan Yếm bình tĩnh đối mặt với người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái còn chưa tỉnh hồn, nhìn nhau vài giây. Ngay sau đó, mọi người hô hoán lên “Đại nạn không chết” kèm theo tiếng nghị luận sôi nổi. Cô vội tăng tốc độ chạy tới siêu thị gần đó để mua bút bi.

*大难不死 – đại nạn không chết (tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn).

Ở cửa siêu thị, cô mở túi xách lấy ra một phong thư đen tuyền.

Tất cả mọi chuyện “Ngoài ý muốn” xảy ra đều bắt nguồn từ sự xuất hiện của phong thư này.

Hồi sáng sớm, cô vẫn bị chuông báo gọi dậy như bình thường. Lúc đang mơ mơ màng màng duỗi tay sờ di động thì bất ngờ sờ trúng một phong thư màu đen.

Sau đó cô phát hiện đèn ngủ đang mở.

Cô chưa từng có thói quen bật đèn ngủ.

Cho nên, đã có người nào đó đột nhập nhà cô, không chỉ để lại phong thư này mà còn to gan mở đèn ngủ, mà tất nhiên cô không hề hay biết gì cả!

Trên phong thư dán một dấu sáp niêm phong vàng óng, lúc mở thư ra, trên giấy viết thư có một mùi thương kỳ dị thoang thoảng, nét chữ trên đó đẹp đến nỗi làm chói mắt người khác——

Quan Yếm tiểu thư thân mến:

Xin thứ lỗi vì sự mạo muội của tôi, tôi đã ngồi ở mép giường nhìn ngài cả đêm, thấy ngài ngủ rất say, nên không đành lòng quấy rầy, đành để lại phong thư này.

Đầu tiên, chúc mừng ngài đã trở thành ứng cử viên vị trí khách quý của bữa tiệc tử vong.

Trở thành ứng cử viên cho vị trí khách quý, nghĩa là trong vòng mười hai giờ kế tiếp, ngài sẽ liên tiếp gặp phải tai nạn chết người ngoài ý muốn. Mà bây giờ tôi tìm được ngài rồi và cũng sẵn lòng cho ngài một cơ hội sống sót.

Nếu không muốn chết như vậy, xin vui lòng viết tên của ngài vào khoảng trống bên dưới trước khi xảy ra tai nạn để có được một suất chính thức.

—— người mời: X

Phản ứng đầu tiên sau khi Quan Yếm xem xong chính là đi báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát gần đây nhất nằm ở con phố phía sau tiểu khu, nhà bị người khác đột nhập, cô không định chờ cảnh sát lại đây, vì thế mang theo phong thư đến đồn cảnh sát.

Điểm đến nằm phía bên kia đường tính từ chỗ xảy ra tai nạn.

Mấy sự cố liên tiếp “Ngoài ý muốn” làm Quan Yếm không thể không cân nhắc, có thể tin nội dung trong phong thư này không?

Dù sao chỉ là ký tên thôi mà.

Ngay trước cửa siêu thị, cô mượn vách tường bên cạnh để lót, chậm rãi viết tên của mình lên.

Điều làm người ta kinh ngạc là khi hoàn thành nét bút cuối cùng, nội dung trên thư đã thay đổi trong nháy mắt.

【Thư mời thứ nhất】

Chúc mừng Quan Yếm chính thức trở thành khách quý của bữa tiệc tử vong, xin vui lòng đọc kỹ yêu cầu trong thư, cố gắng sống sót, kiên cường sinh tồn!

Nhiệm vụ số một của bữa tiệc tử vong: Sống sót một tuần.

Nhiệm vụ nhắc nhở: Đừng để bọn họ phát hiện ngươi có thể nhìn thấy.

Nhiệm vụ khen thưởng: Số ngày sinh tồn +30, đạo cụ tay mơ ngẫu nhiên x1, 100 ngàn tiền mặt.

Chú ý, nhiệm vụ phó bản sẽ mở ra trong vòng hai phút nữa, xin vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.

Quan Yếm nhướng mày ngạc nhiên. Lúc này cô mới biết, việc này nằm ngoài sự giải thích của khoa học.

Trong lúc cô đang bộn bề suy nghĩ thì hai phút ngắn ngủi đã trôi qua.

Sau đó hoa mắt một lát, cảnh tượng xung quanh thay đổi nhanh chóng.

Đây là một gian phòng tập thể cho sáu người, vô cùng lộn xộn. Trên mỗi giường là từng đống quần áo chăn đệm, trên mặt đất đầy rác rưởi và vài dấu vết đỏ sậm.

Trong không khí thấp thoáng một mùi là lạ cực kỳ khó ngửi, Quan Yếm ngồi ở giường dưới bên phải cửa ra vào, không nhịn được nhíu mày.

Đây là một sự kiện kỳ dị vượt xa nhận thức giáo dục trong hai mươi ba năm của cô, nhưng suy nghĩ duy nhất ở trong đầu cô là: Tiêu rồi, công việc cũng dừng luôn, nghề nghiệp của cô là tác giả văn học mạng.

Lúc này có mấy tiếng bước chân chậm rãi trộn lẫn với tiếng “cộc cộc” vang lên từ ngoài cửa, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tuy vẫn còn khiếp sợ với tình hình hiện tại, nhưng Quan Yếm mau chóng nhớ tới lời nhắc nhở của nhiệm vụ, mắt lập tức giả vờ mất tiêu điểm, cố gắng ngụy trang thành người mù.

Cửa mở ra, một nam một nữ chống gậy dò đường từ từ đi vào.

Mấy người này cũng không nhìn thấy sao? Vậy là cô không cần giả bộ mù rồi.

Nghĩ vậy, Quan Yếm ngẩng đầu quan sát hai người, tầm mắt vừa lia tới mặt người đàn ông kia, đột nhiên không kịp đề phòng nhìn trúng ánh mắt hắn ta.

Ánh mắt sắc bén vừa hung ác, ẩn giấu ác ý nồng nặc trong đó, ánh mắt này tuyệt đối không phải của một người mù!

Hắn ta nhìn thấy được, nhất định nhìn thấy được! wattpad_tichha_

Trong chốc lát, người đàn ông híp mắt lại, tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Quan Yếm, biểu cảm lộ rõ vẻ ác độc nham hiểm, nhưng dùng giọng hết sức hiền lành hỏi: “Tiểu Quan à, cô ở đâu vậy?”

Quan Yếm không thu hồi tầm mắt ngay, vẫn nhìn hắn ta như cũ, đáp một tiếng: “Đương nhiên là ở đây rồi, không thấy đường thì ai muốn đi ra ngoài chứ?”

Tên đàn ông nhìn cô vài giây, cười rộ lên: “Tốt lắm, tôi mang tới cho cô một người bạn cùng phòng mới này, sau này sẽ có người cùng cô nói chuyện giải sầu. Hai người ở chung thì giúp đỡ lẫn nhau.”

Hắn ta nói xong, cặp mắt vô hồn trống rỗng của cô gái kia nhìn sang đây, nhưng tầm mắt lơ đãng nhìn không khí: “Xin chào, tôi là Phó Tri.”

Quan Yếm nghe vậy cũng nghiêng nghiêng đầu, cố ý nhìn bên trái đầu Phó Tri, cười nói: “Tôi là Quan Yếm, hoan nghênh cô tới ở.”

Tên đàn ông gõ gõ gậy dò đường: “Tôi đi trước, Tiểu Quan à, một hồi tới giờ cơm trưa cô dắt cô ấy xuống nhé, chỗ này lớn nên dễ lạc đường lắm.”

“Được.”

Quan Yếm cũng không biết phải tới chỗ nào để ăn cơm, nhưng cô cũng không bị mù thật, chỉ cần đi theo những người khác là được rồi.

Tên đàn ông nghe cô đáp lời xong, hắn ta xoay người đi ra cửa.

Quan Yếm vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì cô phát hiện hắn ta ngừng lại trước cửa, đóng cửa lại một tiếng “cạch”.

Sau đó nhẹ nhàng xoay người, dựa vào cạnh cửa lặng im không một tiếng động.

…… Vẫn còn nghi ngờ cô sao? Hay là tên này thích nhìn trộm?

Quan Yếm không rảnh mà nhìn biểu cảm của hắn ta, nhưng cô có thể tưởng tượng được, hiện tại hắn ta nhất định đang nhìn chằm chằm hai người họ.

Cô tỉnh bơ mở miệng nói: “Phó Tri, cô ngủ giường dưới đối diện tôi đi, ngủ ở giường trên thì không thuận tiện cho chúng ta lắm… Để tôi giúp cô thu dọn.”

Vừa nói xong cô sờ soạng đi về phía đối diện.

Phó Tri là người mù thật, hai người một thật một giả, tay chân luống cuống dọn dẹp cùng nhau.

Chỗ này thật sự quá bẩn thỉu quá bừa bộn, thậm chí Quan Yếm còn lôi trong chăn ra một con gián sống siêu to.

Cô không sợ thứ này, nhưng chợt thay đổi suy nghĩ, cố ý thét lên, quay đầu quăng con gián về phía cửa ra vào.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ cô bị dọa sợ thật.

Con gián bay giữa không trung vẽ ra một đường parabol, đập trúng người đàn ông một cách chính xác lạ thường.

Biến cố xảy ra quá nhanh, làm hắn ta không thấy rõ Quan Yếm ném đồ chơi gì tới đây, chỉ nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của cô. Vì thế, né tránh về phía sau theo bản năng, cơ thể đụng trúng cánh cửa phía sau.

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, Quan Yếm bày ra biểu cảm nghi ngờ, hai mắt vô thần nhìn về phía cửa: “Ai ở đó?”

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, giảm nhẹ hô hấp, muốn ứng phó cho qua.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi tay Quan Yếm từ từ đưa về phía trước thăm dò.

Hắn ta cau mày, bất đắc dĩ đưa tay gõ vài cái lên ván cửa.

Quan Yếm dừng lại: “Ai đấy?”

Tên đàn ông trở tay vặn chốt cửa, mở cửa vang lên tiếng “ken két”, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Là tôi, Bào Lập, có chuyện quên nói với các cô. Đêm nay là đại hội cầu nguyện quan trọng do tân giáo chủ chủ trì, các cô không được tới trễ.”

Quan Yếm gật đầu: “Được, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Bào Lập ừ một tiếng, cuối cùng cũng đi ra cửa ký túc xá, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Quan Yếm đợi một lát, chắc chắn hắn ta sẽ không trở lại nữa, trong lòng mới hơi thả lỏng.

Cho đến lúc này, cô mới có cơ hội quan sát toàn bộ căn phòng này.

Mới vừa rồi đang dọn dẹp giường đệm, trên drap giường phát hiện một vết máu lớn đã biến thành màu đen.

Trừ cái này ra thì trong ký túc xá có rất nhiều vật dụng hàng ngày, rõ ràng đã sử dụng qua.

Mặc dù trên vách tường đã được sơn sửa nhưng vẫn lộ ra một ít dấu vết màu đỏ bắn lên đó. Điều này dễ làm người ta liên tưởng đến hiện trường của một vụ giết người.

Người mù, người giả vờ mù không có ý tốt, vết máu, đại hội cầu nguyện…

Những chữ này tụ lại một chỗ, tạo thành một hình ảnh tà ác quỷ dị. wattpad_tichha_

Nhiệm vụ trên lá thư ghi là “Sống sót một tuần”, hẳn là không thể sống sót chỉ bằng cách giả mù đúng không?

Quan Yếm liếc nhìn ban công bên kia, định đi tới xem xét tình huống bên ngoài, nhưng lo lắng bị người bên ngoài phát hiện cô nhìn xung quanh, đành tạm thời nhẫn nại, chờ tới giờ cơm trưa rồi ra ngoài xem.

Bởi vì bản thân vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, cô cũng không dám tùy tiện hỏi thăm hay nghe lời Phó Tri, khoảng thời gian tiếp theo chỉ tán gẫu đôi ba câu.

Rất nhanh chóng, trên hành lang ngoài cửa dần dần vang lên tiếng bước chân và tiếng gậy gõ xuống đất.

Cách một lớp cửa phòng, Quan Yếm mơ hồ nghe được chữ ăn cơm, vì thế vội gọi Phó Tri, hai người chống gậy dò đường ra cửa.

Khi cô xuống dưới lầu thì mới biết, các cô ở lầu ba, trên lầu còn có một tầng, lầu một lầu hai đều là nam giới.

Quan Yếm thấy nhân số cũng phải năm sáu trăm người.

Càng đáng sợ chính là năm sáu trăm người này đều bị mù. Mỗi người họ đều cầm gậy dò đường, vừa nói vừa cười, giống như đã thích ứng cuộc sống ở chỗ này vậy.

Dưới lầu là một khoảng đất trống rộng lớn bằng phẳng, bên trái có một nhà xưởng chiếm diện tích rất lớn.

Như vậy chỗ này chắc là nhà xưởng để làm gì đó, còn nơi bọn Quan Yếm ở chính là ký túc xá công nhân.

Đi theo đám người được một lúc, mùi thơm của thức ăn dần xuất hiện trong không khí.

Nhà ăn là một tòa kiến trúc hai tầng thấp bé, nhóm người mù chậm rãi từ cổng lớn tràn vào, cái loa cạnh cửa không ngừng lặp lại mấy món ăn hôm nay: Thịt kho tàu, khoai tây sợi chua cay, gà Cung Bảo, cà tím ngư hương.

Mấy người trước mặt đang bàn luận xem hôm nay ăn gì, Phó Tri cũng hỏi Quan Yếm: “Tôi muốn ăn gà Cung Bảo với thịt kho tàu, Tiểu Quan ăn gì?”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cửa nhà ăn, Quan Yếm nhìn vào bên trong xem tình hình, thuận miệng nói: “Khoai tây sợi với gà…”

Lời còn chưa dứt thì bị cảnh tượng kinh dị trước mắt làm nghẹn trong cổ họng.

Có ai từng nhìn thấy… Cái thứ được treo ngay ngắn trên không trung, bị cắt đôi theo chiều dọc giống như thịt heo là một con người?

Chúng nó có tầm mười mấy công cụ thô sơ, có một số vẫn còn một nửa nguyên vẹn, một số khác không còn lành lặn, vết nứt vô cùng ngay ngắn, dừng như vừa được “Dùng” qua.

Là thịt kho tàu hay là gà Cung Bảo?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.